CHƯƠNG 6 Hành tẩu mấy ngày liên tục, trưa nay bọn họ nghỉ chân tại một quán trà nhỏ, gọi một bình trà và bốn cái bánh màn thầu. Vết thương trên mặt Phượng Lăng đã hoàn toàn lành lặn, cũng vì thế mà y không đội sa mạo nữa, bộ dạng tuấn tú ưu nhã của y nghiễm nhiên thu hút không ít sự chú ý của người đi đường.   Lý Toàn nhìn xa xa, thấp giọng nói chuyện với y, “Tam công tử, qua ngọn núi này là có thể tiến vào phạm vi quản hạt của hoàng thành, lúc đó ngài nên mang sa mạo vào, tránh để người khác nhận ra.” Phượng Lăng gật đầu đồng ý. Gần đây thái độ của Phượng Lăng đối với Lý Toàn có một sự chuyển biến lớn, ngay đến cả Lý Toàn cũng cảm nhận được, y hiện giờ không còn lộ ra tư thế chủ tử với hắn nữa, cũng không kêu la trách mắng hắn, đôi khi còn hỏi ý kiến của hắn trước khi hành sự, đương nhiên y không phải lúc nào cũng nghe theo hắn, nhưng điều này làm hắn có thể bớt lo lắng đi một chút. Nghĩ tới đây, Lý Toàn không khỏi vui mừng, hắn vốn nghĩ rằng Phượng Lăng là một người rất khó hầu hạ, nhưng qua chuyến đồng hành này, hắn đã nhìn thấy một tính cách khác của vị chủ tử trẻ tuổi, tính cách mà có lẽ ngoài hắn ra không ai khác biết được, hắn cảm thấy kỳ thực Phượng Lăng không quái đản, ngang ngược, kiêu ngạo như những tin đồn trước đây. Tính cách của Phượng Lăng không giống những thiếu niên bá đạo lắm, dù sao y cũng lớn lên trong hoàng cung, là thiên chi kiêu tử, tính tình như vậy cũng khó trách, ngay từ đầu y dùng Lý Toàn để trút giận, Lý Toàn thật chẳng hề ngạc nhiên chút nào, trái lại, những lúc y lộ ra bộ dạng yếu đuối tìm kiếm tình cảm, lúc đó mới khiến hắn thực lòng khiếp sợ. Tuy nhiên, cũng chính vì thế, Lý Toàn mới hoàn toàn có thể thân cận với Phượng Lăng hơn, mà Phượng Lặng cũng có thể nhìn thẳng vào hắn, coi hắn như bằng hữu để nương tựa lẫn nhau trong hoạn nạn. Việc Lý Toàn bảo hộ Phượng Lăng, không giống ban đầu chỉ vì trách nhiệm của thần tử trung tâm ái quốc, mà lúc này còn có thêm một phần cảm thông, thiếu niên ở tuổi Phượng Lăng đáng ra phải sống cuộc sống vô ưu vô lo mới đúng, chỉ tiếc rằng y sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, vận mệnh đã định không thể nào có một cuộc sống bình thường như mọi người. “Uống một ngụm trà đi.” Nhìn kỹ một chút, Lý Toàn phát hiện Phượng Lăng đã gầy đi rất nhiều, chiếc cằm ưu nhã trước kia đã bị gọt nhọn đi không ít. Phượng Lăng nhíu mày, “Khó uống muốn chết, ta không muốn.” Lý Toàn bảo chủ quán đổi loại trà khác, Phượng Lăng mới miễn cưỡng cầm chén trà đưa lên miệng nhấp một ít. Rời khỏi quán trà, hai người họ tiếp tục lên đường, mong rằng trước khi trời tối có thể đi đến thôn nhỏ phía trước để xin tá túc. Ban đêm họ ngủ tại nhà một nông dân trong thôn, Lý Toàn đưa cho họ ngân lượng, nhờ họ chuẩn bị một bữa cơm, chủ nhà liền giết gà làm cơm, còn đặc biệt làm cho họ một nồi canh gà. Lý Toàn bê nồi canh vào