Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân" Theo tôi thấy nếu cô gái này chạy quá tốc độ thì anh đã bị đâm đến văng ra cách xe 2 đến 3 mét chứ không phải nằm ở đây, hơn nữa theo vết bánh xe cho thấy dù thắng đột ngột nhưng vẫn không nhìn thấy rõ vết xe, chứng tỏ cô gái này đã láy chậm và chuẩn bị dừng chứ không phải đâm anh rồi mới dừng lại. Từ những điều trên cho thấy..." Cô ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn hắn " Hắn ta chín là kẻ lừa đảo, không gì có thể chối cải được nữa" " Có phải không?" Cô hiện tại một thân cao ngạo uy quyền nhìn xuống vừa như hỏi vừa như ra lời phán xét cho kẻ phạm tội. " Cô gái này đã nể mặt anh, chịu bỏ ra khoảng bồi thường, anh còn dở trò ăn vạ, nếu chuyện này đưa ra xét xử, với tội trạng và giá thành của chiếc xe này anh có bán nhà cũng không thể sửa nỗi vết trầy xước trên xe đâu, nên biết điều mà cút đi, sau này đừng có làm chuyện xấu nữa, lưng dài vai rộng lo mà tìm việc nào phù hợp mà làm đi." " Bột... Bột... Bột" tràn pháo tay vang lên khắp nơi từ mọi người xung quanh, kèm theo tiếng nể phục tung hô của mọi người. " Cô...cô hay lắm" Hắn bị bẻ mặt tức giận ngút trời nhưng chẳng thể làm gì cô nên đành gầm nhẹ trút giận. " Cảm ơn đã quá khen" kèm theo câu nói là cái nghiên người cuối chào rất lịch thiệp như phong cách của hàng quý tộc thời thượng. Cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết sáng tỏ, đúng là trời cao có mắt, luôn giúp người hiền giành lại công lý. Sau cuộc náo nhiệt, đám đông dần tản ra rồi lại thưa thớt người như chẳng có chuyện gì xảy ra. Âu Khả Lam lúc này mới quay sang cô gái, trong lòng vẫn còn điều thắc mắc không kìm được cất tiếng hỏi. "Tôi thấy cô có thể giải quyết sao cô lại bỏ qua vậy?" Dù cô gái tỏ ra nhúng nhường nhưng với độ nháy bén của ánh mắt kia cô có thể chắc chắn rằng với năng lực của cô ấy có thể giải quyết được chuyện này một cách êm xuôi. "Tôi đang gấp, cảm ơn cô đã giúp." Cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng trả lời cô. Âu Khả Lam vội xua tay "Không cần cảm ơn, tôi thấy lần này tuy là giúp đỡ nhưng thành ra làm mất thời gian của cô rồi, thành thật xin lỗi." "Không sao, cô giúp tôi như thế, tôi còn cảm ơn không kịp nữa là." Cô gái lịch sự đáp lời. " Vậy thì tốt rồi nếu cô có việc bận thì đi trước đi, tôi không làm lỡ thời gian của cô nữa." "Cảm ơn cô, bey bey, à đây là danh thiếp của tôi sau này có gì cần giúp đỡ xin cứ gọi cho tôi, hẹn một ngày gần nhất sẽ gặp nhau, tạm biệt." " Tạm biệt" " Lâm Tuyết Lạc - nhà thiết kế của Queen " vài dòng chữ sắc nét trên tấm danh thiếp hiện rõ vào mắt cô. Tuy chỉ vài câu nói ngắn gọn trong lúc gắp gáp nhưng kể cả Âu Khả Lam và Lâm Tuyết Lạc đều cảm thấy đối phương rất thích hợp để trở thành bạn thân. Cả hai người đôi khi lại rất nóng tính, thích xen vào chuyện bất bình, và còn cả cai khí thế uy quyền khi vạch tội người khác nữa, quả thật là rất hợp nhau. Tuy hôm nay rất mệt nhưng sự việc vừa rồi cũng xem như là đang giải tỏa đi, bao nhiêu phẫn uất, nhục nhã cùng buồn tủi một lần trút hết ra xem đâu cũng tốt. Cô khẽ vươn vai, nở nụ cười nhẹ như làn gió mát rồi bước đi. Từ đằng xa có một bóng dáng luôn dõi theo cô từ nảy tới giờ, bộ dáng cao lớn nhàn nhã dựa lưng vào thân cây bên đường xem náo nhiệt, đôi mắt hẹp dài nổi lên tia sáng dụ ngoặc như dú dữ tìm được con mồi. Nhưng sau đó lại khẽ thở dài một hơi, lắc đầu rồi rời đi. "Tiếc là Từ Lăng Cách đã nhắm trúng rồi nếu không..." Trịnh Hạo Dương càng lúc càng thấy cô thú vị hơn, anh ta thật muốn thử một lần yêu đương chân chính, không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, cảm giác của tình yêu là thế nào anh ta vẫn chưa được nếm thử. Nhưng dù muốn nếm thử cũng phải tùy người, nhưng tiếc thay... Có lẽ do anh đã tạo nghiệt quá nhiều nên giờ phải nhận lấy quả báo... ... "Chị Vỹ Trân, chị nói xem liệu Âu Khả Lam có chịu rời xa Từ thiếu không?" Tịnh Ái vừa đi vừa hỏi. Tịnh Ái là một cô gái với vẻ ngoài không mấy bắt mắt nhưng cũng thuộc dạng dễ nhìn, gia cảnh cô ta thuộc hàng khá giả, chủ yếu nhờ vào đồng lương giám đốc của ba, ông ta làm trong tập đoàn Lạc Thị, nên phần nào cũng nể cô tiểu thư kiêu kì Lạc Vỹ Trân vài phần, nhờ không mấy phần chênh lệch tuổi tác nên ông thành công đem con gái mình kề cận bên Lạc Vỹ Trân, nhờ đó mà giúp đỡ ông không ít việc. Tịnh Ái suốt ngày chẳng làm gì chỉ việc đi theo nịnh bợ, chăm sóc cô chủ của Lạc thị, đôi khi tình hình công việc của ba cô ta có chút vấn đề lại càng thêm ra sức hầu hạ lấy lòng để mong được thoát nạn. Dù vậy nhưng Tịnh Ái luôn cảm thấy khó chịu vì bị xem như một người làm hạ đẳng cho Lạc Vỹ Trân nhưng đã đứng dưới mái hiên thì không thể không cuối đầu nói vài câu, làm vài việc lấy lòng để được sống thoải mái hơn một chút.