Hai con ngựa vừa mới lao ra được khoảng trăm trượng, đột nhiên một cỗ kình phong rít gào xẹt qua. Hai người chỉ thấy một đạo ô quang thẳng tắp nhằm về phía cửa thành. Tốc độ của Sài Can Giao nhanh kinh khủng, không ngờ ngay cả Diệp Húc ở trên mình nó cũng không thể nhìn thấy dáng. "Thật sự là loài cầm thú ăn thị bò à!" Chu Thế Văn cảm thán một câu, vội vàng thúc ngựa lao ra khỏi cửa thành. Nhưng lúc lao ra đã thấy Sài Can Giao mất tăm mất tích rồi. Nơi con ngựa kia chạy qua, trên mặt đất hiện lên những hố to, cách xa nhau chừng hai trượng một. Rõ ràng đây là nơi vó ngựa Sài Can Giao hạ xuống, lực lượng kinh người, thế cho nên bùn đất nổ tung! "…Nó rốt cuộc là ngựa hay là rồng?" Chu Thế Văn căm hận mắng một câu, vỗ vỗ đầu Hỏa Thán Câu của hắn lẩm bẩm nói: "Ngựa không ăn cỏ chỉ ăn thịt chính xác lực lượng rất mạnh! Tối nay lão tử cho ngươi ăn mấy trăm cân thịt bò, tranh thủ đuổi theo con ngựa kia!" Hỏa Thán Câu vốn rất có nhân tính, nghe thấy vậy đột nhiên dừng lại, suýt nữa thì đá văng hắn ra ngoài, bất mãn phì phò mấy tiếng trong mũi. "Con ngựa chết tiệt, con ngựa thối tha, còn không mau đi?" Chu Thế Văn gầm lên liên tục, con Hỏa Thán Câu bướng bỉnh không thèm di chuyển một chút nào. Phương Thần cười ha ha, chạy vượt qua người hắn quay đầu lại nói: "Chu huynh, xem ra ngươi phải về cuối rồi." Chu Thế Văn giận tím mặt, đột nhiên thả người xuống ngựa, cúi người đi xuống dưới bụng ngựa. Hai tay hắn dùng sức nhấc con Hỏa Thán Câu khẻ mạnh cứng rắn lên trên vai, chạy nhanh đuổi theo Phương Thần ầm ầm mắng: "…Trước ta cưỡi ngươi, giờ tới lượt ngươi cưỡi ta!" Hỏa Thán Câu nặng gần ngàn cân, nhưng không ngờ trên tay Chu Thế Văn mà hắn vẫn bước đi như không có gì. Bước chân hắn cực nhanh, giống như một thớt ngựa khỏe vậy, làm cho người ta không thể không bội phục hắn sức lực kinh người! Diệp Húc ngồi trên lưng Sài Can Giao, kình phong đánh vào mặt, đánh tới mức hắn cảm thấy đau nhức làm cho hắn không thể không cúi rạp người trên lưng ngựa. Hắn chỉ thấy cảnh vật nhoáng qua hai bên, lấy nhãn lực của hắn cũng không thể nhìn thấy rõ, trong lòng vừa mừng vừa sợ: "Đúng là không nên trông mặt bắt hình dong, mã cũng không thể nhìn vào tướng mạo được! Thớt Sài Can Giao giống như con ngựa gầy yếu này, khẳng định là hỗn huyết của giao long với ngựa rồi! Mã Tam Bảo trường chủ không hổ là người nuôi ngựa. Buồn cười là đệ tử Diệp gia không ai có thể nhìn ra được chỗ kỳ dị của Sài Can Giao này, đều cho nó là ngựa tồi, không ai nguyện ý cưỡi đi!" Thiên đàn tế tổ Liễu Châu nằm ở bờ bên trái sông Thanh Thủy. Nó cách thành Liễu Châu chừng sáu bảy dặm. Lấy sức lực của Sài Can Gia thì chỉ cần vài cái hô hấp là tới được bên cạnh thiên đàn tế tổ, quả nhiên nhanh như sấm chớp vậy! Diệp Húc ghìm cương ngựa, khiến Sài Can Giao thả chậm tốc độ rồi lấy trong cái túi trên lưng ra hai khối thịt bò nặng chừng ba cân. Sài Can Giao lập tức ngậm lấy miếng thịt, nuốt ngay vào trong bụng, dịu ngoan vẫy vẫy cái đuôi. Thiếu niên áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy thiên đàn tế tổ đã sớm chật kín người. Nơi nơi đều là người của tam đại vu hoang thế gia, phân biệt rõ ràng. Những người này, có người là đệ tử tông thất tới tham gia lễ săn thú, cũng có người là cao tầng của tam đại thế gia, phụ trách tổ chức nghi thức tế tổ. Thậm chí người cầm quyền cao nhất của tam đại thế