Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Anh có chắc là muốn ở nhà tôi không đấy?" Âu Khả Lam ra vẻ nghi hoặc hỏi lại anh. "Tất nhiên rồi, có thể xem như là homestay, rất thú vị." Từ Lăng Cách tỏ vẻ hào hứng lên tiếng. "Đến rồi anh chẳng còn hứng thú đâu, sớm giác ngộ, quay đầu là bờ, tôi có thể tìm cho anh một căn phòng tốt nhất nơi đây để anh trọ lại." Âu Khả Lam có lòng tốt khuyên ngăn anh trước khi ra quyết định sai lầm. "Tôi không hối hận đâu" Từ Lăng Cách quả quyết lên tiếng chất giọng cũng chứa phần mệnh lệnh khiến người khác không thể chói từ. "Khả Lam cháu về rồi sao, dạo này trông lại đẹp ra nhỉ" một bác gái vừa thấy Âu Khả Lam lại hồ hởi lên tiếng thăm hỏi. "Thím An lâu rồi không gặp, thím dạo này vẫn khỏe ạ?" Cô vui vẻ chạy lại thân thiết ôm chầm lấy. "Đứa bé này đã lớn thế rồi sao? Nhìn xem còn biết dẫn bạn trai về rồi kìa, xem cũng ra dáng lắm đấy." Thím An lên tiếng tuy có phần trêu đùa cô nhưng không giấu được sự quan tâm vui mừng khi cô tìm được nơi nương tựa. "Nào có, đó...đó chỉ là bạn con thôi." Cô nghe vậy ngại ngùng ấp úng khó khăn lắm mới nói ra được một câu. "Đừng có mà giấu tôi, tôi là người nhìn cô từ nhỏ lớn lên đấy nhé" Thím An lấy tay xoa xoa đầu cô hơi tự đắc lớn tiếng nói. "Thím đừng trêu con nữa" "Cháu chào thím" Anh từ phía sau bước tới cuối người lịch sự chào thím An phía trước. "Được được ngoan lắm, đừng khách sáo về nhà thím uống ly nước cho đỡ mệt." Đôi mắt hiền từ của bà dần đặt lên người Từ Lăng Cách, có lẽ bà rất hài lòng về đứa cháu rễ này. "Dạ thím cho cháu hẹn lại hôm khác" Cô tươi cười lựa lời từ chối trước sự niềm nở của bà An. "Thôi được, lần khác nhớ ghé thăm ta đấy." Bà An hơi nuối tiếc, khẽ xoa nhẹ đầu cô. "Vậy xin phép bác con đi trước" "Cháu xin phép" Từ Lăng Cách cũng lịch chào thím An rồi cất bước theo Âu Khả Lam. "Đứa nhỏ này quả thật đã lớn rồi, mong cho cậu ấy sẽ đối tốt với con" Bà An vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, thầm nói. Gia đình bà An rất tốt với cô, khi nhỏ mỗi lần cô bị ba mẹ nuôi đánh đập, bỏ đói đều được vợ chồng bà An dẫn về nhà tắm rửa, cho ăn, có khi hai ông bà còn dạy cho cô học, nên cô luôn quý trọng và hiếu kính với hai người như ba mẹ nuôi. ... Đường quê giờ này khá vắng vẻ, đa số mọi người đều ra làm đồng án, hoặc ở nhà nội chợ chăm con, thế nên không gian như yên ắng hẳng đi, rất khác so với sự phồn hoa của thành phố, luôn tấp nập người qua kẻ lại nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt khiến lòng người cũng phần nào lạnh đi. Cô và anh cứ bước đi, chẳng ai nói với ai tiếng gì, dù không khí có khoáng đảng đến mấy cũng trở nên ngột ngạt đến không cùng. Không biết từ khi đặt chân xuống tàu, anh lại suy tư trầm lặng chẳng chọc ghẹo cô như mọi khi khiến cô có cảm giác như mất mát thiếu vắng gì đó, thật khó chịu. Đi được một đoạn cô lại không thể kìm nổi mà đánh vỡ sợ yên lặng đến đáng sợ này. " Sao hôm nay anh ăn mặc kì thế?" Quả thật phong cách ăn mặc của Từ Lăng Cách hôm nay rất khác so với thường ngày, áo quần đơn giản ngắn gọn chẳng giống công tử hào hoa lịch thiệp như mọi khi. Nhưng dù là như vậy thì một thân anh tuấn của anh vẫn phiêu dật hút hồn bao cô gái, dường như thay đổi phong cách lại khiến anh trở nên tao nhã dễ gần hơn rất nhiều. "Về quê ăn mặc đơn giản hơn cũng tốt, không cần phải bó buộc như lúc trước, rất thoải mái." Âm thanh trầm ấm đều đều vang lên không lớn không nhỏ rất điềm tĩnh. "Thì ra là như vậy" Cô gật đầu như đã hiểu. Không khí lại một lần nữa trở nên lặng yên, nó như bức áp người khác trong khoảng không chập hẹp, khó chịu vô cùng nhưng nếu bắt chuyện thì nói gì bây giờ. Dường như cô đang nghĩ tới việc gì đó, đôi mày khẽ chau lại, hai tay không ngừng nắm lấy nhau, vẻ lo lắng lại có chút e dè liếc nhìn anh rồi quay đi. Phải làm sao đây, ba mẹ nuôi khi thấy Từ Lăng Cách về cùng cô sẽ nghĩ như thế nào? Có khi nào lại lôi anh ta ra làm cây rút tiền không, như thế thật quá thất lễ đi, mà không dẫn anh về nhà thì bắt anh ta phải đi đâu bây giờ. Nếu sớm biết điều kiện anh ta đưa ra lại vô lý như thế thì cô thà nghe mẹ nuôi mắn vài câu rồi thôi. "Này" Đột nhiên Từ Lăng Cách ngừng lại dáng vẻ khó dò kêu cô. "Hả, chuyện gì vậy?" Cô hơi giật mình rồi cố điều chỉnh cảm xúc lại. "Ba mẹ nuôi em như thế nào?" Từ Lăng Cách e dè dò hỏi như đứa con rễ lần đầu về ra mắt ba mẹ vợ. " Cũng... Cũng không khó lắm..." cô lắp bắp một hồi không hiểu sao lại nói ra như thế. "Có thật không?" Từ Lăng Cách nhìn cô nghiêm túc hỏi lại một lần nữa. "Thật ra...thật ra..." "Thôi khỏi đi..." đột nhiên anh lên tiếng cắt lời cô rồi lại im lặng bước đi như trước, khiến cô mang một bụng khó hiểu mà nhìn anh.