Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 275
"Không biết bên trong ngọc lâu của Hạ Sơ Dương có cửu đỉnh vu hoàng quyết toàn bộ hay không?" Diệp Húc phất tay thu lấy hai chân của Hoàng Xán, tâm niệm vừa động, một đạo huyền băng lập tức đóng băng hai chân hắn lại. Hắn lại bay tới chỗ Hạ Sơ Dương vừa chết, lẻn vào đáy biển, tìm kiếm di vật của Hạ Sơn Dương, sư tầm tung tích của cửu đỉnh vu hoàng quyết.
Sau một lúc lâu, hắn lặn vào mặt nước, Hạ Sơ Dương sau khi chết ngọc lâu bạo mở ra, cho dù có chưa nhiều tài liệu và vu bảo, nhưng trong đó lại không có cửu đỉnh vu hoàng quyết.
Diệp Húc không khỏi nhíu mày, nếu có thể đoạt được toàn bộ bản của cửu đỉnh vu hoàng quyết, cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết của hắn liền có thể hoàn thiện, sau này lại gặp được người của Hạ gia Trung Châu cũng không bị trấn áp tu vi, bó tay bó chân như vậy.
Tuy nhiên, Hạ Sơn Dương không ngờ không có mang theo cửu đỉnh vu hoàng quyết bên người, điều này làm cho trong lòng hắn có chút thất vọng.
"Tuy rằng vô duyên kiến thức toàn bộ bản của cửu đỉnh vu hoàng quyết, nhưng đạt được chín khẩu đại đỉnh của hắn ta cũng có thể từ trong cấu tạo của chín đại đỉnh này, đem cửu đỉnh vu hoàng quyết suy diễn ra được bảy tám phần, hoàn toàn có thể đem cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết của ta nâng cao một bậc uy thế."
Diệp Húc đem thiên địa nhị đỉnh thu vào bên trong ngọc lâu. Chỉ thấy Tống Cao Đức rít gào lao tới, tuy rằng mình đầy thương tích, nhưng trên mặt hắn không biết mang theo vui hay buồn.
Diệp Húc nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết Phong Vân Sinh khẳng định chết ở trong tay hắn rồi.
Thực lực của Phong Vân Sinh hẳn là không sai biệt với Tống Cao Đức nhiều lắm. Xem ra Tống Cao Đức phải trải qua một phen khổ chiến mới giết hắn được.
"Tống huynh đại thù đã báo, thực sự đáng mừng!" Diệp Húc chắp tay cười nói.
Tống Cao Đức đem vạn kiếp vô lượng tâm kinh cuốn thứ ba giao cho hắn thản nhiên nói: "Phong sư huynh dễ dàng đối phó, nhưng sư tôn ta cũng là một thế hệ cự đầu. Hắn ở trước mặt ta giống như một tòa núi lớn, ta không biết khi nào mới có thể đem tòa núi lớn này san bằng được…"
Diệp Húc thở dài, sư phụ của Tống Cao Đức chính là một cường giả thế hệ trước, thực lực sâu không lường được. Hắn có khả năng khó có thể có thực lực báo thù được.
"Diệp lão đệ, lúc ta đón đánh phong sư huynh, nhìn thấy Hoàng Xán và Hạ Sơ Dương cùng nhau thẳng tới nơi này, hiện giờ hai người kia đâu?" Tống Cao Đức hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi hoặc vạn phần nói.
Diệp Húc cười nói: "Hạ Sơ Dương đã chết, Hoàng Xán bị ta đánh trọng thương bỏ chạy. Tống huynh, kim kiều bị ta đã đánh rơi ra, một mình ta khiêng không đứng dậy nổi, còn phiền Tống huynh hỗ trợ."
Tống Cao Đức trong lòng hoảng sợ, cười khổ nói: "Hạ Sơ Dương, Hoàng Xán hai người này thực lực so với ta còn hơn một chút, ngươi không ngờ có thể đánh chết một người, đánh trọng thương hai người? Diệp lão đệ, ta cho rằng ta đã tu luyện tới đan đỉnh bát phẩm rồi, thực lực đã có thể sóng vai cùng ngươi, không nghĩ tới vẫn không thể bằng ngươi được."
