Con cự mãng này đã tu luyện đến Hạo Nguyệt kỳ, tu vi cực kỳ hùng hậu, chỉ bằng yêu khí đã có thể trấn áp được Diệp Húc, khiến hắn gần như không thể nhúc nhích, có thể nói là khủng bố đến cực điểm! Cự mãng vù vù bay tới, càng ngày càng gần! Diệp Húc giãy dụa lấy một viên đan dược trong ngọc lâu ra, há mồm nuốt vào, vội vàng thúc dục dược lực. Con đại yêu kia đã đuổi đến một nửa khoảng cách, sau một khắc liền sẽ bay đến bên người, đánh chết hắn! Trong lúc nguy cấp, dược lực rốt cuộc hóa mở, Diệp Húc há mồm gầm lên, một luồng yêu khí trào ra khắp người, tứ chi hắn càng ngày càng dài, thân thể to lên, móng tay dài ra nửa thước, sắc bén như đao, thậm chí ngay cả ngón chân cũng đâm rách giày, lân phiến màu xám bạc nhanh chóng bò đầy lên da, đó hiển nhiên là một đầu đại yêu đã tu luyện đến Dung Nguyên kỳ! Xì xì! Thân thể hắn đột nhiên chìm vào trong đất, phá vỡ núi đá, lao đi như điên! Hắn nuốt viên thú hóa đan vào, đạt được thiên phú của loại yêu thú này, có thể lẻn vào lòng đất, trốn đi. Cự mãng rốt cuộc đuổi đến, chỉ thấy Diệp Húc hóa thân thành yêu thú chui xuống đất, lập tức giận dữ hí lên không ngừng, cái đuôi thô to ầm một cái nện lên chỗ hắn biến mất, phiến đất đó bị đập ra một cái máng sâu bảy tám thước! Cự mãng nổi giận, đuôi rắn điên cuồng quất, đập cho mảnh đất này lộn xộn hết lên. Qua thật lâu sau, dược lực của thú hóa đan bắt đầu từ từ tan, Diệp Húc chui ra mặt đất, thân hình dần dần khôi phục nguyên trạng, ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Con cự mãng kia tuy rằng không có trực tiếp đập hắn, nhưng luồng cường lực chấn động vẫn chạm đến thân thể hắn, khiến hắn bị thương, có thể thấy được, nếu hắn chạy chậm một bước thôi, tuyệt đối sẽ là kết cục chết, bị con đại yêu kia chụp thành thịt vụn! Trong ngọc lâu truyền đến một dòng sinh khí, không ngừng làm dịu thương thế của hắn, ngọc lâu của hắn tràn trề sức sống, so với linh đan chuyên dùng trị liệu thương thế còn hữu hiệu hơn. Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, dẫn nguyên khí chữa trị tổn thương cơ thể, không lâu sau, thương thế của hắn liền tốt hơn bảy tám phần. "Đại yêu Hạo Nguyệt kỳ, thật sự khủng bố…" Chờ thương thế khỏi hẳn, Diệp Húc đứng dậy, nhìn xung quanh, dược lực của thú hóa đan duy trì được một khắc, tốc độ …. Dưới mặt đất cực nhanh, trong thời gian ngắn như vậy đủ để chạy đi hơn mười dặm, hiện giờ hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào. Chỉ thấy cách đó không xa là một sơn cốc, có một con sông từ trong cốc chảy ra, lao đi hướng Tây. Con sông này rộng chừng bốn mươi thước, dài không biết bao nhiêu dặm, chính là chủ nhân Vu Hồn giới dùng thần thông trực tiếp rút từ thế gian, di chuyển đến không gian trong ngọc lâu của mình! "Sông này hẳn là Bích Ba hà, sơn cốc kia là Đồng Lô cốc, sau Đồng Lô cốc là Hoạt Hỏa sơn, mà cuối Bích Ba hà, chính là Giao Long đàm." Diệp Húc đối chiếu với bản đồ địa hình, phân rõ phương hướng, lập tức đi dọc theo Bích Ba hà hướng đến Đồng Lô cốc, hiện giờ hắn cần tìm một nơi an toàn, luyện hóa chu quả, nâng cao thực lực bản thân. Đồng Lô cốc bên ngoài nhìn như một cái bếp đồng cực lớn, dường như là một cái bếp đồng cực kỳ khổng lồ rơi từ trên cao xuống, đập dãy núi này ra một cái vết tích. Nếu là trước đây, người khác nói cho Diệp Húc Đồng Lô cốc là nơi bị đồng lô đập ra, nhất định hắn sẽ cười nhạt, mà hiện giờ tầm mắt hắn đã mở rộng hơn, biết thế gian tuyệt đối có