Đoạt Hồn Kỳ
Chương 38 : Bát long ngân bị trộm
Thượng Quan Linh lại băn khoăn suy nghĩ, không biết Bát bối na tra Hoàng Phúc này có nói láo với mình không, nhưng chợt nghĩ: nếu hắn muốn lừa mình, nguyên do chính chẳng qua là sợ chết, hơn nữa mình lại đang cố tình theo dõi từng thái độ nhỏ nhen của hắn, dù sao hắn cũng không dám đùa với tử thần như thế, nếu mình phát giác một chút nghi ngờ gì, cứ đoạt ngay mạng hắn là yên! Nhưng chàng lại nghĩ lệnh nghiêm của thầy dặn phải giữ trang viện cho cẩn thận, nay mình dám trái lời thầy sao?
Nhưng chàng lại lập tức tự tìm lời biện hộ cho mình, cứ xem tình trạng này, có đến tám chín phần mười là sư bá và sư phụ đã gặp nguy tại Lạc Thủy rồi, mình đâu có thể ngồi im không cứu, dù là võ công mình không tới đâu, mình cũng có thể âm thầm điều tra, rồi tìm cách cứu sau! Tâm trạng của Thượng Quan Linh lúc này mâu thuẫn vô cùng, chàng không sao quyết định được nên đi hay không! Nhưng rút cục, tuổi thiếu niên đã xúi chàng mở cuộc mạo hiểm?
Chàng hấp tấp thu thập những hành lý, khi liếc mắt nhìn thấy cây đàn Bát long ngân trên bàn, chàng vội thu cất vào hộp, nghĩ bụng nếu để lại trong nhà chắc không yên ổn, chẳng thà mang nó theo bên mình có lẽ chắc chắn hơn nhiều. Thế là chàng tiểu anh hùng một tay đàn một tay kiếm, uy hiếp Hoàng Phúc đưa đường chỉ lối đi Lạc Thủy.
Hai ngày sau, Thượng Quan Linh và Bát bối na tra Hoàng Phúc đã đến nơi Lạc Thủy. Suốt trên những quan lộ ở đây, xe ngựa đầy đường, dập dìu các giai nhân và vương tôn công tử, các đại thương gia, người ngồi kiệu, kẻ cưỡi ngựa, người đi xe, nhạc ngựa nhong nhong, kiệu nhún cút kít, thiên hạ cười nói huyên thiên, cả một cảnh phồn thịnh phố phường hiện ra trước mắt Thượng Quan Linh, chàng càng đâm mê mẩn thêm cảnh sắc phong thổ nhân tình của miền Trung Nguyên, lòng chàng thiếu niên rạo rực yêu đời, yêu cảnh thiên nhiên...
Gia Cát Dật không những võ học tinh tuyệt, mà còn đầy bụng chữ nghĩa, về văn học có thể nói là lướt trội hơn hết trong Càn Khôn Tứ Tuyệt, nhờ đó mà Thượng Quan Linh cũng tiêm nhiễm ít nhiều văn học căn bản. Đối với thi từ hàn mạc, cầm kỳ thư họa không gì là chàng không nghiên cứu tới, lúc này thấy cảnh sắc nên thơ của miền Lạc Thủy (con sông lớn ở tỉnh Hà Nam), Thượng Quan Linh bất giác sực nhớ xưa kia trong truyện Tam Quốc, có một câu chuyện tình rất hấp dẫn giữa Tào Tử Kiến và chị dâu Nhân Thị. Nhân Thị vốn tuyệt sắc giai nhân, kinh tài cái thế nhưng trớ trêu thay lại lấy phải anh chồng Tào Phi chẳng biết phong tình là gì, khiến xảy ra vụ bi kịch thúc tẩu tương luyến (em chồng và chị dâu yêu nhau): sau Nhân Thị nuốt cám mà chết nhưng dung mạo tuyệt sắc của nàng sống lại dưới ngòi bút linh động của Tào Tử Kiến, mà chính kẻ đa tình như Tào Thực đã miêu tả nàng Nhân Thị thành Lạc Thủy chi thần, biết đi mây về gió, áo tím phất phơ như nàng tiên lướt trên mặt sông Lạc Thủy.
