Độc bộ thiên hạ - thanh xuyên hoàng thái cực
Chương 96 : qua sông
Tên thân binh ấy đưa tôi đến bên ngoài một quân trướng, dặn lại một câu: "Đợi ở đây." Rồi tự mình rời khỏi, khiến tôi càng khó hiểu.
Chiếc lều trướng màu than chì thẳng thừng đóng giữa trời băng đất tuyết, bốn phía lẻ tẻ tiểu binh qua lại tuần tra, liên tiếp như thoi đưa. Thời điểm rời đi tôi không khoác áo choàng, nên lúc này lạnh đến tay chân phát run, nhịn không được đành hà hơi dậm chân tại chỗ để sưởi ấm, nhằm xua đi cơn lạnh lẽo.
"Cút——" Trong trướng truyền ra một tiếng quát chói tai, tôi vẫn chưa kịp phản ứng, chợt có một thân ảnh lông xù ngã khỏi trướng, trực tiếp va vào người tôi.
"Ôi......" Tôi đau đến nỗi hít một hơi, khẽ vặn eo.
"Lê phu nhân?" Giọng nói thoáng kinh ngạc, tôi nâng mày quay đầu lại, thấy người va phải tôi đang cúi đầu né tránh đầy xấu hổ, là cái vị Trương đại nhân mà trước đó tôi đã gặp, đang đứng tại cửa quân trướng, sắc mặt ôn hòa nhìn tôi. "Phu nhân hẳn đã sợ hãi."
Tôi hít hít mũi, lắc đầu: "Không sao, do ta đứng không đúng chỗ." Người đang đứng dưới hiên, sao có thể không cúi đầu, dù lúc này tôi rất muốn chửi ầm lên, nhưng lòng lại không chút can đảm.
"Lê phu nhân sống ở Quan ngoại, có biết nói tiếng Man của Thát Đát không?"
Tôi ngẩn người, lẽ nào hắn tìm tôi đến để hỏi, mục đích là muốn tôi làm người thông dịch? Điều này không phải là tồi, chí ít......tôi vẫn có giá trị lợi dụng đối với bọn họ, chưa đến mức phải giết tôi.
Hắn thấy tôi chần chừ không lên tiếng, cho rằng tôi không biết, vì thế lộ vẻ thất vọng, nhưng không từ bỏ ý định mà hỏi lại: "Vậy cô có thể nghe hiểu được chăng?"
Tôi liếm đôi môi nứt nẻ, cười cười: "Ta có thể giao tiếp với bọn họ, ngôn ngữ này......không thành vấn đề."
Vẻ mặt hắn tràn đầy vui sướng: "Vậy là tốt rồi. Cô đi theo ta." Nói xong vén rèm vào trướng, tôi rụt đầu, kích thích dũng khí mà tiến vào theo sau hắn.
Trong trướng rất rộng, chính giữa đang nhóm lửa trại, lửa nóng đun nước tuyết, một vị đại tướng dáng vẻ nom đã già đang ngồi ngay ngắn cạnh đống lửa, cúi đầu trái phải lật tấm da dê ra xem. Nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng chất giọng trầm như chuông cổ lên tiếng: "Trương Thuyên, ta dự định để lại hai vạn người đóng ở Tát Nhĩ Hử, dẫn một vạn binh thừa lúc tối trời qua sông, tập kích Giới Phiên thành, đánh cho tên đó trở tay không kịp!"
"Đỗ tướng quân, các tướng sĩ hành quân liên tiếp ngày đêm, đã cực kỳ khốn đốn mỏi mệt, có thể ở doanh trướng mà nghỉ ngơi một lát được không? Chờ tới sáng mai hãy qua sông......"
Đỗ tướng quân ngẩng lên, tôi thấy ông ta râu mày tuy đã bạc nửa đời người, nhưng ánh mắt lại như điện, cả người toát ra khí phách oai hùng, không để người khác khinh thường. Ông ta không hề liếc tôi một cái, chỉ nhìn Trương Thuyên cười như không cười, rất có thâm ý.
Trương Thuyên sải bước về trước: "Sư kỳ vẫn chưa tới, tướng quân cần chi phải nóng vội? Huống hồ, nửa đêm qua sông, nếu quân địch tập kích, trước sau đều khó tránh......"
