Diệp Bân thấy ba người không thèm nhìn ngó tới hắn, trong lòng lửa giận hừng hực, nhảy khỏi tọa kỵ, tay cong hình ưng trảo, hướng tới cổ Diệp Húc mà chụp, sát khí lành lạnh. Phân Kim Liệt Hầu Thủ! Phân Kim Liệt Hầu Thủ của hắn khác xa với của Diệp Tân thi triển, đã tu luyện tới cảnh giới thiết kim đoạn ngọc cao nhất rồi. Năm ngón tay rực rỡ một mảnh, giống như được tạo ra bằng vàng vậy. Diệp Bân tự tin một chiêu này của mình có thể xé rác yết hầu của Diệp Húc, hoàn toàn xử lý mối họa tâm phúc này! "Mã nô chết tiệt, không ngờ câu kết với Chu Phương hai nhà, mưu sát Diệp Kiên, đối phó với đệ tử Diệp gia, tội không thể tha! Hiện tại ta đại biểu cho Diệp gia, diệt trừ phản đồ ăn cây táo rào cây sung như ngươi!" Tâm cơ hắn thâm trầm, trước khi ra tay còn chụp mũ Diệp Húc một cái tội câu kết với kẻ thù bên ngoài mưu sát đệ tử Diệp gia, nếu Diệp Húc chết thì đó là tội đương nhiên! "Đại biểu cho Diệp gia? Ngươi có tư cách này hay sao?" Diệp Húc nhướng mày lên, không thèm dùng loại võ học cao thâm Đại Thiên Diệp Thủ, đồng thời cũng sử dụng Phân Kim Liệt Hầu Thủ, năm ngón tay giống vàng tím đúc thành, so với Diệp Bân còn tốt hơn nhiều! Hai người đồng thời sử dụng Phân Kim Liệt Hầu Thủ, vừa chạm vào nhau không ngờ năm ngón tay của Diệp Bân bị bẻ gãy răng rắc! "Khụ…khụ!" Diệp Bân hai tay nắm chặt lấy cánh tay phải đang kẹp chặt lên cổ mình của Diệp Húc. Sắc mặt hắn đỏ lên, ánh mắt tròn xoe, lộ ra vẻ hoảng sợ, hai chân đạp đạp. Hắn bị Diệp Húc kẹp chặt yết hầu, Thương Minh chân khí phong kín đan điền và tất cả kinh mạch của hắn, khiến cho một thân bản lĩnh của hắn không thể nào thi triển ra được. Chỉ cần ngón tay Diệp Húc thoáng dùng sức, liền có thể bóp nát xương cổ hắn. Một chiêu, chỉ một chiêu, Diệp Bân đã thua trong tay Diệp Húc, sống chết do đối phương quyết định. Phương Thần cùng Chu Thế Văn ánh mắt sáng lên, gần như đồng thời bước tới trước nửa bước. Một cỗ chiến ý mãnh liệt từ trong cơ thể hai người bốc lên, thẳng tới Diệp Húc. Hai người thiên kiêu chi tử này tuy rằng không coi Diệp Bân vào trong mắt, nhưng cũng biết rõ thực lực của hắn. Diệp Bân là Diệp gia nhị công tử, đã luyện tm tới bát trọng đỉnh phong. Thực lực của hắn rất cao minh, cho dù là hai người bọn họ muốn đánh bại trong vòng một chiêu cũng rất khó khăn. Không nghĩ tới Diệp Bân lại thua trong tay Diệp Húc chỉ một chiêu, hiện giờ giống như một con gà bị người nắm cổ, sống chết hoàn toàn nằm trong khống chế của Diệp Húc. Đây chẳng phải nói, lúc này võ đạo của Diệp Húc đã có thể so với một cường giả tiên thiên rồi sao, có tư cách giao thủ với bọn họ? Diệp Ly trong lòng cũng vừa sợ vừa giận, hắn rõ ràng thực lực của Diệp Húc là thế nào. Hắn cũng không dự đoán dược Diệp Bân lại chỉ một chiêu liền bị bắt, lúc này nhanh chóng tiến lên, tiên thiên cương khí tạo thành hình xoáy lốc trong người, cuốn động quần áo, bay phất phới! Hai tay hắn giấu sau lưng, sát khí âm trầm nói rằng: "Thất gia, lập tức buông nhị thiếu gia ra, hay ngươi muốn bị trục xuất khỏi Diệp phủ, bị trên dưới Diệp gia đuổi giết?" Diệp Húc khẽ mỉm cười, buông tay phải ra. Diệp Ly ánh mắt sáng lên, thừa dị thân thể của Diệp Bân rơi xuống, trong nháy mắt hai tay đánh thẳng tới ngực của Diệp Húc. Diệp Bân hai chân vừa chạm đất, hít một hơi thật dài, giơ bàn tay đánh thẳng tới mặt của Diệp Húc, bộ mặt vô cùng dữ tợn: "Tiểu tạp chủng, có bản lĩnh ngươi giết ta đi…" Diệp Húc một tay khẽ bắt lấy, lại chế trụ cái yết hầu của Diệp Bân, hương tới song chưởng của Diệp Ly. Diệp