Hắn tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh và cửu chuyển nguyên công, thân thể cực kỳ hùng mạnh, đích xác có thể chống lại được Hạ Sơ Dương và Hoàng Xán nhưng không thể nào thắng được, chỉ có thể bảo mệnh không chết.
Diệp Húc có thể đem Hạ Sơ Dương và Hoàng Xán đánh chết, đánh cho bị thương. Tống Cao Đức tự nghĩ mình cũng không thể có thủ đoạn này.
"Ta khi đấu với hai người hắn, thủ đoạn toàn thân thi triển ra, cũng rất vất vả." Diệp Húc khiêm tốn nói.
Tống Cao Đức cười nói: "Ngươi không cần khiêm tốn, thực lực hiện tại của ngươi so với chưởng giáo Vạn kiếp môn ta năm đó không hề thua kém. Chưởng giáo vạn kiếp môn ta ở tuổi ngươi, tu vi này, cũng không chắc có thể có loại chiến tích này."
Hai người chui xuống đáy biển thu hồi kim kiều lại, đưa vào trong ngọc lâu của Diệp Húc. Diệp Húc lập tức thu hồi lại chín khẩu đại đỉnh, hai người nhanh chóng rời khỏi, nhanh chậm tiến đi rốt cuộc cũng rời khỏi biển rộng, đi vào cảnh địa Thanh Châu.
Diệp Húc nhìn Vân Môn sơn quen thuộc trước mắt, trong lòng cảm thán nghìn vạn lần. Tính toán lại, hắn rời khỏi Thanh Châu đã có gần hai năm rồi, trong hai năm này, chính mình hối hả ngược xuôi, mệt mỏi bỏ mạng. Từ Vân Môn sơn đà chủ Ngũ Độc Giáo Thanh Châu lúc trước, hiện giờ trở thành phong chủ Quan Tinh Phong của Hoàng Tuyền ma tông.
Khi mình rời khỏi Thanh Châu, tu vi tuy chỉ là Tam Nguyên cảnh Dung Nguyên kỳ, mà hiện giờ cũng là Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ. Tốc độ này ở rất nhiều người xem ra cũng không tính là chậm, thậm chí có thể xưng là tiến bộ thần tốc, nhưng so với đệ tử danh môn đại phái, cũng không được coi là gì.
Hắn cùng Tống Cao Đức hai người đi sâu vào bên trong Vân Môn sơn, tìm được một động huyệt. Hai người nhảy thẳng xuống, xâm nhập vào sâu trong lòng đất, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng đi tới động phủ của Giao đạo nhân.
Diệp Húc vừa mới chạy tới nơi, bên tai nghe thấy một tiếng long ngâm, chỉ thấy một quái vật đầu lớn hô một tiếng chạy tới, vươn đầu lưỡi thô ráp của mình liến liếm tay của hắn.
Đây là một long mã, dài mấy trượng, quanh thân trải rộng long lân màu đỏ thẫm lớn bằng quả trứng vịt, lưng tràn ngập xương gân màng, dựng thẳng lên như đao. Nó so sánh với long mã bình thường có điều bất đồng, móng vuốt giống như long trảo, thân thể cũng không hẹp dài như vậy, quanh thân mang theo một cỗ giao long khí. Nó rất là thân thiết cọ cọ bên người Diệp Húc.
"Tiểu gia hỏa Can Sài Giao này, không ngờ còn nhận ra được ta."
Diệp Húc trong lòng rất là vui mừng, Can Sài Giao đã tu luyện thành yêu, hiện giờ không ngờ cũng có tu vi Hạo Nguyệt kỳ, khiến hắn không thể không cảm thán: "Can Sài Giao dù sao cũng là dị chủng, trong cơ thể có huyết mạch giao long, có Giao đại ca chỉ đạo hắn tu luyện, tu vi tiến bộ có thể nói là thần tốc."
Giao đạo nhân cũng phát hiện ra Diệp Húc và Tống Cao Đức, lập tức từ trong động phủ bay ra, nhanh nhẹn mà tới, vui vẻ nói: "Hiền đệ, quả nhiên là ngươi, ta đang nghĩ vì sao mà Can Sài Giao lại hừng hực chạy đi."