"Đừng nhiều lời!" Đỗ tướng quân bỗng khoát tay ngăn lại, hùng hồ nói: "Binh trời chỉ Đông, ai dám kháng? Kế trước mắt, chỉ có thừa thắng xông lên, nào nói chi tới sư kỳ!" Chỉ một câu đã đánh gảy Trương Thuyên, lão già này cũng coi như có khí phách.
Trương Thuyên cau mày không nói nữa, không khí xấu hổ. Ngay sau đó Đỗ tướng quân gọi binh truyền quân lệnh xuống, ra ra vào vào doanh trướng, công vụ vô cùng bận rộn, hoàn toàn xem hai người tôi và Trương Thuyên như không khí.
Tôi không cảm thấy gì, chỉ là không biết vị Trương Thuyên trẻ tuổi này đang nghĩ như thế nào. Nhìn qua thấy sắc mặt hắn trầm xuống, rầu rĩ bước khỏi doanh trướng, tôi không muốn ở một mình tại chỗ quái quỷ này, nên vội vã tăng tốc đuổi kịp hắn.
Ngoài doanh trướng rực sáng lửa đuốc, tiếng người ồn ào, binh lính tới lui như nước chảy.
"Lê phu nhân!" Hắn đưa lưng về phía tôi đột nhiên kêu một tiếng.
Tôi lắp bắp kinh hãi, còn tưởng hồn phách hắn đang lạc trôi nơi nào, không biết có tôi đang đi sau lưng chứ.
Hắn thở dài một hơi: "Phu nhân có thể đi cùng ta tới bờ sông một lát không?" Đây là lần khách khí nhất kể từ khi nói chuyện với hắn cho đến giờ. Trước đó tuy không vô lễ, nhưng ngữ khí lại không cho người khác phản kháng, chỉ có lần này, mới nghe ra sự bàng hoàng trong nội tâm của hắn.
Tôi lẳng lặng đi theo sau hắn, mặt nước đục ngầu tĩnh lặng không chút gợn sóng, dưới ánh sao trở nên mờ nhạt u ám, nhóm sĩ binh đầu tiên vượt bờ Nam đã chuẩn bị xong xuôi, rộn ràng nhốn nháo kẻ chen ta chúc, náo nhiệt như đang dạo trong chợ. Tôi đã từng chứng kiến qua quân kỷ nghiêm minh của Bát kỳ, lại chưa từng thấy binh lính hỗn loạn như học sinh tiểu học tan trường như này, thế mà khả năng khống chế và kỷ luật lại kém đến vậy.
Tôi thầm lắc đầu, bốn mươi bảy vạn thiên binh thì sao, dựa vào những kẻ giá áo túi cơm này bảo vệ quốc gia, Đại Minh không vong mới lạ đó.
"Giám quân đại nhân!" Có binh lính nhìn thấy Trương Thuyên, đã chạy đến bái kiến, "Dòng chảy không quá xiết, hơn nữa nước sông rất cạn, dù không đi thuyền, vẫn có thể cưỡi ngựa qua sông!"
"Biết rồi!" Trương Thuyên gật đầu, vẻ mặt trì trệ, chờ binh lính đi khỏi, hắn bỗng buồn bã thở dài, "Triều đình mất một năm chiêu binh mãi mã, thậm chí lôi kéo thêm binh lực của Hỗ Luân Nữ Chân Diệp Hách bộ cùng với thuộc quốc Triều Tiên, kỳ thực chẳng qua chỉ hơn mười vạn mà thôi!"
Hắn không đầu đuôi nói một câu khiến tôi hoàn toàn sững người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại. Hắn......đang làm gì vậy? Là đang nghẹn một bụng tức tối, muốn tìm cái tên râu ria kia phát tiết một chút à? Hắn có biết mình đang nói cái gì không vậy?