Lạc Thủy chi thần chẳng qua là một câu chuyện tình được Tào Tử Kiến viết thành thần thoại hóa, nhưng cũng vì thế mà làm điên đảo các chàng đa tình của hậu thế, khiến cho những ai có dịp đến Lạc Thủy, ít nhiều gì không khỏi tưởng nhớ đến một trang nhân tuyệt sắc đa tài mạng bạc như vôi của Lạc Thủy chi thần.
Thượng Quan Linh nếu không bận chuyện gấp bên mình, quả thật chàng cũng muốn thuê ngay chiếc thuyền nhỏ, lướt thả trên ngọn sóng nên thơ của con sông Lạc Thủy, và sẽ trút hết tâm tình của mình vào phím đàn Bát long ngân, thử xem âm điệu mình gửi trong cổ cầm ấy có thể xao xuyến những loài thủy tộc (tôm cua tép) khiến cho ngư long trầm vũ không? Cũng ngay trong lúc tâm tình Thượng Quan Linh đang miên miết về cảnh sắc tình tứ của Lạc Thủy ấy, thì trong đêm đó chàng suýt gặp họa lớn vào mình.
Chàng Thượng Quan Linh lúc nào cũng cẩn thận đề phòng luôn luôn canh chừng tên Bát bối na tra Hoàng Phúc, chỉ sợ hắn nhân cơ hội đào tẩu mất, tối đến trước khi đi ngủ, chàng cẩn thận trói ghì Hoàng Phúc lại, sau đó mới yên tâm ngủ.
Sau khi hai người đến Lạc Thủy, Bát Bối Na Tra ra ý kiến là ngày mai sẽ đưa chàng đi tìm mấy vị Càn Khôn: Đông Tăng và Nam Bút, theo lời hắn nói thì nơi đó vắng vẻ lắm, đó là một ngôi miếu hoang trên miền thượng lưu của con sông, tên gọi Hắc Hổ Miếu.
Thượng Quan Linh muốn ngày mai có tinh thần để đối phó với mọi việc sẽ xảy đến, nên tối nay chàng ngủ sớm hơn thường lệ, lẽ đương nhiên là chàng đã cẩn thận trói kỹ Bát Bối Na Tra, mặc cho Hoàng Phúc có van xin đến khô cổ cũng bằng thừa.
Nhưng đến nửa đêm, trong cơn mơ màng giấc điệp cánh cửa sổ trong phòng bỗng không gió mà mở. Trước mắt nhoáng lên một ánh sáng, Thượng Quan Linh biết ngay có chuyện chẳng lành, tức tốc từ trên giường, đẩy ra hai chưởng và hai chân đá thốc nhanh ra, đồng thời lăn nhanh mình xuống đất. Nhưng nghe tiếng khẽ rên bên cạnh, đồng thời một bóng đen vọt nhanh luôn ra ngoài. Thượng Quan Linh định thần nhìn kỹ, trong phòng đã trống trơn, cây đàn cổ Bát long ngân và tên Bát Bối Na Tra đã biến tích, chàng vội rờ nhanh bên mình, may mà cây cổ kiếm hãy còn, vội tung mình ra đuổi theo. Nhưng chàng chỉ thấy tên
Hoàng Phúc đang ôm đàn chạy bạt mạng, khoảng cách có trên mười trượng, thấy hắn tung mình lên mái nhà lao đi vùn vụt, Thượng Quan Linh hấp tấp đuổi theo sau, chẳng mấy chốc đã đến bờ sông Lạc Thủy, nhưng chỉ thấy Hoàng Phúc ôm đàn chạy chí mạng về hướng thượng lưu của con sông, thân hình nhanh không khác gì như một sao băng. Cuộc rượt bắt mỗi lúc xa dần.