Ly kinh hãi, vội vàng tán đi cương khí trên tay, không ngờ hắn hận Diệp Húc thấu xương cho nên song chưởng vận dụng toàn lực, không dễ dàng gì mà tán đi toàn bộ chưởng lực. Rầm rầm. rầm rầm! Diệp Bân chưa nói xong, liền bị Diệp Húc khống chế yết hầu trở lại, trên lưng đã trúng chưởng của Diệp Ly, ói ra một ngụm máu tươi, mặt vàng như nghệ, uể oải không chịu nổi. Hai chưởng này của Diệp Ly, tuy rằng đã tản đi đại bộ phận lực lượng, nhưng vẫn còn một bộ phận cương khí đánh trúng sau lưng Diệp Bân. Chưởng này làm cho hắn gãy đi ít nhất ba cái xương sườn, khiến cho hắn bị thương nặng trong nháy mắt. Diệp Húc giống như ném một miếng vải rách vậy, tùy tiện vứt hắn sang một bên nói: "Diệp Ly tổng quản, ngươi thiếu chút nữa đánh chết nhị gia, hay là muốn bị trục xuất khỏi Diệp phủ, bị trên dưới Diệp gia đuổi giết?" Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Bân, trong mắt sát khí chớp động, cười nhạt nói: "Nhị ca, xem ngươi chịu thống khổ như vậy, không bằng tiểu đệ tiễn ngươi đi một đoạn đường vậy?" Diệp Bân rùng mình một cái, biết Diệp Húc không phải nói chơi. Mà sẽ hạ sát thủ với hắn thực sự, vội vàng giãy dụa đứng dậy, tránh ở phía sau người Diệp Ly. Diệp Ly vừa sợ vừa giận, rốt cuộc cũng không kiềm chế được sát khí trong lòng. Khí thế đột nhiên kéo tới đỉnh, phô thiên cái địa áp chết tới Diệp Húc! Chu Thế Văn cùng Phương Thần liếc nhau, đột nhiên nhất tề bước tới một bước, cùng Diệp Húc sóng vai mà đứng, ba cỗ khí thế phóng lên cao, đồng thời đối kháng với khí thế của hắn. Diệp Ly bộ mặt lành lạnh, lạnh giọng nói: "Hai vị thiếu gia, không cần bức lão nô động thủ, nếu không ảnh hưởng tới thân thể ngàn vàng của hai vị, liền khó coi rồi!" Phương Thần phe phẩy cái quạt xếp, thản nhiên cười nói: "Diệp Thiếu Bảo, mặc dù phải chết, cũng chỉ có thể chết trong tay bản công tử! Chết trong tay lão cẩu nhà ngươi thì mặt mũi ta ở chỗ nào?" Chu Thế Văn cười ha hả nói: "Đúng vậy, không thể giao thủ với Diệp Thiếu Bảo, sẽ làm ta hối hận cả đời!" Diệp Ly sắc mặt xanh mét, trong lòng sát khí đại động, âm thầm tính toán nên giết chết cả ba người này không. Đột nhiên, phía sau hắn một thanh âm già nua truyền tới cười ha ha nói: "Diệp Ly lão huynh, ngươi lớn tuổi như vậy, không ngờ không biết xấu hổ, mặt dạn mày dày động thủ với tiểu bối sao? Không bằng đánh nhau với mấy bộ xương già chúng ta thế nào?" Diệp Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba lão giả dắt tay nhau bước tới. Chính là chấp sự ngoại môn của hai nhà Chu Phương được phái đi bảo hộ cho đệ tử tông thất. Nhìn thấy thế sắc mặt Diệp Ly không khỏi trầm xuống, ngoài cười nhưng trong lạnh nói: "Hóa ra là Chu Bân, Chu Phàm và Phương Chấn ba vị hiền huynh. Lão phu làm sao dám giao thủ với hai vị thiếu gia, vừa rồi mới chỉ nói đùa cho vui thôi." Phương Thần và Chu Thế Văn là hai thiên tài của Chu Phương hai nhà. Hai đại thế gia này cực kỳ coi trọng bọn họ, từ lúc hai ngươi tản mát ra tiên thiên khí thế, khiêu chiến lẫn nhau. Những chấp sự ngoại môn hai nhà lập tức đi tới, tính toán ngăn cản hai người giao thủ. Diệp Ly nhìn thấy ngoại môn chấp sự hai nhà Chu Phương xuất hiện, liền biết không còn cơ hội giết Diệp Húc nữa rồi. Nếu hắn ra tay, Chu Thế Văn và Phương Thần khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý tới. Hai người bọn họ ra tay, ba ngoại môn chấp sự kia cũng sẽ động thủ. Hơn nữa Diệp Húc tu luyện tới thân thể tiên thiên, tới lúc đó sau đại tiên thiên cao thủ cùng nhau tiến công đánh hắn! Diệp Ly luyện tới