"Binh chia làm bốn tuyến! Đường hoàng mười vạn ấy mà lại bị chia thành bốn tuyến, Dương Cảo thân là Liêu Đông Kinh lược sứ, tự cho mình cao lớn, coi binh Thát Đát như cỏ cây, hắn ta......không khỏi quá mức khinh địch. Trong triều có không ít người cho rằng Kiến Châu bần hàn, kinh tế chẳng qua cũng chỉ đủ làm một phú hộ Giang Nam, thế nhưng ta lại không cảm thấy tên Man tù[tù trưởng] Nỗ Nhĩ Cáp Xích ấy là một nhân vật đơn giản, tiếc là chẳng ai tin lời ta. Cho dù là lão tướng Đỗ Tùng......Ôi, ông ta vì tranh công đầu, mà bất chấp xông đi trong tuyết, ý đồ muốn tiêu diệt địch phỉ trước sư kỳ, công chiếm Hách Đồ A Lạp, cái này không phải nói dễ hơn là làm sao?"
Hắn đứng bên bờ đón gió không ngừng liên miên, tôi khó xử tiến không được, lùi cũng không xong. Những lời này rốt cuộc là hắn đang tự lầm bầm với chính mình, hay là đang trút nỗi khổ tâm sang tôi đi nữa, thì hành vi này thật không khôn ngoan cho lắm. Với hắn thì không hề hấn gì, chỉ sợ sau khi hắn trút hết bực tức rồi, đã sảng khoái hơn, cuối cùng quay lại giết tôi diệt khẩu.
Lòng tôi trở nên sợ hãi, tay chân bắt đầu run rẩy.
"Tạm nhìn thử xem, trận này hươu chết tay ai vẫn khó mà nói trước! Chao ôi, chớ nên vì oai phong của mình mà dập tắt chí khí của người khác, nhưng việc tự mình chiến đấu như thế thật là chưa sáng suốt!"
Tôi thật sự không dám nghe nữa, đang muốn nhanh chân chạy trốn, chợt nghe nơi dòng sông đục ngầu cách ba bốn trượng phía trước phát ra một tiếng nổ, cuồn cuộn ngất trời, những con ngựa từ thượng du đang phi tới, trong khoảnh khắc, dòng chảy trở nên dữ dội, binh lính đang qua sông thoáng chốc bị chìm liễm đến mức không còn một bóng người.
Trong quân doanh bắt đầu hỗn loạn, Trương Thuyên trở nên hung bạo, hô lớn: "Không được hoảng——"
Tôi bị đám người loạn xà ngầu ấy chen đến lảo đảo, suýt nữa ngã xuống làm bàn đạp cho bọn họ, đang lúc không biết làm sao, cánh tay bỗng căng thẳng, xoay người nhìn lại, là Trương Thuyên kéo tôi, lên tiếng: "Đi theo ta!" Bên cạnh có thân binh dắt ngựa lại, Trương Thuyên đỡ tôi lên ngựa, quát với thân binh nọ: "Truyền lệnh xuống, chỉnh quân chuẩn bị chiến!"
Tôi vạn phần lo lắng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu đó là, nếu như quân Kim thật sự đánh đến, ắt phải tìm cho được mẹ con Trát Hi Đát. Ba người bọn họ trói gà không chặt, Trát Hi Đát mà căng thẳng, há mồm sẽ nói toàn tiếng Nữ Chân, thật sự chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Đang rối bời, bỗng Đỗ Tùng tướng quân thúc ngựa không biết từ nơi nào vọt ra, quát một tiếng chói tai: "Loạn cái gì? Kẻ nào loạn nữa, lão tử đâm tên đó một thương!" Vũ khí trong tay hắn là một cây trường thương, hồng anh khẽ run, một tên tiểu binh lưng ăn một gậy nhất thời lật đật lùi lại, sợ đến mức quỳ rạp xuống, liên tục hô tha mạng.
Tình hình rốt cuộc cũng được khống chế, sau khi kiểm tra, không phải là quân Kim xâm phạm, mà là trước đó quân địch xây một con đập tại thượng du con sông, sau khi mực nước dâng lên, đến thời cơ thích hợp khi quân Minh qua sông, lập tức phá đập xả nước, không cần người nào, cũng đã tấn công đến quân Minh hoảng loạn.
Đỗ Tùng giận dữ kêu lên, trái lại Trương Thuyên đầy bình tĩnh, chờ khi phong ba qua đi, giọng căm hận nói: "Ắt là kẻ đó! Năm ngoái cũng chính hắn đã dùng kế bức Lý Vĩnh Phương rời thành đầu hàng, ung dung bắt quan Phủ Thuận......kẻ đó không diệt trừ, tất là họa của Đại Minh ta!"