phòng, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt khiến Phượng Lăng không cầm lòng được mà thèm thuồng nhảy dựng lên. “Cẩn thận kẻo nóng.” Lý Toàn lau chén rồi múc cho y một bát. Đã lâu không thưởng thức mỹ vị, tuy không thể so sánh với những món ăn trong cung, nhưng khẳng định là ngon hơn bánh màn thầu vừa lạnh vừa cứng mà buổi trưa y đã ăn kia. Một hơi uống hết chén canh gà, y tươi cười, liếm liếm môi, “Ngon thật.” “Ngon thì ăn nhiều một chút đi, trong nồi vẫn còn nữa.” Lý Toàn cười rộ lên. Phượng Lăng thấy cái bát của Lý Toàn trống không, cất tiếng hỏi: “Sao ngươi không uống?” Lý Toàn lấy cái bánh màn thầu còn lại từ buổi trưa ra, “Ta ăn bánh màn thầu là được rồi.” Dứt lời, hắn cúi xuống cắn một miếng hết nửa cái bánh, trông dáng vẻ thì cứ như là đang ăn một cái gì đó rất ngon. Phượng Lăng nhìn lại trong bát của mình, bên trong còn hai cái đùi gà, y lại nhìn Lý Toàn đang ăn bánh màn thầu… thấy ánh nhìn của y như vậy, Lý Toàn không khỏi cảm thấy ngại, vội vàng ngấu nghiến nốt cái bánh trên tay. Có thể là ý đồ của hắn quá rõ, nên Phượng Lăng nhìn hắn có chút mất hứng, “Ăn nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ còn sợ ta tranh mất của ngươi!” Lý Toàn miệng đầy bánh, không làm gì khác hơn là ra sức lắc đầu. Phượng Lăng chậm rãi đưa bát canh gà ra phía trước, kiêu ngạo nói, “Nếu như ta ra lệnh cho ngươi uống, ngươi có uống hay không?” Lý Toàn vội vàng nói: “Ta, ta không thích uống canh gà.” Thứ đồ tốt như thế đương nhiên phải để cho Phượng Lăng bồi bổ thân thể mới có giá trị, hắn ăn vào cũng chẳng để làm gì. “Thích ăn bánh màn thầu sao?” “À, kỳ thực bánh màn thầu ăn cũng rất ngon.” Phượng Lăng trừng mắt với hắn một chút, đột nhiên xòe tay ra nói, “Vậy ngươi chia cho ta một nửa.” “Ngài lại nói đùa rồi.” Lý Toàn ngại ngùng nói. Phượng Lăng không nói hai lời, đứng lên cướp bánh màn thầu trong tay Lý Toàn, mở cửa phòng ném ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, lững thững đi về chỗ cũ, ngồi xuống tiếp tục ăn canh. Lý Toàn sửng sốt một lát, sau khi quan sát động tĩnh của Phượng Lăng một hồi, hắn định đi ra nhặt lại cái bánh, phủi đi lớp đất bên ngoài, chắc vẫn ăn được, cũng chẳng làm phiền đến chủ nhà. Hắn vừa định đứng lên, Phượng Lăng đã lạnh lùng buông lời uy hiếp, “Nếu ngươi dám đi nhặt về, ta sẽ chặt tay ngươi.” “Ta…” Phượng Lăng căn bản không muốn nghe giải thích, “Ngươi không thích ăn canh, vậy thì ăn… cái cặn này đi.” Dứt lời, Phượng Lăng gấp bỏ vào bát Lý Toàn cái mà y gọi là cặn, cư nhiên đó lại là một khối thịt gà lớn. “Ta…” “Muốn cãi lệnh?” “…Không, ta ăn.” Mãi đến khi ăn xong, Lý Toàn mang bát đĩa ra ngoài, đúng lúc gia mẫu của hộ này đang ở bên trong nói chuyện phiếm, vừa thấy hắn tiến đến, một tiểu cô nương liền xoay người bỏ chạy, hắn thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra. Nữ chủ nhân nhìn hắn cười nói: “Huynh đệ này, ngươi thấy nữ nhi của ta