Thượng Quan Linh bây giờ mới tự trách mình quá lơ đãng và chính bây giờ chàng mới biết danh của Bát bối na tra Hoàng Phúc quả đã xứng với hiệu này lắm, chỉ nội về ngọn khinh công xuyên hộ (vượt mái nhà) đã thuộc vào hạng cao thủ hiếm thấy trong võ lâm rồi.
Chàng tự biết mình không sao đuổi kịp, chỉ còn nước lủi thủi quay về nhà nghĩ rồi liệu bề tính sau.
Lúc này Thượng Quan Linh mới nghĩ rằng: suốt dọc đường đến Lạc Thủy, không phải là Hoàng Phúc không muốn thoát thân, chẳng qua vì hắn còn chưa chiếm được cây đàn Bát long ngân đó thôi, nhưng may phước là mình còn kịp tỉnh nhanh, ánh sáng nhoáng lên trong lúc mình ngủ ấy, chắc sau khi đã lấy cây đàn hắn còn động lòng tham tính trộm luôn ngọn kiếm Lệ thủy tinh? Vừa rút ra, hào quang của bảo kiếm đã nhoà lên ánh sáng, mình kinh động thức giấc, và hắn thừa biết không phải địch thủ của mình, nên mới hấp tấp ôm cây đàn đào tẩu. Chàng lại nghĩ nếu hắn to gan ra tay hành thích mình, chẳng hóa ra mình bị chết một cách vô lý làm sao? Tuy Thượng Quan Linh đã thoát mạng, nhưng chàng vô cùng bực bội.
Sáng ngày hôm sau, Thượng Quan Linh nghĩ mãi không được một kế gì, đàn mất mà cả người dẫn đường cũng mất, mình thì lạ đường lạ lối, quả thật là tiến thoái lưỡng nan. Chàng băn khoăn mãi đến trưa, sau cùng quyết định là mạo hiểm, vì chàng từng nghe Hoàng Phúc nói đến Hắc Hổ Miếu, bèn kêu ngay chủ quán trọ hỏi thăm.
Chủ quán ngạc nhiên nhưng cũng ân cần rằng:
- Công tử hỏi ngôi miếu ấy làm gì vậy?... Ngôi miếu này nằm về phía tả ngạn của con sông Lạc Thủy này, đi ngược dòng lối trên mười dặm đường thì tới; xưa kia ngôi miếu này hương hỏa thịnh lắm, nhưng mấy năm gần đây đã trở nên ngôi miếu hoang phế, không người tu sửa đến, cũng vì thế mà hương hỏa tuyệt luân và nghiễm nhiên trở thành ngôi miếu hoang, nghe đâu thỉnh thoảng còn có ma quỉ xuất hiện là khác. Vậy không biết công tử hỏi nó để làm gì?...
Thượng Quan Linh trả lời qua loa không đâu vào đâu. Trong bụng chàng nghĩ thầm, nếu nói vậy quả đúng với lời của Bát Bối Na Tra phần nào, chàng quyết định đến chiều tối sẽ thám hiểm một chuyến xem sao!
Tối đến, Thượng Quan Linh bèn chuẩn bị những vật dụng dạ hành, âm thầm ngược dòng sông tiến bước, chàng đi ước được gần mười dặm, bỗng thấy một lùm cây rậm rạp phía trước và lộ hẳn ra một góc tường, chàng mạnh bạo tiến thẳng vào khu lùm cây, trong này quả là có một ngôi miếu, dưới ánh chập choạng của cảnh tối, chàng thấy cửa miếu đóng chặt, màng nhện chăng đầy các góc, chàng ngửng đầu nhìn lên tấm biển lớn, thấy đề bốn chữ Hắc Hổ thần miếu.
Sau khi thấy đúng là bốn chữ Hắc Hổ thần miếu, lòng dạ Thượng Quan Linh bắt đầu hồi hộp vô kể, chàng đưa tay rờ ngay vào chuôi kiếm Lệ thủy tinh của mình, sẵn sàng giao tranh thình lình, nhưng hai bên miếu đều im lặng như tờ, hình như không có người nào bên trong.