Diệp Húc thấy tu vi của hắn càng thêm khủng bố hơn trước, hiển nhiên trong thời gian này tu vi của Giao đạo nhân tiến bộ không nhỏ, cười nói: "Đại ca, thời gian này ngươi vẫn ở trong này sao, không có đi ra à?"
"Có ra ngoài mấy lần, ngẫu nhiên còn thấy Bách Hoa cung chủ Tố cung chủ tiến tới, cùng ta phẩm trà luận đạo."
Giao đạo nhân cười nói, lập tức nhìn về phía Tống Cao Đức, nghi hoặc nói: "Vị tiểu ca này là?"
Diệp Húc giới thiệu một phen, Tống Cao Đức cuống quýt chào, trong lòng khiếp sợ dị thường: "Đại ca của Diệp lão đệ, không ngờ lại là một đầu thượng cổ dị chủng thanh giao, tu vi khủng bố dị thường, hơn phân nửa đã tiến vào tam thai cảnh! Diệp lão đệ gọi hắn là đại ca, chẳng lẽ là anh em ruột sao? Khó trách Diệp lão đệ thân thể dũng mãnh như vậy, khẳng định là long chủng rồi, trong cơ thể có giao long huyết mạch… Lão tử tương lai thành thân cũng phải tìm một mẫu long, sinh ra một đống giao tể nhi, long tể nhi…"
"Nếu là huynh đệ của hiền đệ, thì là đệ đệ của ta!" Giao đạo nhân cười nói.
Tống Cao Đức trong lòng mừng rỡ, nhìn địa sát khí đang chạy chồm không ngừng dưới nền đất kia, chỉ thấy dòng sông sát khí màu vàng đất này đang chảy trên mặt đất, khí thế to lớn vô cùng, xa xa có thể thấy được áp lực trầm trọng, trong lòng càng thêm khiếp sợ: "Địa sát khí, không ngờ nơi này là một chỗ địa sát khí, hơn nữa còn cực kỳ tinh thuần."
Thiên địa cửu sát thì thủy lửa phong sơn lôi năm loại sát khí này dễ dàng tìm kiếm, âm dương nhị sát khá hiếm thấy, địa sát và thiên sát thì hi hữu nhất.
Danh môn đại phái như Vạn Kiếp môn, gặp được địa sát thiên sát, thậm chí là xuất động cự đầu, tự mình động thủ, dùng thần thông di sơn chuyển hải, trực tiếp thu đi sát khí, thu vào bên trong môn phái mình, phong ấn lại, không dễ dàng mà vận dụng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chỉ có gặp được thiên tài trong đại phái phải dùng sát khí rèn luyện nguyên thai, trong giáo phái mới lấy ra sát khí.
Thiên sát, địa sát quý báu ở chỗ khó có thể tìm được.
Mà nơi này, không ngờ có một chỗ địa sát khí tinh thuần, khiến cho Tống Cao Đức hồn bay phách lạc một trận.
Diệp Húc cẩn thận nói ý đồ mình tới đây với Giao đạo nhân, cười nói: "Đại ca, huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tiểu đệ hiện giờ là trưởng lão Hoàng Tuyền ma tông, có được một tòa linh sơn, linh mạch nhiều không đếm xuể, còn có đủ loại vu pháp tâm pháp. Vân Môn sơn tuy rằng dồi dào nhưng còn kém xa xa với Quan Tinh Phong của ta. Cho nên tiểu đệ tới đây, là tính mời đại ca về Quan Tinh Phong cùng hưởng phúc."
Giao đạo nhân chần chừ một lát, có chút không đành nói: "Quan Tinh Phong giàu đó đông đúc như vậy, đích thật là bảo địa tu luyện. Tuy nhiên địa sát khí này ta cũng không đủ pháp lực đem đi, mất trong này có chút đáng tiếc…"
Diệp Húc cười nói: "Một đạo địa sát khí mà thôi, cũng không phải cái gì rất quý giá, đánh mất cũng không sao."
Giao đạo nhân gật đầu nói: "Lời này có lý, vậy ném chúng đi, chúng ta cùng nhau tới Quan Tinh phong."
