Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTừ Lăng Cách đang chăm chú quan sát vết đỏ trên mũi của cô, xoa xoa xem có bị thương hay không thì cứ có một ánh mắt mê luyến cứ không ngừng chăm chú nhìn anh, làm anh phân tâm chẳng thể nào tập trung được cả.
Cô gái này chỉ cần im lặng nhìn anh thôi cũng khiến anh vô tri cô giác nghĩ liên miên không cách nào khống chế cảm xúc.
"Tôi biết là tôi rất đẹp, nhưng em có thể đừng nhìn quá chăm chú thế không? Vẻ háo sắc lộ rõ cả trên mặt rồi kìa." Từ Lăng Cách nhân cơ hội trêu đùa một câu.
"Tôi...tôi nào có nhìn anh chứ... anh đừng ảo tưởng" Âu Khả Lam như tên trộm bị bắt quả tang, sợ hãy tìm cớ lãng tránh, đôi mắt long lanh cũng theo đó mà chuyển tầm nhìn thủ tiêu vật chứng.
"Có thật không, sao tôi lại có cảm giác em cứ nhìn tôi không rời mắt thế."
Từ Lăng Cách đưa mắt nhìn cô, bàn tay nắm nhẹ cằm bắt cô quay sang nhìn anh. Rồi anh tiến sát vào cô thỏ thẻ vài câu làm cô đỏ mặt tía tai.
"Em đừng quên ở góc độ này mắt tôi có thể nhìn thấy rõ ràng dù tiêu cự không đặt nơi mắt em."
"Anh...anh nhìn lầm thôi, tôi nào có nhìn anh đâu chứ." Tình trạng cô lúc bấy giờ ngượng ngùng không thôi, thật là mất mặt quá đi.
"Có gì phải ngượng chứ? Em phải tiếp nhận dần đi." Tâm tình Âu Khả Lam dễ dàng bị Từ Lăng Cách nhìn thấu, có lẽ do cô quá đơn thuần hoặc là do nội tâm hoàn toàn tin tưởng vào anh nên mới để lộ tâm tư mình ra ngoài mặt.
"Buông tôi ra đi, đây là trường học đấy."
Lúc này Âu Khả Lam mới giật mình nhớ ra, vội vùng vẩy, đẩy anh ra, nhưng cái xác to lớn này cứ như pho tượng đẩy mãi chẳng xê dịch chút nào.
"Sao phải buông? Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai, em lo gì chứ?" Chỉ có khi ôm cô như thế này mới khiến lòng anh cảm thấy ấm áp, và không sợ cô bị kẻ khác cướp đi, nghĩ vậy đôi tay màu đồng săn chắc lại xiếc chặt hơn như thể muốn hòa quyện cô vào cơ thể mình không cho kẻ khác có cơ hội cướp mất.
"Nhưng có người nhìn thấy sẽ phát sinh chuyện phiền phức nữa đấy." Âu Khả Lam nhăn mày có chút lo sợ lên tiếng.
"Nữa? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Có người bắt nạt em sao?" Từ Lăng Cách quan tâm, hai tay vịn lấy bờ vai đẩy người cô hơi nhích ra ngắm ngía kĩ thân thể cô từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.
Âu Khả Lam nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên vẻ lo lắng không hề che dấu, thì cảm thấy lòng thật nhẹ nhàng, và cũng có đôi chút hân hoan vui mừng, cảm giác thật kì diệu như có dòng nước ấm chảy vào cơ thể làm cô tràn đầy thoái mái, dễ chịu.
Đôi mắt sắt bén tinh tế bỗng ánh lên nét hoang dã khó lường, bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô dịch qua một bên, chăm chú nhìn vết đỏ nhạt không mấy phần nhận ra trên gương mặt.
Đáy mắt băng lãnh gợn nhẹ sự thương xót, tuy chỉ nhẹ nhàng và sâu thẳm nhưng với Âu Khả Lam cô dễ dàng nhận ra được sự biến đổi đó, có lẽ do quá thân thuộc chăng?
"Là ai đánh em." Giọng nói trầm thấp vang lên lộ rõ sự nguy hiểm không lường, nét giận dữ bao trùm lên khí thế băng lãnh ngút trời của anh khiến người khác phải nghiêng mình lo lắng.
Lòng cô thấy bất an, không định kể lại việc vừa rồi cho anh nghe.
Bên cạnh sự bất an không rõ kia thì sự an toàn khi được bảo vệ, quan tâm như thế này thật tốt, giá như thời gian cứ ngừng, để cô gói trọn cái hạnh phúc nhỏ nho khó tìm này vào tận sâu tâm hồn, biến nó trở thành một viên kẹo ngọt ngào mãi mãi sưởi ấm tâm hồn khi cô đơn.
Nếu đã thế thì cứ để sự việc này trôi qua đi, cô cũng chẳng bị sao rồi.
"Không, ai đánh tôi cả." Cô ngập ngừng nhưng rồi cố làm bản thân trả lời thật tự nhiên.
"Cô bé ngốc, em biết không, em là một cô gái đặc biệt rất đơn thuần, nên đừng bao giờ nói dối tôi vì tôi sẽ nhìn ra tất cả." Âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại sắt bén kết án lời nói dối của cô không chút thương xót.
Âu Khả Lam đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật đáng sợ, anh ta như hiện thân của ma quỷ có thể nhìn thấu tâm tư thật giả của người khác, nếu sau này cô thật sự gạt anh ta làm chuyện xấu gì chắc chắn sẽ chết không toàn thay mất.
Đang giữa dòng suy nghĩ thì tiếng nói của Từ Lăng Cách lại vang lên.
"Nói tôi biết là ai làm, tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng." Từ Lăng Cách xoa đầu cô, chan chứa sự sủng nịnh nhưng lời nói thì như sự phán xét của ác quỷ từ địa ngục.
"Chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi không đáng bận tâm đâu." Âu Khả Lam cố gắng làm lắng dịu xuống, cho qua chuyện này.
"Nếu em đã không muốn nói thì tôi cũng không ép em, dù sao thì tôi cũng sẽ có cách tìm ra người đó."
Cô chấn kinh một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn kĩ người trước mặt, thật sự khác xa so với người cô từng quen. Dáng vẻ cao quý, quyền lực vương giả, lại đậm mùi máu tanh quỷ dữ ngang tàn khốc liệt đến mức cô phải thốt lên hai chữ lãnh huyết để miêu tả.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
48 chương
10 chương
10 chương
12 chương
11 chương
11 chương