loại vu bảo khổng lồ như thế, đập ra Đồng Lô cốc cũng là dễ dàng. "Trên bản đồ, chỗ Đồng Lô cốc có ghi rõ một chữ "Khí", có ý nghĩa gì nhỉ?" Diệp Húc lật đi lật lại bản đồ nhìn mấy lần, vẫn không nhìn ra nguyên do, không quan tâm nữa, đi thẳng đến Đồng Lô cốc. Hắn chưa đến gần sơn cốc này, liền xa xa nghe được một thanh âm kỳ quái truyền đến, có tiếng đinh đinh giòn vang, có tiếng sóng biển mên mông, có tiếng sấm ầm ầm, có tiếng hót trong trẻo của chim chóc, lại có tiếng kim thiết giao kích va vào nhau, đủ mọi loại thanh âm hỗn tạp cùng một chỗ. Đến khi hắn đi vào Đồng Lô cốc, mới biết vì sao trên bản đồ lại ghi một chữ "Khí" ở Đồng Lô cốc, hắn nhìn mà kinh ngạc ngây người ra một lúc lâu! Chỉ thấy trong sơn cốc này, vô số vu binh vu bảo bay loạn khắp mọi nơi, va chạm lẫn nhau, có cái hình dạng như đao, có cái hình dạng như kiếm, cũng có cung nỏ tên, côn bổng qua kích, các loại vũ khí, cần gì đều có! Những vu binh vu bảo đó bị một luồng sức mạnh nào đó thao túng, rèn luyện lẫn nhau trong Đồng Lô cốc, mượn sự sắc bén và uy năng của đối phương, tôi luyện bản thân càng thêm xuất sắc! Ngàn vạn kiện vu binh vu bảo, đã rèn luyện không biết bao lâu, loại tình cảnh này, Diệp Húc ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến! Hắn chú ý tới, trong sơn cốc này, có không hề ít khoáng vật chồng chất tại đáy cốc, thỉnh thoảng có đao kiếm xẹt qua, dần dần đem không ít khoáng vật tạo ra hình dạng kì binh dị bảo. Chờ khoáng vật định hình rồi, đột nhiên bay lên, gia nhập vào trong va chạm giao kích, mài giũa bản thân! "Nơi đây chính là một kho báu thật lớn, tùy tiện lấy một kiện vu binh, tính chất đều vượt xa Đao nguyệt đại trận của ta!" Ánh mắt Diệp Húc lập tức thẳng ra, thất thanh nói. Chủ nhân Vu Hồn giới không biết đã chết bao lâu, Đồng Lô cốc mà ông ta để lại vẫn rèn luyện vu binh vu bảo như trước, tự động rèn khoáng vật thành hình, loại thủ đoạn này, chưa nghe thấy bao giờ! "Khi nào, ta mới có thể đạt tới cảnh giới này…" Diệp Húc từ từ đi vào trung tâm, đột nhiên thấy trong hàng nghìn hàng vạn bảo vật kia, một cái đồng đỉnh cổ xưa rất to đang đánh thẳng về phía trước, tản ra uy năng khủng bố, đi qua nơi nào, tất cả những vu binh chặn đường đều bị đâm cho dập nát, thậm chí một tòa bảo tháp đã luyện thành vu bảo cũng bị đâm đứt thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất! Ầm! Một cái Thất Thái Lưu Ly Chung từ từ bay tới, va vào cái đồng đỉnh kia, lập tức tuôn ra hào quang bảy màu, tán đi khắp nơi, làm cho một số vu binh xung quanh bị chấn cho dập nát cả! Thất thải lưu ly chung không hề bị tổn hại gì, ngược lại càng thêm sáng rọi tiên diễm, hiển nhiên là một loại vu bảo khó lường! Không chỉ có thế, trong cốc còn có không ít vu bao có uy năng cường đại, uy lực không hề kém so với đồng đỉnh mà Thất thải lưu ly chung kia, đấu đá lung tung trong cốc! Nhiều vu binh vu bảo như thế, đã tạo cho Đồng Lô cốc trở thành một nơi tràn đầy sát khí, những vu binh vu bảo đó hành động không có phương hướng, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết kẻ nào xâm nhập, có thể nói rất là nguy hiểm, thậm chí còn hơn cả Hắc Thổ Lĩnh! Tuy nhiên, nơi đây cũng là một kho báu vô cùng lớn, Diệp Húc không hề nghi nghờ, nếu đám người La Sát môn chủ vào được Vu Hồn giới, nhìn thấy kho báu phong phú như vậy, chắc chắn sẽ đánh nhau, vì sơn cốc này mà liều chết! Của cải nơi đây, đủ để cho bất kỳ cao thủ giáo chủ nào đều phải