Tống Cao Đức nghe nói như vậy, tròng mắt suýt nữa nhảy ra, lắp bắp nói: "Địa sát rất quý báu…"
Giao đạo nhân không chút để ý cười nói: "Vật ngoài thân mà thôi, mang đi cũng không nổi, để mất ở trong này cũng không chạy đi đâu được, đáng giá cho tiểu ca ngạc nhiên thế sao?"
Hắn tâm niệm hơi động, chỉ thấy tòa cung điện tọa lạc ở giữa địa sát mạch và Vân Môn sơn linh mạch bay lên. Giao đạo nhân há mồm hút một cái, cung điện càng ngày càng nhỏ, rơi vào trong miệng hắn nói: "Một khi đã như vậy, thì đi thôi." Dứt lời, hắn bay ra ngoài trước.
Diệp Húc vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Can Sài Giao đuổi theo sau hắn, trong lòng khẽ động, nhảy lên trên lưng long mã này. Can Sài Giao hí một tiếng dài, chở hắn phóng lên cao.
"Tống huynh, còn không theo?" Diệp Húc quay đầu lại cười nói.
Tống Cao Đức có chút lưu luyến, cẩn thận bước đi, không ngừng nhìn lại gốc sát khí kia, trong lòng đau đớn vạn phần: "Đây là địa sát à… nếu nơi này mà bị danh môn đại phái biết được không ngờ có một nơi địa sát tinh thuần tới như vậy khẳng định sẽ chen chúc mà tới, tranh tới vỡ đầu… Bảo vật như vậy cứ như thế mà vất bỏ đi, lão tử còn đau thay hai người bọn họ."
Hắn bay ra khỏi địa huyệt, đột nhiên xuất một bàn tay lớn, một tiếng quát vang làm cho Vân Môn sơn nhổ lên, ầm ầm đập xuống, che đi động phủ của Giao đạo nhân.
Diệp Húc và Giao đạo nhân khó hiểu, Tống Cao Đức cười nói: "Che đậy lại gốc sát khí này, đợi tương lai chúng ta có đủ lực lượng thì tới lấy nó sau."
Diệp Húc và Giao đạo nhân có chút không cho là đúng, Giao đạo nhân cười nói: "Tâm tư của Tống tiểu ca rất cẩn thận. Hiền đệ, chúng ta rời khỏi Vân Môn sơn, chi bằng đi thông báo cho Tố cung chủ một tiếng."
Môi hắn khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói nhưng cũng không nghe thấy thanh âm truyền tới. Mà là tạo thành một chuỗi văn tự rít gào bay về phía Bách Hoa cung, tốc độ cực nhanh.
Sau một lúc lâu, lại có văn tự liên tiếp nối nhau từ Bách Hoa cung Liên Hoa phong truyền tới, chen chúc chui vào trong tai của Giao đạo nhân.
Giao đạo nhân gật đầu nói: "Tố cung chủ và các thiếu cung chủ của Bách Hoa cung đều bế quan, không rảnh tự mình đưa tiễn chúng ta. Hai vị hiền đệ, chúng ta đi"
"Thiếu cung chủ, hẳn là Kiều Kiều đi? Ta đã có một thời gian không gặp qua nàng rồi…"
Tâm thần Diệp Húc hơi xao động, đột nhiên chân nguyên vặn loạn, tâm ma nảy sinh, vội vàng lấy huyết bồ đề nắm trong tay, áp chế tâm ma, cười nói: "Đại ca, thủ đoạn vừa rồi của ngươi là thiên lý truyền âm phải không?"
"Không sai."
Giao đạo nhân cười nói: "Đây là một loại vu pháp khá thú vị, ta trong lúc vô ý học được, còn có một loại vu pháp tên là thiên lý nhãn, dùng chân nguyên hóa thành mắt to, bay ra ngàn dặm, mắt vẫn sáng như đuốc, nhìn thấy rõ ràng vô cùng. Hiền đệ nếu muốn học, ta có thể chỉ cho ngươi."
Diệp Húc mừng rỡ, hai môn vu pháp này tuy rằng là tiểu pháp môn nhưng cực kỳ hữu dụng.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
152 chương
1756 chương
250 chương
159 chương
510 chương