Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Em quen cậu ta sao?" Từ Lăng Cách cả người nồng nặc mùi giấm chua tiến đến hỏi cô với chất giọng băng lãnh đầy ghen tức.
Không hiểu sao anh lại rất bực tức khi thấy cô và Trịnh Hạo Dương thân thiết nói chuyện với nhau, cảm giác thật khó chịu giống như vật báo sắp bị cướp mất vậy, đáng ghét thật, anh chỉ hận không thể đấm cho tên kia một cái, phá hủy luôn khuôn mặt điển trai hủy hoại cuộc sống bao cô gái.
"Không quen." Cô lắc đầu tựa như vô thức nói.
Nếu nói ra thì cô cũng chỉ gặp tên kia có hai lần thôi, như thế sao tính là quen được, nhưng hắn ta vừa rồi cũng giúp cô thoát nạn cũng nên tính là ân nhân nhỉ, không không nếu không có hắn ta thì Từ Lăng Cách cũng sẽ đến cứu cô thôi.
Suy nghĩ đến đây, tim cô bỗng nhiên đập mạnh thân thể dường như cả kinh chấn động vì suy nghĩ vừa rồi, cô có phải chăng đã quá lệ thuộc dựa dẫm vào anh, dần dần xem anh như một phần cuộc sống, không, nhất định không thể như thế được.
Nghe cô nói như thế, tâm anh cũng bất giác có chút vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, có điều giọng nói có phần nhỏ nhẹ hơn nhưng vẫn không giấu được vẻ tức giận mà hỏi han.
"Sao tôi lại thấy em và cậu ta rất thân thuộc nhau đấy."
"Chỉ gặp nhau được một hai lần, mà dù có quen thì cũng không liên quan gì đến em."
Câu nói vô thức vừa thốt lên, làm cô không khỏi muốn đem lưỡi mình cắt đi. Rõ ràng cô nhìn ra được hôm nay Từ Lăng Cách có chút vấn đề, tính cách hơi khác thường, dường như đang rất nóng giận, nay cô lại lỡ lời nói ra như vậy, quả nhiên cỗ khí lạnh lẽo quấn quanh người nay càng băng giá hơn, làm cô đến thở cũng chẳng dám, trái tim trong lòng ngực vì lo sợ mà cứ thình thịch thình thịch đập mạnh không thôi.
Đôi mắt sâu đen như quỷ dữ hơi nheo lại tỏa ra một loại nguy hiểm chết chóc, đôi môi mỏng mím chặt như cố nhẫn nhịn đều gì đó, cánh tay rắn chắc xiếc chặt làm nổi lên các đường gân xanh đầy cuốn hút nhưng làm cho người trước mặt bất an, nôm nớp lo sợ.
"Không liên quan sao? Em hãy nhớ rằng chúng ta đang thử yêu nhau đấy." Từ Lăng Cách bước lại gần nói nhỏ mà như gầm vào tai cô, giọng nói vì đè nén cơn tức mà hơi khàn trầm hơn mọi khi nhưng như thế càng làm nó thêm đáng sợ như tiếng nói vang vọng cất lên từ tầng sâu địa ngục.
"Em nên giữ khoảng cách với người khác giới đi." Tiếp theo đó là lời cảnh báo cũng như mệnh lệnh của ác quỷ, không cho phép đối phương cự tuyệt.
"Anh... là đang ghen sao?" Âu Khả Lam chợt nổi lên suy nghĩ ảo tưởng này.
Trước mắt cô vẫn là dáng hình tuấn dật, băng lãnh của Từ Lăng Cách nhưng về tính cách thì như khác hẳn hoàn toàn, cái cảm giác ấm áp an toàn mọi khi được thay thế bằng cỗ khí tức áp bức, bắt buộc như bậc đế vương cao ngạo, tại thượng mà xa xâm như cô chưa từng quen biết.
Nhưng từ đó cũng làm cô liên miên tưởng tượng, nhớ về một đoạn nào đó trong ngôn tình mà cô từng đọc. Hoàn cảnh cô bây giờ rất giống hình ảnh nam chính ghen tức vì nữ chính thân mật bên người đàn ông khác. Nhưng suy nghĩ chỉ như tia sáng yếu ớt của ngọn lửa chỉ kịp lóe lên một ít đã bị cô dập tắt hoàn toàn vì câu nói bất di bất dich trong đầu cô "đời không như là ngôn".
"Hừ, tôi mà thèm ghen với Cậu ta sao? Tôi chỉ muốn được tôn trọng dù chỉ là trong giai đoạn thử yêu nhau thôi."
Anh dù tức tối nhưng cố ra vẻ ta đây, không muốn bẻ mặt khi bị nói trúng tim đen.
Thật ra anh cũng không định nói như thế nhưng khi mở miệng lại toàn là những lời khó nghe, anh cũng biết mình hơi nặng lời đối với cô, nhưng làm sao anh có thể mở miệng nói lời xin lỗi với một cô gái được chứ.
"À... Tôi biết rồi." Không hiểu sao khi nghe được câu trả lời cô cảm thấy hơi mất mát và hụt hẫng, lòng ngực bên trái bỗng nhói đau, như kim châm từng cây từng cây đâm vào làm tim cô rỉ máu, không biết khi nào sẽ lành.
...
Trịnh Hạo Dương thấy Hàn Khải Phong chẳng chịu chịu đỡ đành liếc đôi mắt phẫn nộ sang nhìn cậu ta, hừ lạnh một tiếng đi đến phía anh và cô.
Hàn Khải Phong một bên tính ngăn cậu ta lại nhưng chẳng kịp bèn nhẹ nhàng bỏ đi.
"Từ thiếu và Cô Âu đây đứng cạnh nhau quả thật đẹp đôi, như một cặp trời sinh định sẵn dành cho nhau vậy." Khải Phong không giúp thì cậu ta tự dùng miệng lưỡi của mình giúp mình, chắc cũng chẳng thiệt gì, nghĩ thế nên Trịnh Hạo đành liều một lần.
Không ngờ vừa nghe xong Âu Khả Lam mặt đỏ bừng vội vàng nhích ra xa.
Câu nói của Hạo Dương lại nhắc Âu Khả Lam nhớ tới việc vừa xảy ra, tâm không khỏi chùng xuống, phần mất mát hụt hẫng lúc nảy cũng chẳng đáng gì nhưng nếu đổi lại được tình yêu hạnh phúc thì sao? Thật sự cô sẽ giống như lời những cô gái lúc nảy nói sao? Kĩ nữ, quyến rũ học sinh, không! cô không phải như thế, nhất định không phải.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
40 chương
94 chương
21 chương
41 chương
89 chương
11 chương