Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau ngày hôm ấy, cô cứ như người mất hồn làm việc gì cũng chẳng ổn, cứ hễ gặp anh lại né tránh, tìm đường trốn chạy dù anh có gọi cỡ nào cô cũng chẳng quay đầu lại, cô còn hoảng lại các buổi dạy thêm, trên lớp cô luôn tỏ ra bình thường nhưng mọi hành động tránh né anh đều thể hiện rất rõ.
Cô và anh có lẽ đã định là có duyên không nợ thì dù tình cảm có gắn bó nồng say thì cũng dễ tan vỡ mà thôi, cô trách mình lúc trước không kiên cường lên một chút để giờ đây phải né tránh đau khổ như thế này, mà cho dù không né tránh thì cái tin anh có vị hôn thê kia cũng đủ tạo nên khoảng cách không nhỏ giữa người.
Anh và cô cứ thế, một người nếu kéo một người buông bỏ, một người cuồng nhiệt một người lại lạnh nhạt cố tránh xa. Tâm tư cả hai lúc này đều như cuộn len rối gỡ mãi chẳng ra, khiến cả hai đều rơi vào đau khổ.
Từ Lăng Cách chẳng hiểu chuyện gì, cứ như bị cô tách khỏi cuộc sống không khỏi cảm thấy khó chịu kéo theo tâm tình cũng không tốt làm bao người phải chịu khổ đặt biệt là Trịnh Hạo Dương cùng Hàn Khải Phong.
...
Sau buổi dạy tại lớp cô nhanh chóng rời khỏi, cô chạy thật nhanh ra ngoài như đang trốn tránh thú dữ, nhưng chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc dồn dập phía sau, cô hơi lo sợ quay đầu lại nhìn, đúng là chẳng ai khác ngoài anh đang sảy bước thật nhanh về phía cô.
Âu Khả Lam thấy vậy càng vội vàng nhanh quay đầu trốn tránh, mặc cho tiếng kêu phía sau có dồn dập nóng giận tới cỡ nào cô vẫn quyết một đường trốn chạy. Mấy nay cô chẳng khác gì một chú đà điểu suốt ngày chỉ biết né tránh trốn chạy thật xa khỏi anh.
"Khả Lam cô đứng lại cho tôi!" Từ Lăng Cách vừa gọi vừa đuổi theo mãi cuối cùng cũng không kìm nổi nóng giận quát một câu, nhưng vì hiện đang ở trường học nên anh đành chịu gọi một tiếng cô.
Lời nói của anh như một mệnh lệnh tuyệt đối đầy uy quyền nếu là lúc trước có lẽ cô đã thoái lui nhượng bộ nhưng lòng cô đã quyết tuyệt đối không để tình cảm của họ tiến xa hơn được nữa.
Từ Lăng Cách nhìn cô, chẳng những cô không dừng bước mà còn cố chạy thật nhanh thì tâm tình càng thêm tức giận, anh không chơi trò mèo vờn chuột với cô những nhanh chóng lấy đà một lần tóm gọn lấy cô.
Chẳng hiểu cô lấy sức ở đâu, chân ngắn thế mà lại làm cho anh phải đuổi tới tận vườn cây ở trường mới tóm được. Nhìn họ chạy khắp hành lang rồi tới sân trường thật giống như các cặp tình nhân đùa giỡn nhau nhưng sự xa cách tránh né lại thể hiện hết sức rõ ràng cũng khiến nhiều người phải suy nghĩ lại.
Từ sau anh nắm lấy tay cô buộc cô ngừng bước.
Vì đang cố chạy thật nhanh nên khi bất ngờ bị kéo lại làm cô mất thăng bằng mà đập mạnh vào lòng ngực anh, cảm nhận rõ ràng hơi thở mạnh mẽ của anh phát ra từ nơi lòng ngực ấm áp quen thuộc.
Anh bắt được cô rồi quyết không để cô trốn nữa nên nhanh chóng ôm chặt lấy cô, dù sao nơi vườn cây này cũng ít người qua lại đã vậy hiện tại còn đang giờ học nên càng không thể xuất hiện kẻ cản trở.
"Tại sao lại tránh mặt tôi?" Anh thở hắc ra một lấy, hít sâu ổn định lại hơi thở rồi nghiêm giọng hỏi cô.
"Tôi không có" Cô hơi trốn tránh đáp lời anh, hai cánh tay cũng nhanh chóng đẩy anh ra nhưng cơ thể anh lại rất vững chắc kiên định, đẩy mãi chẳng lung lay.
"Buông tôi ra!" Hết cách cô đành ra lệnh nghiêm túc cho anh.
Tiếng nói quen thuộc mà xa lạ phát ra từ trong ngực mình khiến anh có chút nghi ngại cho rằng mình đã ôm nhầm người.
Anh hơi ngẩn người cuối xuống nhìm cô nhưng chỉ một chút rồi lại ôm chặt lấy cô vào lòng mặt cô dãy giụa.
"Này thả ra, đây là trường học đấy" Âu Khả Lam có hơi nóng giận cáo gắt nói với anh.
"Tôi không buông, cả đời này cũng không buông, dù ở nơi nào, bất cứ đâu cũng vậy." Âm thanh kiên định như tiếng sấm vang lên bên tai đầy sự vững chãy khiến tim cô loạn nhịp, nhưng rồi lý trí đã thắng, cô vẫn quyết tâm cắt đứt mọi thứ với anh.
"Chúng ta sai rồi, ngay từ đầu đã sai, nên hãy...buông nhau ra đi, đừng cố chấp như vậy nữa." Tiếng nói nhẹ nhàng lãnh đạm lại lạnh băng như viên kim cương hoàn mỹ lạnh lùng đâm thẳng vào ngực anh cắt nát tim gan làm anh đau đớn.
"Đừng nói gì cả, nghe đây, tôi đã quyết chọn lấy tình yêu này thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, em là tình yêu của tôi bất kể ai cũng không được chia cắt đôi ta, kể cả em cũng không được." Tiếng nói trầm thấp, thẳng thẳng vang lên như cắt đứt tất thảy dây thần kinh của cô, mạnh mẽ tuyên bố độc chiếm và bảo vệ món đồ của mình không cho phép ai có quyền ngăn cản phá hoại.
Những lời bá đạo như vậy cô đã gặp qua rất nhiều lần khi đọc ngôn tình, nhiều lúc cô đã nghĩ tâm tư mình đã chay sạn với những câu nói như vậy nhưng khi được thốt ra từ miệng anh nó lại khác hoàn toàn, một sự chân thật đến bá đạo chưa từng có dần lấn áp vào tâm trí cô.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
54 chương
123 chương
99 chương
52 chương
46 chương