gia cũng có ở trong đó! Thiên Đàn tế tổ Liễu Châu, tế bái chính là tổ tiên chung của cộng đồng hậu duệ Cửu Lê Miêu Cương, vu tổ Xi Thích Đại Ma! Tương truyền vị Xi Thích Đại Ma bốn đầu tám cánh tay, là một vị cường giả tuyệt đại thời viễn cổ, thần thông quảng đại, vu pháp thông thiên! Xi Thích Đại Ma cùng Quân Thiên đế tôn tranh đoạt vị trí Thiên Đế, bị thua thân tử, thi thể hóa thành Bách Man Sơn nguy nga tráng lệ, huyết mạch biến thành trường giang và hoàng hà, hơi thở thành mây, nước mắt thành mưa. Tổ tiên của các tộc hậu duệ Cửu Lê, sinh ra từ thi thể của Xi Thích, sinh sôi không ngừng, biến thành các tộc Cửu Lê như bây giờ. Chuyện thời viễn cổ, sớm đã không có căn cứ, bởi vậy truyền thuyết này có tính chân thật thế nào cũng không thể kiểm chứng được. Tuy nhiên tế bái vu tổ Xi Thích là truyền thống lâu đời được lưu truyền ở Miêu Cương tới tận ngày nay. Diệp Húc rong ngựa đi vào trong đám người, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào hắn, nơi nơi đều là tiếng nghị luận. "Phế vật này cũng tới đây sao? Không phải hắn bị đứt đoạn kinh mạch, tu vi mất hết sao?" "Chẳng lẽ hắn cũng muốn tham gia lễ săn thú? Lấy thực lực của hắn, ngay cả người bình thường cũng không đánh được, đi Bách Man Sơn săn bắn là muốn chết sao?" "Nói không chừng tiểu tử này đã sụp đổ từ lâu rồi, nhưng không dám tự sát, đành phải để yêu thú ăn thịt hắn, miễn cho khỏi mất mặt vì xấu hổ!" Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, đã thấy phủ chủ Diệp Tư Đạo bước tới bên này, Mã Tam Bảo nhắm mắt đi theo sau hắn. Diệp Húc vội vàng xuống ngựa khom người nói: "Phủ chủ!" Diệp Tư Đạo đánh giá hắn từ trên xuống dưới mấy lần, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc. Diệp Húc chỉ cảm thấy mắt hắn sáng như đuốc, dường như có thể xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của mình. Nhìn thấu tất cả lục phủ ngũ tạng, thậm chí ngay cả ý nghĩ trong lòng mình dường như cũng không thể gạt được ánh mắt của hắn! Bản thân thương thế khỏi hẳn, tu vi dần dần khôi phục, chuyện này khẳng định không thể gạt được hắn! "Ngươi rất không sai, ta nguyên tính toán đưa ngươi một món đồ, hiện giờ xem ra không cần rồi." Diệp Tư Đạo trong mắt hiện ra nụ cười, xoay người đi trở lại tế đàn. Diệp Húc ánh mắt nhấp nháy trong lòng buồn bực: "Chẳng lẽ phủ chủ tới xem ta, chỉ là vì khen ta một câu sao? Còn nữa, phủ chủ hắn muốn đưa cho ta vật gì vậy?" Diệp Tư Đạo trở lại tế đàn, dường như buông lỏng được tảng đá lớn trong người. Vẻ mặt hắn vui vẻ, gật đầu chào hỏi nhiều người, làm cho mọi người đều liếc mắt nhìn khó hiểu. "Diệp Tư Đạo tên này điên rồi sao, không ngờ cười với ta, chẳng lẽ muốn châm chọc ta năm đó thua hắn sao?"Một lão già khoác áo bào đỏ như lửa, ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ trong lòng. Một vị lão già mặc áo bào xám khác trên tế đàn nhấp nháy mắt, hướng tùy tùng bên cạnh cười nói: "Diệp Tư Đạo sắc mặt luôn luôn không thay đổi, là lão tử ta tưởng hắn bị quái bệnh gì, cơ mặt chết cứng rồi chứ! Hôm nay lại phát điên cái gì vậy, không ngờ mỉm cười… cười tới thật khó tin!" Diệp Tư Đạo đi thẳng tới vị trí của Diệp gia ngồi xuống, ý cười không giảm. Mã Tam Bảo đứng sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Phủ chủ vì sao vui vẻ như vậy?" "Diệp gia ta có người kế tục, tự nhiên vui vẻ." Diệp Tư Đạo quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái như cười như không nói: "Hay cho Mã Tam Bảo, giấu diếm ta tốt quá nha!" Mã Tam Bảo trong lòng chấn động, Diệp Tư Đạo nói như vậy không thể nghi ngờ là đã coi Diệp Húc là người thừa kế của mình, hắn cười khổ nói: "Thất gia không cho ta truyền ra ngoài, phủ chủ lại không hỏi. Tam Bảo tự nhiên không dám nói chuyện này. Phủ chủ, không biết ngài muốn đưa cho thất gia cái gì vậy?" Diệp Tư Đạo bàn tay nhẹ nhàng lật một cái, lòng bàn tay xuất hiện ra một cái hộp ngọc lung linh, thở hắt ra nói: "Chính là đồ vật này, tuy nhiên hiện tại nó đã vô dụng." "Đây là…" Diệp Tư Đạo nhẹ nhàng nói một câu: "Thiên Hương Tục Mệnh Đan." Mã Tam Bảo trong lòng rung mạnh, thất thanh nói: "Chẳng lẽ là Thiên Hương Tục Mệnh Đan trong Lương Vương phủ Thanh Châu? Lương Vương cất viên linh đan này như tính mạng mình, như thế nào lại ở trong tay phủ chủ?" Thanh Châu Lương Vương phủ vu sĩ rất đông, Lương Vương lại là cao thủ vu đạo lừng lẫy. Diệp Tư Đạo không biết dùng thủ đoạn gì, không ngờ có thể lấy được Thiên Hương Tục Mệnh Đan trong tay Lương vương. Diệp Tư Đạo cười ha ha, đột nhiên ho khan kịch liệt, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, lập tức khôi phục lại hồng nhuận. "Phủ chủ, ngài bị thương!" Mã Tam Bảo trong lòng cả kinh. Diệp Tư Đạo phất phất tay ngạo nghễ nói: "Chút thương thế này không coi là cái gì. Trước đây ta rời khỏi Liễu Châu vài ngày, lẻn vào Lương vương phủ, cướp được Thiên Hương Tục Mệnh Đan! Thanh Châu lương vương, đích xác lợi hại, nhưng ta cũng không kém. Ta bị thương, hắn cũng không tốt chút nào!" Mã Tam Bảo hoảng sợ, Diệp Tư Đạo mấy ngày trước đúng là mất tích một thời gian. Không ngờ được hắn lại chạy tới Thanh Châu ngoài ngàn dặm, xâm nhập vào Lương vương phủ, ác chiến một trận với Lương vương! Mã Tam Bảo trầm mặc một lát, nói: "Phủ chủ vì sao ngài không nói cho thất gia?" Diệp Tư Đạo không cho là đúng nói: "Nếu thương thế hắn chưa lành, ta tự nhiên sẽ nói cho hắn, dùng Thiên Hương Tục Mệnh Đan chữa thương. Hiện giờ thương thế hắn đã khỏi hẳn, nói cho hắn chuyện này, chẳng phải là ta làm ra vẻ thi ân cho hắn sao?" Mã Tam Bảo trong lòng thở dài một tiếng, Diệp Tư Đạo chính là có tính cách này, rõ ràng toàn tâm toàn ý vì Diệp gia, nhưng cũng không muốn cho bất kỳ ai biết. Diệp Tư Đạo sau khi rời khỏi, Diệp Húc lại cảm giác được từng ánh mắt khác thường nhìn vào trên người hắn, hâm mộ, ghen tị, thù hận, địch ý,…có đủ cả. Diệp Húc lơ đễnh, hắn đã trải qua thay đổi rất nhanh, tâm tình sớm tôi luyện tới mức thấu triệt rồi. Ánh mắt của người khác căn bản không nhiễu được tâm tình của hắn. Đại điển tế tổ dần dần tới kết thúc, đệ tử tam đại gia tộc đều lên ngựa, chuẩn bị rời đi. Lễ săn thú ngày hôm nay đặc biệt nhiều, Diệp gia có hơn bốn mươi người, Phương Gia cùng Chu gia cũng có hơn ba mươi người. Tam đại thế gia lại phái ra hai gã ngoại môn tổng quản đạt tới trình độ cảnh giới tiên thiên đi bảo vệ. Nhân số đạt tới hơn 120 người! Đại điển tế tổ chấm dứt, đệ tử tam đại thế gia lập tức lên đường. Người như hổ, ngựa như rồng, gào thét hướng về Bách Man Sơn phóng đi, khí thế như hồng, tuấn mã đi qua nơi nào, bụi mù tràn ngập! Diệp Húc không nhanh không chậm đi theo phía sau đệ tử Diệp gia. Phía sau cách đó không xa còn có hai vị tổng quản ngoại phủ Diệp phủ phái tới bảo vệ bọn họ, Diệp Ly cũng có trong đó.