Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Nhưng có thể chị chỉ là một kẻ qua đường, dù có tốn thời gian quay đầu nhìn lại mấy lần nhưng cũng không thể đi chung con đường được." Lạc Vỹ Trân nghe xong thì tức giận vô cùng. "Em thật sự không thích cái suy nghĩ này của chị chút nào, sao chị không thử lại một lần nữa, cùng anh ấy vượt qua khó khăn trở ngại, vun đắp tình cảm của hai người." "Chị à, quay lại với anh ấy đi." Lời Lạc Vỹ Trân quả thật có tác dụng thúc đẩy rất lớn, nhưng càng vậy cô lại càng thấy bản thân mình thật vô dụng, trong khi cô chỉ biết tránh né thì anh lại luôn chạy về phía cô, mong có thể kéo gần khoảng cách của hai người nhiều hơn. "Nè, sao chỉ nói giúp cho mình cậu ta vậy, cô thấy tôi xấu lắm à?" Trịnh Hạo Dương từ đâu bước tới cất tiếng, xém làm hai cô giật mình nhảy dựng lên. Lạc Vỹ Trân tức giận quay lại liếc anh ta một cái thật sắc, hừ lạnh. "Công tử ăn chơi, thay bạn gái như thay áo, gia sản không thèm lo, gương mặt thì như tra nam, có chỗ nào không xấu." Lạc Vỹ Trân lạnh nhạt nêu lên từng điểm xấu của anh ta trước mặt Âu Khả Lam khiến anh ta cứng miệng không thốt nên lời. Âu Khả Lam nhìn Trịnh Hạo Dương mà đột nhiên buồn cười, một người hay mồm mép giảo hoạt như anh ta vậy mà lại bị một cô gái mà cho cứng miệng. "Cô... Cô chỉ biết nhìn vào nhược điểm của người khác." "Hừ, anh còn có ưu điểm?" Lạc Vỹ Trân nhìn anh ta cất tiếng đầy châm chọc. "Tất nhiên là có chứ, tôi rất biết cách quan tâm con gái, có vẻ mặt ưa nhìn, dáng dấp cũng không tệ, quen bạn gái nhiều thì càng có kinh nghiệm chứ sao." Trịnh Hạo Dương đắc ý nghểnh mặt lên nói đầy tự hào. Lạc Vỹ Trân nghe xong thật muốn buồn nôn liếc anh ta một cái thâm thúy rồi đỡ cô đứng dậy. "Chị ơi đi thôi, ở đây nghe anh ta tự luyến một chút nữa chắc em nôn ra mất." Âu Khả Lam nghe vậy chỉ biết buồn cười nhìn Lạc Vỹ Trân rồi lại nhìn đến Trịnh Hạo Dương. "Này, này cô đi thì cứ đi, để Khả Lam lại đây nói chuyện với tôi chứ." Trịnh Hạo Dương nhanh chóng ngăn cản đòi người. Vừa lúc đó tiếng chuông báo vang lên, Lạc Vỹ Trân tinh nghịch lè lưỡi trêu anh ta rồi dẫn Âu Khả Lam đi mất, để lại một mình Trịnh Hạo Dương đứng đấy chỉ biết cười khổ. ... Tối đến, trước cổng Lạc gia xuất hiện hai chiếc xe thể thao đắc giá, cả hai một trước một sau nhanh chóng đỗ trước cổng. "Cậu đến đây làm gì?" Trịnh Hạo Dương bước ra tiến đến chỗ Từ Lăng Cách hỏi. "Vậy cậu đến đây làm gì?" Từ Lăng Cách ung dung bước ra lạnh nhạt hỏi lại. "Tôi đến để chở Khả Lam đi chơi." Anh ta cất tiếng vui vẻ đầy đắc ý. Từ Lăng Cách hừ nhẹ nhìn ta ta rồi bỏ đi trước. "Này, gấp cái gì, sợ giành không lại tôi à?" Trịnh Hạo Dương tính tình vẫn không thay đổi, vẫn thích trêu chọc người khác mọi lúc mọi nơi. "Chào hai bác con mới tới." Cả hai người đều lễ phép nghiêng người chào hỏi, dù gì người trước mặt họ cũng xem như ba mẹ vợ tương lại nên có phần khá ấp úng lo sợ. "Hai đứa tới chơi à, ngồi xuống đây ăn trái cây nè." Bà Lạc nở nụ cười vui vẻ nhìn hai người họ nói. "Dạ." Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Từ Lăng Cách anh thấy việc nói chuyện trở nên khó khăn như vậy, cảm giác chẳng giống lúc trước chút nào, trong người cứ chộn rộn muốn hỏi lại thôi, khó chịu vô cùng. Trịnh Hạo Dương cũng không khác anh là bao, dù có lợi thế về khoảng giao tiếp với đứng trước nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân làm việc gì cũng không nên nóng vội tránh tạo nên ác cảm không tốt. "Hai đứa tới đây là có việc gì." Ông Lạc cũng không muốn kéo dài thời gian ngồi đây nhìn nhau vô bổ như vậy nên cất tiếng thẳng thắn nói. "Dạ cháu muốn, muốn xin phép dẫn Khả Lam đi chơi." Trịnh Hạo Dương có chút hồi hợp cất tiếng. "Cả hai cháu đều đến vì Khả Khả sao?" Bà Lạc nhìn hai người ngạc nhiên cất tiếng hỏi. "Dạ, có được không vậy bác." Từ Lăng Cách e dè cất tiếng hỏi. "Đi thì đi nhưng nhớ về sớm đó, ngồi đó đi để bác đi gọi Khả Khả." Bà Lạc không ngờ con gái mình lại có giá như vậy, lòng thầm vui mừng nhưng bà vẫn là mẹ của cô nên cũng phải tỏ ra chút uy quyền kẻo chúng nó chẳng để tâm xem trọng bà. "Khả Khả, Lăng Cách với Hạo Dương đến tìm con." "Dạ?" "Nó bảo muốn chở con đi chơi." Bà Lạc thấy cô chưa rõ vấn đề nên có lòng nhắc nhở. "Con, con bận làm giáo án rồi, mẹ từ chối hộ con nhé." Âu Khả Lam nghe vậy không khó tránh khỏi việc phân vân lựa chọn đến đau đầu nên nhanh chóng tìm cớ từ chối. "Con cũng lớn rồi, nhà mình cũng không thiếu tiền, con không cần phải cực vậy đâu, đứng dậy thay đồ đi đi." Bà Lạc thấy cô từ chối thì hơi tiếc nuối hai đứa con rể dưới nhà nên nhanh chóng thúc đẩy cô. "Mẹ khoan đã, khoan đã, để con gọi thêm Trân Trân cùng đi."