cương khí ngoại phóng cảnh giới, nhưng vẫn còn tự biết mình. "Diệp Thiếu Bảo này là tiểu tạp chủng, cấu kết kẻ thù bên ngoài, giết chết cửu công tử Diệp Kiên. Lần lễ săn thú này đi qua, tất nhiên sẽ bẩm báo lên nội phủ, danh chính ngôn thuận xử tử hắn!" Diệp Ly trong lòng thầm nghĩ. Diệp Húc giết chết Diệp Kiên, đích xác xúc phạm tới gia quy, chiếu theo gia quy Diệp gia, đây là tử tội, ngay cả phủ chủ Diệp Tư Đạo cũng không thể nói gì hơn! Phương gia ngoại môn chấp sự Phương Chấn đột nhiên bước tới một bước, nhìn thẳng vào mặt Diệp Húc, ánh mắt sáng ngời trầm giọng nói rằng: "Diệp thất gia, xin hỏi Phương Hòa hiện ở đâu?" Phương Thần khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía hắn. Phương Chấn lập tức nhỏ giọng: "Tam gia, Diệp Thiếu Bảo trước ở bên sông Thanh Thủy giết chết Đồng thiếu gia. Phương Hòa phụng mệnh Phương Chung Sơn lão gia giết chết Diệp Húc trong lễ săn thú này. Lúc này không thấy bóng dáng của Phương Hòa, chỉ sợ dữ nhiều lành ít!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. Thanh âm của hắn dù thấp nhưng mà những người ở đây đều là cao thủ, tất nhiên nghe rõ lời của hắn vào trong tai. Sáu ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc, Diệp Ly tính toán đỡ Diệp Bân rời khỏi cũng vội vàng dừng chân. Chu Bân nhỏ giọng nói: "Diệp gia lão thất không phải đã biến thành phế vật rồi sao? Lấy tu vi hiện giờ của hắn, còn có thể xử lý Phương Đồng sao?" Chu Phàm lắc đấu nói: "Nghe Phương Chấn ý tứ, thậm chí ngay cả Phương Hòa cũng có thể chết trong tay hắn, cũng quá lạ đi?" "Xem ra không cần chờ nội phủ xử lý, tiểu tử Diệp Húc này sẽ bị Phương gia xử lý!" Diệp Ly trong lòng mừng rỡ. Diệp Húc đứng trước ánh mắt của mọi người làm như không thấy thản nhiên nói: "Phương Chấn tổng quản đoán đúng rồi, Phương Hòa tổng quản của quý phủ đích xác bị ta giết!" Mọi người ồ lên một mảnh, Phương Chấn trong mắt lộ ra sát khí. Hai người Chu Bân Chu Phàm ánh mắt cũng lóe lên, bọn họ lúc trước còn chưa để Diệp Húc vào trong mắt. Nhưng mà lúc này nghe thấy Phương Hòa chết trong tay hắn, không kìm được mà nổi lên sát ý. Diệp, Chu, Phương tam đại vu hoang thế gia lớn nhất Diệp gia, nếu như có thể diệt trừ thiên dài Diệp gia, sau này Diệp gia sẽ chậm rãi suy sụp. Đợi cho Diệp Tư Đạo chết rồi, sẽ không có người nối nghiệp. Phương Thần trong mắt tinh quang chợt lóe, Chu Thế Văn cũng nóng lòng muốn thử, sát khí lành lạnh. Phương Hòa chính là tiên thiên cường giả trong đám nô tài Phương gia. Không ngờ lại chết trong tay của Diệp Húc, không phải nói Diệp Húc cũng thành võ đạo tiên thiên sao? Nếu đổi là người khác bọn họ chưa chắc đã tin tưởng. Nhưng mà lời này xuất phát từ miệng Diệp Húc, lấy kiêu ngạo của Diệp Húc, tuyệt không nói dối chuyện này. Hai người bọn hắn lúc trước muốn đánh giá luận bàn võ học với Diệp Húc. Nhưng mà lúc này thực sự động sát khí trong lòng. Ba người bọn họ tuy rằng đều có giao tình với nhau, giả bộ thương tiếc, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh, mượn áp lực của đối phương để ma luyện chính mình. Tuy nhiên nếu có cơ hội xử lý đối phương, bọn họ tuyệt không lưu tình! Trong nháy mắt, Diệp Húc có cảm giác đứng giữa bày sói, bốn phía đều là sát khí xích lõa không chút che dấu. Dường như có thể xé hắn thành từn mảnh nhỏ vậy. Tuy nhiên Chu Phương hai nhà quan hệ tinh tế, cũng kiêng kị lẫn nhau, bởi vậy chậm chạp không hề động thủ. Tất cả đều do dự, muốn đối phương ra tay xử lý trước, miễn cho gia tộc mình không chịu lửa giận của Diệp gia.