"Bằng một mình hắn thì có thể làm được gì, bất quá là có chút tài mọn thôi!" Đỗ Tùng khinh thường hừ lạnh.
"Đỗ tướng quân, kẻ đó là con trai của Man tù, xưng là Tứ bối lặc, văn võ song toàn, hắn ta......"
"Chỉ là Man Di, có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió?" Đỗ Tùng căn bản không để lọt tai lời nói của Trương Thuyên, hét lớn ước thúc chúng tướng sĩ chỉnh đốn tam quân, tiếp tục xuất phát qua sông.
Trương Thuyên xanh mặt, hai vai phát run, hắn có tuệ nhãn nhận ra được khả năng của Thanh Thái Tông tương lai, tầm nhìn có thể xem như độc đáo, chỉ tiếc là theo sai tướng.
Đang trong lúc cảm khái, chợt nghe phía Tây Bắc nổi lên một trận xôn xao, Trương Thuyên đang nổi nóng, bỗng phát giận nói: "Làm cái gì? Gào to như vậy, còn ra thể thống gì......"
"Bẩm giám quân!" Một tên tiểu binh thở hồng hộc, thần tình hưng phấn chạy đến, "Vừa tóm được một ả Thát Đát, cả đám tranh công, nên mới nháo lên!"
Lời còn chưa dứt, tôi chợt nghe một tiếng thét chói tai đầy thê lương: "Thả ta ra——Một đám ác ôn các ngươi......thả đứa nhỏ ra——"
Cả người tôi chấn động, cơ thể mềm nhũn trượt khỏi lưng ngựa, đặt mông ngã phịch trên mặt đất. Mãi đến khi chật vật bò dậy, chỉ thấy Trát Hi Đát tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề bị người khác khóa chặt tay, đẩy về phía này. Tiểu Thu kề sát bên cạnh nàng, sợ hãi không ngừng kêu gào: "Nương——nương——"
Tôi chỉ thấy khí lực cả người từ đầu đến chân đều bị bóc không còn một mảnh, trong lúc hết sạch can đảm tôi cảm thấy có một ánh mắt sắc bén xuyên qua đám người bắn thẳng vào mặt tôi. Tôi giật cả mình, ưỡn thẳng lưng.
"Lê phu nhân!" Trương Thuyên đến gần tôi, ánh mắt phức tạp, lạnh lùng hỏi, "Việc này nên giải thích thế nào đây?"
"Giải thích......" Khóe miệng tôi khẽ cong, một cỗ khí nghẹn nơi lồng ngực, nghẹn đến nỗi cơ hồ sắp không thở được. Ánh mắt đảo qua, nhìn đến An Sinh bị đá lăn cách đó không xa, giây lát trong tôi trào dâng dũng khí một tráng sĩ đoạn cổ tay.
"Ta không quen bọn họ!" Khi thốt ra, bình tĩnh không có lấy một chút run rẩy, bế An Sinh đang gào khóc trên mặt đất lên, ôm chặt con bé vào lòng: "Hai mẹ con bọn họ——là ta nửa đường gặp được hồi sáng, cũng không quen biết hai người! Vẫn cho rằng bọn họ cũng là người Hán chạy nạn. Người phụ nữ này, lúc nói chuyện với ta dùng tiếng Hán, tuy nhấn nhá từng chữ chưa rõ, từ ngữ chưa biểu đạt được ý, tôi chỉ coi như nàng nói tiếng địa phương xưa, làm sao biết được thật đúng là Man Di Thát Đát đâu......"
Tiểu Thu vẫn nắm lấy góc áo mẹ mình, lệ rơi đầy mặt.
Trương Thuyên khẽ ậm ờ một tiếng, tựa hồ không tin lời bịa đặt của tôi cho lắm, lạnh lùng liếc nhìn Trát Hi Đát. Ánh mắt Trát Hi Đát đầy cảm kích thoáng nhìn tôi, chốc lát nghểnh cổ, trừng mắt nhìn Trương Thuyên, dùng tiếng Hán không lưu loát, mạnh mẽ kêu lên: "Ta không quen nàng ta——người Hán Đại Minh các ngươi......toàn bộ đều là kẻ ác!"