thế nào?” Lý Toàn không ngờ đối phương lại trực tiếp hỏi đến vấn đề này, hắn ngơ ngác nhìn nàng nhất thời không biết nói gì. “Ai da, nói thật với ngươi, nữ nhi nhà ta vừa nhìn thấy là đã yêu mến ngươi rồi, không biết huynh đệ cảm thấy nàng thế nào? Có vừa mắt không?” “Đại nương… việc này…” Lý Toàn xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, may mà da hắn vốn ngăm đen nên chẳng ai nhận ra được. “Cái này không có gì phải xấu hổ cả, ngươi xem, ta là mẹ của nó cũng đã nói thẳng ra rồi, ngươi nói xem, ngươi thấy thế nào.” “Ta… ta…” Lý Toàn không nói nên lời, ấp úng nửa ngày cũng không nói được hết câu, trong lòng lại sợ làm tổn thương cô nương nhà người ta, cuối cùng đành lên tiếng nói: “Ta phải hỏi ý đệ đệ đã.” Đệ đệ mà Lý Toàn nhắc tới chính là Phượng Lăng, khi vào xin tá túc, để che giấu thân phận không cho người khác nghi ngờ, hai người đã tự xưng là huynh đệ. Những tưởng nói như thế sẽ được buông tha, không ngờ nữ chủ nhân bảo hắn hỏi xin ý kiến ngay lập tức, nàng sẽ chờ bên ngoài. Lý Toàn bất đắc dĩ quay về phòng tìm “đệ đệ” thương lượng. Vào phòng, mắt thấy Phượng Lăng đang nằm nghỉ ngơi, Lý Toàn đi đến bên cạnh y, ấp úng không dám mở lời. Phượng Lăng miễn cưỡng mở mắt, “Có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Nghĩ đến chủ nhà đang đứng ngoài cửa chờ hắn cho nàng một câu trả lời thuyết phục, Lý Toàn đem toàn bộ cuộc nói chuyện với nàng kể cho Phượng Lăng nghe, hắn mong Phượng Lăng cho hắn một chủ ý tốt. “Nữ nhi? À, ngươi nói là người mở cửa cho chúng ta sao?” Nếu không phải Lý Toàn giờ đây nhắc tới, Phượng Lăng hầu như không có chút ấn tượng nào. “Đúng, chính là nàng.” “Cái loại tư sắc mà đến cả xách giày cho ta cũng không xứng, lại muốn gả cho ngươi?” Phương Lăng không chút lưu tình lên tiếng chế nhạo. Lý Toàn lặng lẽ, hắn thẫm nghĩ cô nương kia cũng không xấu tới mức như Phượng Lăng nói, tuy không phải thuộc hàng quốc sắc thiên hương, nhưng cũng có thể nói là dễ nhìn, chỉ là hắn đang có sứ mệnh trong người, không thể lỡ làng con gái nhà người ta. “Ngươi không phải cứ gọn gàng dứt khoát từ chối nàng là xong sao? Việc nhỏ như vậy có gì mà phải phiền não.” Phượng Lăng nói. “Từ chối nhất định phải từ chối, nhưng không thể tổn thương người ta.” Lý Toàn bình sinh là người thật thà, chất phác, hắn không có cách nào để có thể từ chối dứt khoát như Phượng Lăng được. “Không muốn tổn thương nàng? Vậy ngươi ở lại lấy nàng đi!” Phượng Lăng không hiểu sao mình lại cảm thấy tức giận, Lý Toàn là người của mình, hắn có trách nhiệm bảo hộ mình, quan tâm đến người khác làm gì? Lý Toàn không biết phải nói gì, hắn nhất thời chần chừ một chút, thế nhưng một chút của hắn cũng đủ khiến Phượng Lăng hiểu lầm. “Tốt, ngươi ở lại đây lấy nàng đi, sinh tử của ta không cần ngươi quản!” Nói xong Phượng Lăng ngồi dậy đi giày, ngay cả áo khoác cũng không mặc, y vừa thở hổn hển vừa lao ra ngoài.