Quanh sâu thêm phía sau miếu, chàng phát hiện thêm một cửa bên hông, nhưng cánh cửa này đã đổ tung từ hồi nào, Thượng Quan Linh lẻn thân vào nhìn, thấy trong miếu không lớn lắm, chánh điện và biên điện đều hoang tàng, chứng tỏ lâu ngày thất tu, trên nóc ngói cũng nhiều nơi thủng thấy sao trên bầu trời, khắp miếu đâu cũng đầy màng nhện và bụi bặm, như thế làm gì có người ở đây!
Trong lòng Thượng Quan Linh lấy làm lạ, chàng không hiểu tại sao? Chàng bèn tìm ngay đến một chỗ kín đáo ngồi xuống nghỉ ngơi. Ánh sáng trong miếu dần dần tối mịt, màn đêm đã thực sự phủ xuống, Thượng Quan Linh đã cảm thấy bực mình nghĩ ngay rằng Bát Bối Na Tra đã cố lừa đảo mình, chàng tính đứng dậy ra về. Bỗng một tiếng choẹt vang lên, có người dạ hành đã đánh đá lửa nhoáng lên một ánh sáng. Thượng Quan Linh thất kinh, may là chàng đã nấp vào nơi kín đáo, chưa hề bị phát giác. Ngay trong lúc đá lửa nhoáng nhanh ấy, Thượng Quan Linh đã kịp phát giác trong ngôi miếu, nơi ngay trên điện chánh, có bảy tám người đã thình lình xuất hiện từ hồi nào không biết, sau khi đá lửa lóe lên ánh sáng rồi tắt ngay, chỉ nghe những tiếng động lào xào, hình như mấy người đó đang giải chiếu ngồi xuống đất thì phải.
Lúc này Thượng Quan Linh có muốn đi cũng không được nữa, chàng đành nhẹ thở ngồi nguyên ngay tại chỗ để chờ cơ hội hoặc biến cố xảy ra!
Một giọng nói của người già rằng:
- Đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi đấy chứ?
Tiếp theo có người trả lời:
- Tất cả đều sẵn sàng hết!
Sau hai tiếng hỏi và đáp này dứt, trong điện lại trở về cảnh im tịnh của nó, nhưng dư âm của tiếng nói hình như vẫn còn vương vất xung quanh điện, như thế đủ chứng tỏ nội công của hai người này cũng thuộc hạng cao cường? Khiến cho Thượng Quan Linh hơi ái ngại trong lòng. Bỗng chàng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, hình như mùi nhang. Tiếp theo “bung” một tiếng vang lên, rõ tiếng của cây đàn cổ đang nổi lên. Thượng Quan Linh trong lòng bất giác nổi giận đùng đùng, chính đây âm thanh của cây đàn Bát long ngân. Tiếng đàn có lẽ do người già vừa rồi gảy nên, tuy lão không phải Đông tăng Túy Đầu Đà và Nam bút Gia
Cát Dật, khiến người nghe cũng phải mê mẩn tinh thần, không sao tự chết được.
Thượng Quan Linh càng lúc càng say sưa trong điệu nhạc du dương uyển chuyển ấy, chàng quên hẳn những nguy cơ đang phủ phục trước mắt.
Nhưng chàng từ nhỏ đã liên miên gặp nhiều kỳ dị, sức định lực lẽ đương nhiên khác hẳn người thường, nên âm điệu của cây đàn vừa biến đổi, sực tỉnh ngay lập tức mồ hôi lạnh toát đầy mình, chàng vội thu ngay tâm thần của mình lại, chỉ sợ bị tiếng đàn lung lạc ý chí thì nguy.
Ngay trong lúc đó, trước điện bỗng nhoáng hẳn lên một làn bạch quang, Thượng Quan Linh mơ hồ nhận ngay ra đó là bóng dáng một thiếu nữ. Ánh sáng vừa hiện thì cũng vừa tắt luôn, Thượng Quan Linh tuy không nhận rõ cho lắm, nhưng chàng đã cảm thấy, thiếu nữ vừa đến đó là một cô gái tuyệt sắc. Thiếu nữ đi chập chờn, nàng đứng lại nơi ngay cửa điện, thân hình trông càng yểu điệu!
