Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLạc Vỹ Trân đỡ anh lại giường, từ từ gỡ từng cúc từng cúc áo trên người anh.
Thân hình sắn chắc đầy mùi vị mê hoặc của đàn ông hiện ra trước mắt. Cổ cô ta di động chút khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Từ Lăng Cách khi say chẳng biết ai là ai nhanh cảm thấy có bàn tay đang quấy rối nên nhanh chóng nắm chặt lại, lỡ trớn kéo hẳn người cô ta đè lên thân thể anh.
"A, đáng ghét" Lạc Vỹ Trân trong lòng vui mừng, đã bao lần cô ta ước mong có được Từ Lăng Cách, cuối cùng hôm nay cũng thành hiện thực.
"Đừng, anh buông người ta ra, để em giúp anh vui vẻ." Vừa nói cô ta vừa kéo tay ra khỏi sự ràn buộc của anh, nhanh chóng cởi hết lớp ảo sơ mi quẳng qua một bên.
Bàn tay tinh xảo nhẹ nhàng lướt trên vòm ngực săn chắc, cảm giác ấm áp dưới lòng bàn tay làm cô ta càng thêm hưng phấn bước tới nhẹ nhàng hôn từng chút một lên cơ thể anh.
Nụ hôn cháy bỏng có chút tà mị không ngừng khiêu khích thân thể nóng rực chẳng biết vì rượu hay vì điều gì.
Lạc Vỹ Trân như con rắn trườn lên người anh, đôi môi tinh xảo lướt từ vòm ngực lên cái cổ rồi dần tiến đến đôi môi mỏng thâm trầm của anh.
Lúc nảy cô ta cũng uống khá nhiều rượu nên không tránh khỏi có chút say, không gian ấm áp, ý loạn tình mê khiến cô ta muốn bỏ qua tất cả bất chấp một lần, dù sao bọn họ cũng đã có hôn ước, sớm muộn cũng sẽ thành vợ chồng.
Nghĩ vậy cô ta chẳng ngần ngại gì mà chén sạch anh.
Có điều suy tính của cô ta rốt cuộc vẫn tính sai một bước.
Đang sắp tới thời điểm quan trọng, trí óc cô ta bỗng nhiên trống không mờ ảo vô cùng rồi mất dần đi ý thức.
"Hai người làm việc thật chậm chạp" Lúc này Từ Lăng Cách ở dưới giường mới ngồi dậy, vẻ mặt tỉnh tảo như thường.
"Haha, dù sao chúng tôi cũng tới kịp lúc, cậu chắc chưa bị cô ta thịt sạch sẽ đấy chứ?" Hàn Khải Phong nhìn cậu bạn thân thể trần trụi lộ ra vòm ngực mà phì cười, lên tiếng trêu chọc.
"Cậu còn dám nói" Từ Lăng Cách trừng cậu ta, ánh mắt thoáng trở nên hung hăn khiến Hàn Khải Phong dù muốn trêu chọc nhưng vẫn biết điều mà ngặm miệng lại.
"Thôi đừng tranh cải nữa, cậu vác cô ấy ra chiếc ghế đó đi." Phương Tuyết Lạc nhíu mày chán chường cảnh này lên tiếng nhắc nhở.
"Còn cậu mau mặc áo vào đi, dù sao tôi vẫn là con gái đấy" Tuyết Lạc nhanh chóng nhặt chiếc sơ mi ném về phía Từ Lăng Cách.
"Cậu là con gái sao?" Hàn Khải Phong buộc miệng lên tiếng.
Ngay sau đó liền nhận ngay cú đá hung hăn từ phía sau.
" Cậu nói gì thế hả? Có tin tôi đá cậu từ đây xuống dưới không?" Tuyết Lạc tức giận lên tiếng đe dọa cậu ta.
"Bà cô của tôi ơi, đây là tầng 20 đấy, cậu mà đá chắc tôi phải đi gặp Diêm Vương thật sự đấy." Cậu ta đặt Lạc Vỹ Trân xuống rổi bước về phía cửa sổ không khỏi lắc đầu cảm thán.
"Biết vậy thì ngậm miệng cậu lại đi."
"Mà cô ta cũng gan thật, dám có y đồ gài bẫy với Lăng Cách."
"Nếu co ta đã sắp xếp tôi không hỗ trợ đúng là có lỗi." Từ Lăng Cách vừa nói vừa cười lạnh không khí xung quanh bất giác âm độ xuống.
"Tuyết Lạc việc khai nhận của cô ta nhờ cậu đấy."
" Okey, cứ giao cho tôi." Tuyết Lạc tranh thủ lúc hai tên này nói chuyện cũng đã chuẩn bị gần xong đám đồ nghề.
Tuyết Lạc đỡ cô ta ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng cất tiếng gọi tên cô ta. Như có một sức mạnh vô hình, Lạc Vỹ Trân vừa nghe liền mở mắt hướng đến Tuyết Lạc, nhưng cô ta lúc này như thất thần, đôi mắt cũng trở nên vô định mờ mịt.
Phương Tuyết Lạc lấy một chiếc đồng hồ quả lắc kiểu phương tây đưa ra trước mặt cô ta.
"Lạc Vỹ Trân hãy nhìn vào đây, nhìn vào đây, cô phải nhìn thật chăm chú, theo dõi từng chuyển động của nó, có biết không?" Tuyết Lạc nhẹ nhàng từ tốn hướng dẫn cô ta bước vào sự sắp đặt của bản thân.
"Cậu làm thế có được không vậy?" Hàn Khải Phong đây cũng là lần đầu chứng kiến việc thôi miên lhos tránh trong lòng dấy lên sự ngờ vực.
Tuyết Lạc không nói gì chỉ trừng mắt cảnh cáo anh ta.
"Cậu im lặng, tin tưởng Tuyết Lạc đi, cậu ấy luôn biết người biết ta không hành sự lỗ mãn đâu." Từ Lăng Cách nhẹ nhàng kéo cậu ta sang một bên nhắc nhở.
"Giờ cô nói cho tôi biết, cô có quen biết Lạc Vỹ Trân không?"
"Tôi có quen."
" Cô có ghen ghét với cô ấy hay không?"
"Có, tôi rất ghét cô áy."
" Đoạn video trên diễn đàn là do cô làm phải không?"
"Đúng, do tôi sai người đăng lên."
"Sự việc trong video có phải sự thật không?"
"Không phải"
"Thế thì kể cho tôi nghe đi, sự thật của nó "
"Đó là đoạn video trích ra tử một bộ phim nhạy cảm, tôi say người đem nó đi chỉnh lại ở một nơi đang tin cậy."
"Ồ, vậy sao?"
"Bao nhiêu đã đủ chưa!" Tuyết Lạc vẫn lắc đều chiếc đồng hồ, quay sang hỏi Từ Lăng Cách.
"Có lẽ đủ rồi, cậu làm cô ta hôn mê lại đi." Từ Lăng Cách cất tiếng trầm trầm.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
118 chương
46 chương