Trương Thuyên không nói nữa, chỉ hơi giương tay lên, binh lính vây quanh nàng tức khắc phát ra tiếng cười vang, tranh nhau bổ nhào về Trát Hi Đát, nàng thảm thiết kêu gào bị bọn chúng ấn ngã xuống đất. Ánh đao lóe sáng, Trát Hi Đát sống sờ sờ đã bị bọn chúng chước thủ cấp. Tôi che mắt An Sinh, quay đầu đi, tim run rẩy dữ dội.
Trong tiếng hỗn loạn, mỗi kẻ tranh nhau đoạt lấy thủ cấp, kêu gào:
"Là của tao......sao mày lại muốn tranh quân công với tao?"
"Của tao chứ......đầu của ả là tao chặt mà......"
"Tao là người đầu tiên phát hiện đây......"
Tôi nhắm mắt, ôm chặt An Sinh.
"Nương——nương——trả nương lại cho ta——" Tiểu Thu thảm thiết kêu gào thê lương.
"Đó......chỉ là một đứa bé......" Tôi nghẹn ngào mở miệng.
Trương Thuyên thở dài, quay sang: "Đó là đứa trẻ Thát Đát......nhớ tới khi ấy Phủ Thuận thành phá, đám Man Di Thát Đát có từng bỏ qua cho trẻ con Đại Minh ta?"
Một câu chưa xong, chợt nghe Tiểu Thu thét một tiếng chói tai: "Cha ta là người Hán, ta——" Tiếng quang quác non nớt chợt tắt. Sắc mặt Trương Thuyên đột biến, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, theo đó bọn chúng tiếp tục tranh đoạt thủ cấp của Tiểu Thu, vẻ mặt căng thẳng của hắn nhanh chóng thả lỏng trở lại.
Tôi suy sụp té ngã, ngực đau thắt, đầu ong ong, trong dạ dày từng cơn run rẩy, từng cơn mê muội cùng ghê tởm như thủy triều đánh úp đến.
"Cô vốn không phải mẫu thân của đứa nhỏ này, đúng không?" Đám người tản đi, Trương Thuyên mặt không chút thay đổi nhìn tôi, tôi ngồi dưới đất, tim đập thình thịch, "Vì bảo hộ một đứa nhỏ Man Di, sơ sảy một chút là đánh mất mạng sống, cô cho rằng đáng giá sao?"
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không giống như đã phát hiện ra bộ dạng của tôi. Nếu hắn thật sự muốn cái mạng nhỏ này của An Sinh, có lẽ vừa rồi giữa đám người đầy hăng hái đó đã vạch trần lời nói dối của tôi rồi, nhưng hắn không làm như thế......
Niềm tin của tôi từng chút gom lại, bế An Sinh không ngừng khóc nỉ non, từ trên mặt đất lảo đảo bò dậy: "Nhưng phụ thân của con bé quả thực là người Hán......hơn nữa, người Kim cũng tốt, người Hán cũng tốt, ở trong mắt ta, đều là một người, đều là một mạng! Liều mạng mà nói một lời đại nghịch bất kính, thứ cho ta không thể nào hiểu được cái gọi là cừu hận dân tộc của các ngươi......"
Hắn bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt càng lạnh lùng: "Cô tốt nhất nên phân biệt rõ bản thân là ai!"
Lòng tôi không ngừng sợ hãi cúi đầu không nói. Tôi là ai à? Tôi chỉ là một công dân nho nhỏ của đất nước Trung Hoa, lại thân bất do kỷ mà bị cuốn vào dòng thác lịch sử này. Tại chốn loạn thế nơi đây, mạng người như kiến, một hậu thế nhỏ bé sống tạm như tôi mỏi mệt chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ và chị gái của một đứa nhỏ vô tri này đầu lìa khỏi cổ.
Đây chính là tôi, một u hồn đến từ tương lai, vừa phẫn nộ cũng vừa lẻ loi trơ trọi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
20 chương
68 chương
73 chương
107 chương
4 chương
107 chương