Tiếng đàn của Bát long ngân trong điện lúc này đột biến đổi.
Thượng Quan Linh cảm thấy toàn là những âm điệu sát phạt, như có thiên binh vạn mã đang hét hò vang trời, những cảnh chiến trận thiên hồn địa ám, cảnh tàn sát rùng rợn. Thượng Quan Linh giật nảy mình, chàng bỗng nhớ đến cây cổ cầm của sư tôn mình vốn là vật quái dị, mình có lần đã đem chuyện này hỏi sư bá Đông Tăng, nhưng Túy Đầu Đà nói là cây đàn này có thể dùng để giết người như chơi; xem ra sau những âm điệu sát phạt đang tấu đây, thế nào cũng có những tiếng kinh khủng lạ lùng tiếp theo đằng sau! Mà không chừng là sợi dây đàn thứ tám kia cũng nên, cũng vì sợi dây thứ tám này mà tên Bát Bối Na Tra đã bị mình bắt tại Trúc Lâm tiểu xá, vậy bây giờ mình không thể không đề phòng về những tiếng âm thanh huyền bí của nó!
Quả nhiên Thượng Quan Linh đã nghĩ đúng, sau những âm thanh sát phạt lên đến mức tuyệt độ của nó; chỉ còn nghe như trống chiêng inh cang, như thúc giục muôn binh xáp chiến, tâm thần Thượng Quan Linh bỗng như bị lung lạc. Chàng vội cố gắng bình tĩnh định thần. Bỗng một tiếng “bung” vang dội âm thanh nặng nhọc vô cùng, tâm thần chàng bồi hồi hẳn, đầu óc cảm thấy choáng váng, trong lòng xao xuyến lạ lùng. Nhưng chàng cũng còn nhận được tiếng đàn này đã do người điều khiển, nên chàng vội vận ngầm chân khí để trấn tĩnh lại tinh thần của mình.
Thượng Quan Linh thấy thiếu nữ nọ vẫn thản nhiên đứng uy nghi trước cửa điện, hình như nàng không hề bị ảnh hưởng gì của những tiếng đàn, chỉ thấy tà áo nàng phất phơ vì ngọn gió, trông chập chờn không khác gì một bóng tiên nữ.
Bỗng một tiếng tung vang lên, tiếng đàn im bặt hẳn!...
Thượng Quan Linh như vừa trút được gánh nặng trên vai, nhìn thiếu nữ hình như nàng cảm thấy gì, nàng vẫn đứng với một thế rất đẹp mắt tại cửa điện.
Thiếu nữ đứng yên một chập mới lên tiếng rằng:
- Kìa Tư Đồ tiền bối? Sao không đàn thêm cho vui tai?
Vị được thiếu nữ xưng là Tư Đồ tiền bối bèn lạnh lùng cười rằng:
- Tại hạ phụng chỉ của chủ nhân! Nên mới mời Liễu cô nương lại đây để nghe dạo thử một khúc nhạc, nhưng có lẽ tại hạ còn non kém, nên đã không làm vui tai cô nương? Nhưng cây đàn cổ này, quả là báu vật hiếm có tại trần gian, gia chủ tại hạ tính dùng nó để đổi chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ với lệnh tôn, nhưng không biết ý cô nương định đoạt sao cho biết?
Thiếu nữ được gọi là Liễu cô nương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nghe xong, cất tiếng cười khanh khách, giọng cười trong và êm tai lạ lùng! Nàng thiếu nữ cười mãi không thôi, hình như nàng vui mừng một chuyện gì vậy? Không sao nín nổi tiếng cười, khiến cho Thượng Quan Linh đang nấp trong bóng tối phải đê mê về tiếng cười hồn nhiên của thiếu nữ, chàng chỉ ước sao tiếng cười ấy đừng có ngừng để chàng cố thưởng thức giọng cười hấp dẫn ấy. Nàng cười một cách vui vẻ hồn nhiên, toàn thân nàng cũng rung động nhẹ về tiếng cười của mình, trông không khác gì cành hoa đang rung rinh vì gió...
