Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Vào đây xem thử đi, quần áo ở đây cũng khá đẹp đấy" Bà Trịnh vui vẻ kéo cô và Bà Lạc cùng vào một shop rất lớn nhìn rất sang trọng, bên trong nó là những bộ trang phục quá đỗi tinh tế tỉ mỉ, vô cùng lộng lẫy rất hợp với phong cách của giới thượng lưu, còn cô dù có mơ cũng chẳng được vì giá cũng mỗi bộ đôi khi có thể bằng căn nhà giá rẻ hiện tại của cô. Cô không ngờ hai từ dạo phố của bà Lâm lại có nghĩa như vậy, lúc đầu cô còn nghĩ bọn họ sẽ dạo mát trên các con phố tấp nập người qua lại, không ngờ vừa ra khỏi bênh viện, bà Trịnh đã nhấc máy gọi đến một chiếc cadillac sang trọng, đưa họ đến tận trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố giành cho tầng lớp thượng lưu giàu sang. Chỉ cần đứng ngoài cổng đã thấy sự đồ sộ nguy nga của tòa trung tâm, khiến cô thật cảm thấy sợ hãy khi bước chân vào đấy. "Bà lúc nào cũng thế, có lẽ những trang phục bà chưa dùng tới vẫn còn chất đóng ở nhà đấy" Bà Lạc không khỏi lắc đầu lên tiếng nhìn người bạn thân như các cô gái trẻ ham thích mua sắm. "Ây da, bà đừng nói nữa, vào xem đi chiếc váy này thật đẹp" Bà Trịnh cầm chiếc vấy lụa hồng phấn trước mặt không khỏi cảm thán, quả thật là nó như là một tuyệt phẩm giành cho các nàng công chúa trong truyện cổ tích. "Bà thay đổi phong cách rồi sao? Mà sao lại chọn chiếc váy trẻ thế kia, lời khuyên chân thành không hợp với bà đâu" "Ai nói bà là tôi sẽ mặc nó" "Vậy bà chọn nó làm gì?" "Tôi là muốn Khả Lam khả ái của chúng ta mặc lên chắc sẽ xinh đẹp giống nàng công chúa lắm đây." Bà Trịnh cười rạng rỡ vẫy tay ngoắc cô lại. "Cho cháu ạ! Cháu không thích hợp với nó đâu" Âu Khả Lam liên tục xua tay, cô một phần vì không có tiền mua nổi một phần lại vì cô chẳng quen ăn mặc những kiểu váy như thế. "Đừng ngại lại đây thử cho ta xem" Bà Trịnh nhiệt tình kéo cô lại bắt buộc cô phải thử. "Không sao đâu, chỉ thử một chút thôi" Bà Lạc bước tới nắm tay cô kéo lại. Cô nhìn chiếc váy trước mặt, quá đỗi xinh đẹp, phần váy xòe bung ra chẳng khác nào bộ trang phục của những cô công chúa, bên cạnh đó phần chân váy còn được kết hợp thêm vải lụa mỏng càng thể hiện độ tinh xảo điệu đà mang phần nữ tính. Bà Trịnh vội cầm chiếc váy đưa tới cho cô, đẩy nhanh cô vào phòng thử. Cô vô thức liếc mắt nhìn hàng số trên team, những 6 con số làm cô choáng ván, nó thật mắc, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng dám mua. "Ôi đúng là xinh đẹp mà, xoay một vòng cho cô xem" Cô vừa bước ra phòng thử đồ, bà Trịnh đã không ngớt lời khen ngợi, làm cô thoáng nét ngượng. "Đúng là đẹp thật, Khả Lam lại đây cho cô xem kĩ nào" Bà Lạc cũng nhìn cô trên gương mặt cao quý cũng có vẻ dịu dàng như người thân, làm cô cũng không mấy ngại ngùng nữa. "Nào xoay một vòng xem công chúa của tôi." Âu Khả Lam nghe vậy thì thuận theo xoay một vòng. Chiếc váy cũng theo lực xoay xòe ra kết hợp với dáng người của cô tạo nên vẻ xinh xắn lạ thường, lúc này trong mắt mọi người cô chẳng khác gì một thiên sứ thanh lệ, tinh khiết. Bà Lạc nhìn cô chợt chấn kinh, vẻ mặt cũng cứng lại, cả người dường như không còn sức lực, hai chân run rẩy vội vịn lấy bức tường cạnh bên. "Bà sao vậy?" Bà Trịnh cảm thấy khác thường, lo lắng không yên cho người bạn. "Cô Lạc, cô Lạc cô không sao chứ? Chúng ta trở lại bệnh viện nhé?" Âu Khả Lam nét mặt cũng tái đi, lo lắng vô cùng, không ngừng luống cuống hỏi han. "Khả Lam, quay lưng lại" Giọng bà run run ngắt quảng lên tiếng. Kể cả Âu Khả Lam và bà Trịnh cũng rất kinh ngạc vì lời bà Lạc vừa nói ra, nhưng bà có khi nào làm chuyện lỗ mãn không suy nghĩ đâu. Âu Khả Lam hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo lời bà. Vừa quay lưng lại cái bớp đỏ bên vai cô đã hiện ra rõ ra trước mặt bà, đúng...đúng nó rồi, không thể sai được, chiếc bớp đỏ hình giọt nước giống y hệt của Nghi Nghi, từng ngón tay thon dài của bà nhẹ chạm vào nó như nâng niu quý trọng không nỡ làm thương tổn. Đôi mắt bà rưng rưng như chực khóc, dáng vẻ vui mừng đều thể hiện hết ra trên khuôn mặt cao quý. "Vết bớp này...từ đâu mà con có vậy?" giọng bà có phần nghẹn ngào hơi đứt quãng vang lên. "Bà Lạc sao vậy?" Bà Trịnh cạnh bên thấy như thế không khỏi lo lắng cùng khó hiểu. "Cháu không rõ lắm, không biết do bẩm sinh hay trong lần bị bỗng lúc trước tạo nên" "Bà đừng như thế, Khả Lam là Khả Lam mãi mãi không phải Nghi Nghi đâu" như hiểu tâm tư bà, bà Trịnh nhẹ cất tiếng, tuy lời nói có phần sắt nhọn làm bà Lạc đau lòng nhưng bà không thể để cho bà Lạc phải hụt hẫng thêm lần nào nữa, nếu không căn bệnh trầm cảm này lại tăng thêm, thật làm bà lo lắng. "Có chuyện gì sao ạ?" Nghe cuộc đối thoại của bà Lạc và Trịnh xong đầu óc cô càng hỗn loạn chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.