đỏ mắt. Diệp Húc từ từ ói ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm: "Ta vốn tưởng rằng Bách Hoa cung giàu nứt đố đổ vách, hiện giờ nhìn thấy Đồng Lô cốc, thế mới biết, hóa ra Bách Hoa cung cũng chỉ là ăn mày. Mà Vân Sơn môn ta, lại là ăn mày trong ăn mày… Thật muốn mang tất cả tòa Đồng Lô cốc này đến Vân Sơn môn ta, đáng tiếc ta lại không có đại thần thông dời non lấp biển!" Đột nhiên, Diệp Húc chú ý thấy, không ngờ có người đã tiến vào sơn cốc, ở ngoại vi Đồng Lô Cốc, tính toán thu vu binh, không chỉ có một nhóm người. Hai người tới gần trung tâm Đồng Lô cốc nhất, là một nam một nữ, áo trắng như tuyết, nam phong thần tuấn lãng, nữ lụa trắng che mặt, dáng người thướt tha, giống như một đôi bích nhân. Thực lực của họ cũng cực kỳ cao thâm, Diệp Húc nhìn thấy hai người đó đã luyện ra chân hỏa, hiển nhiên là vu sĩ Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, liên thủ thu vu binh, trong một thời gian ngắn họ đã thu đi vài món. Hai người này hẳn là đệ tử La Sát môn, tuy nhiên điều khiến Diệp Húc tò mò là, La Sát môn chỉ thu nữ đệ tử, nam nhân kia không biết đến từ nơi nào mà liên thủ với nàng kia. Mà điều làm cho hắn càng cảm thấy kỳ quái là, hai người đó đều là vu sĩ Chân Nguyên kỳ, luyện giả vi chân, đem nguyên khí luyện hóa làm chân nguyên. Hiển nhiên hai người này trước khi tiến vào Vu Hồn giới, vẫn là vu sĩ Tam Nguyên cảnh, nhưng sau khi tiến vào Vu Hồn giới không bao lâu, liền đột phá thành công, trở thành cao thủ Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ! "La Sát môn đến tột cùng có thủ đoạn gì? Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, đề thăng tu vi hai gã đệ tử lên cực cao, môn phái ma đạo đó nội tình thâm hậu, quả thực không thể khinh thường…" Ở ngoại vi, còn có hai nhóm người nữa, Diệp Húc nhìn thật kỹ, một nhóm trong đó là hai gã mặc áo đỏ đệ tử Bách Hoa cung, tế khởi hai con dị thú, đang thu vu binh. Nhóm khác là mười bốn tên vu sĩ, toàn thân tỏa ra quỷ khí dày đặc, động tác cứng ngắc, giơ tay liền chộp tới vu binh, bị vu binh chém cho mình đầy thương tích cũng không hề nhíu mày lấy một cái. Diệp Húc tâm vừa động, lập tức biết lai lịch của những vu sĩ đó, thầm nhủ: "Hóa ra là thi binh của Quỷ Vương tông, loại thi binh này chỉ dùng thi thể vu sĩ luyện chế mà thành, hiệu quả ngang vu binh! Chẳng qua, tên đệ tử Quỷ Vương tông kia, rốt cuộc ở nơi nào?" Hắn còn chưa tìm ra phương hướng đệ tử Quỷ Vương tông, đã thấy nữ đệ tử La Sát môn và tên nam vu sĩ kia xâm nhập vào trung tâm Đồng Lô cốc, chân nguyên của hai người hóa thành bàn tay to, cùng chộp tới Thất thải lưu ly chung kia! Ầm! Thất thải lưu ly chung đột nhiên phát ra một tiếng chuông vang, chấn hai bàn tay chân nguyên của hai người kia dập nát, một luồng sáng bảy màu mờ mờ từ trong chung lao ra, quét qua hai người kia, liền hút bọn họ vào trong chung, một lúc lâu sau, một đống bột xương từ trong chung rơi xuống. Diệp Húc không khỏi sởn tóc gáy, hai gã vu sĩ Chân Nguyên kỳ này, không ngờ chỉ mới một hiệp, liền bị khẩu Thất thải lưu ly chung luyện chết, ngay cả đường sống đều không có! Đồng thời hắn lại hưng phấn vạn phần trong lòng, chộn rộn: "Cái Thất thải lưu ly chung này, không ai tế luyện mà lợi hại như thế, dựa vào uy năng tự thân, liền dễ dàng luyện chết vu sĩ Chân Nguyên kỳ, tuyết đối là vu bảo hiếm có! Vu bảo trong Đồng Lô cốc, uy năng khẳng định vượt xa vu bảo bình thường, đáng giá để mạo hiểm!"