Giọng nói già nua trên điện lại nổi lên:
- Liễu cô nương, tại hạ đây còn phải về giao lệnh với gia chủ, vậy cô nương có chịu đổi hay không thì cho biết ý kiến ngay!
Tiếng cười ngưng hẳn, nhưng dư âm vẫn còn phảng phất, chỉ nghe thiếu nữ trả lời gọn lỏn:
- Không đổi!
Giọng già nua bỗng quát lên:
- Hãy bắt ngay nàng để làm con tin!
Dứt tiếng ánh kiếm nhoáng ngay lên, trên điện bỗng vèo nhanh xuống bốn năm bóng đen ập về phía thiếu nữ, vài tiếng vèo vèo của ám khí nổi lên đánh ngay sang thiếu nữ, trống ngực Thượng Quan Linh lúc này như muốn vỡ tung vì hồi hộp cuộc diện trước mắt, chàng nghĩ nhanh: có nên ra tay tương cứu thiếu nữ hay không?
Nhưng chỉ trong chớp mắt Thượng Quan Linh đã yên tâm ngay, vì cứ xem thân pháp của thiếu nữ cũng dư sức chống trả với người ta, chẳng cần mình phải ra tay cứu giúp làm gì!
Chỉ thấy hai ống tay áo của thiếu nữ phát múa liên miên, những ám khí nhắm vào người nàng đã biến tan đâu hết, không khác nào như bùn rớt xuống bể, vô tung vô tích.
Bốn người vây đánh nàng đã ra hết binh khí, trong nháy mắt, cảnh binh khí đã nhoang nhoáng hiện ngay trước điện. Nhưng thiếu nữ vẫn tay không nhảy tránh ung dung trong cuộc vây đánh của bốn bóng đen.
Trong cảnh mập mờ của ngôi điện, chỉ thấy tà áo trắng của thiếu nữ chập chờn tung lướt như bướm trắng đang tìm nhụy. Thượng Quan Linh nhận thấy nàng đã thắng thế hẳn, và càng về sau thiếu nữ càng công hơn là thủ!
Bốn bóng nọ la hét luôn miệng, thiếu nữ chỉ cười khanh khách, trong cảnh hỗn loạn, chỉ nghe tiếng binh khí va chạm nhau choang choảng, và những tiếng kinh rú thất thanh, thì ra vì thân hình của thiếu nữ quá mau, bốn người không làm sao gần đến nàng được và những binh khí đã va chạm vào khí giới đồng bạn của mình, có kẻ dùng sức quá mạnh, binh khí bị văng, nên tiếng thất thanh kinh hoảng vang lên, cùng với tiếng binh khí rớt xuống đất, và bốn bóng đen một bóng trắng nhảy chập chờn như ma trơi?
Kẻ núp trong bóng tối là Thượng Quan Linh, chuyến này vô tình chàng lại được dự kiến một trận đánh hào hứng như thế, với đôi mắt lanh lợi của chàng, dù trong bóng tối, Thượng Quan Linh vẫn nhận thấy thiếu nữ đang có ý đùa cợt với bốn người nọ, thân hình và bộ pháp của nàng nhanh nhẹ tuyệt luân.
Chàng cũng thầm nhủ, nếu mình đứng vào địa vị của nàng mà sử dụng ngọn Điên Đảo Càn Khôn, chắc trận đánh cũng đến mức tuyệt diệu như nàng là cùng, nghĩ vậy trong bụng cũng không khỏi ngứa nghề.
Thình lình trên điện tiếng người già quát hét:
- Hãy tránh hết ra cho ta!
Bốn bóng đen vây đánh thiếu nữ lập tức tuân lời lui nhanh hết về sau, trong lúc nảy, Thượng Quan Linh càng nghe rõ tiếng thở hổn hển của bốn người.
Tiếng người già bỗng rằng:
- Liễu cô nương quả là gia học uyên thâm, lão phu đêm nay quả mới biết rõ tài nghệ của cô nương tuyệt mức như thế! Giọng thiếu nữ lanh lảnh:
- Quá lời khen! Quá lời khen!...
Người già ngừng ngay một lúc lại tiếp:
- Lão phu Tư Đồ Cống, nay vì phụng mạng của chủ nhân, nhưng tiếc thay Liễu cô nương lại không chịu cuộc trao đổi giữa Bát long cầm và Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, như thế khiến cho lão phu Tư Đồ Cống không còn mặt mũi nào về phục mạng với chủ nhân, dám xin Liễu cô nương hãy vui lòng giúp cho lão phu một chuyến khó khăn này...
Thiếu nữ ối lên một tiếng nghịch ngợm, rằng:
- Thưa Tư Đồ tiền bối? Tôi đâu dám giúp ngài như thế, ngài không dám về phụng mạng, đó là chuyện riêng của ngài! Mắc mớ gì đến tôi đâu? Nếu ngài có muốn tự tử; xin ngài cứ việc tự tiện, tôi sẽ không ngăn cản làm gì!
Thượng Quan Linh nghe thiếu nữ trả lời chanh chua như thế, trong bụng cũng có một cảm giác vui vui.
Lão già Tư Đồ Cống tự chuốc bực vào mình, xem ra quả là gừng già không cay bằng gừng non thật! Liễu cô nương này quả là con bé tai ác điêu luyện đây!
Tư Đồ Cống bèn giận dữ la rằng:
- Miệng lưỡi Liễu cô nương đanh đá lắm! Vậy lão phu đêm nay xin thỉnh giáo vài ngọn tuyệt học của cô nương vậy!
Cô bé cũng chẳng vừa gì, lập tức cười ngay rằng:
- Hay lắm? Nếu ngài không sợ đất trơn dễ té nhào xin cứ việc ra tay đùa với nhau vài ngọn cho vui!
Tư Đồ Cống ung dung bước ngay xuống điện, Thượng Quan Linh biết sẽ có trận giao tranh ác liệt sắp diễn ra, chàng hồi hộp đưa tay rờ ngay vào chuôi kiếm chăm chú quan sát!
Chỉ thấy bóng người của Tư Đồ Cống cao lớn vạm vỡ bước tới trước mặt thiếu nữ, ôm quyền lên và nói:
- Xin mời Liễu cô nương ra tay!
Dứt lời một ngọn kình phong bùng nhanh ngay ra!
Thiếu nữ tinh quái đã chuẩn bị từ trước, thân hình cúi nhanh xuống vờ bộ như đáp lễ, như thực ra song chưởng của nàng đã ngầm tụ chân lực đẩy mạnh ra, Tư Đồ Cống nằm mộng cũng không thể nào ngờ rằng thiếu nữ lại có thể thình lình đánh thượng bàn của mình như thế, hai chân bủn rủn, thế là một khối thịt nặng nề lăn nhào ngay xuống mặt đất đến huỵch một tiếng!
Tiếng cười thiếu nữ lại vang lên khanh khách rằng:
- Ấy ấy? Chết! Chết... Sao lão tiền bối lại hành đại lễ như thế với tôi! Ngài muốn làm tổn thọ tiểu nữ đây sao?
Thượng Quan Linh nghe thiếu nữ nói vậy, chàng suýt bật tiếng cười, ngầm khen thiếu nữ biết nghịch lắm; ngay lúc đó, thấy Tư Đồ Cống hừ lên một tiếng, song chưởng dùng luôn thế Thái sơn áp đỉnh tính chụp ngay sang tóc của thiếu nữ.
Thiếu nữ đang lúc hứng thú thắng một đòn đầu, nay thấy đối phương thình lình đánh nhanh tới, nàng không né tránh kịp, bàn tay của Tư Đồ Cống đã chạm ngay vào búi tóc trên đỉnh của thiếu nữ, thế là bộ tóc huyền nhánh ấy xõa hẳn xuống ngang vai. Thượng Quan Linh thất kinh hồn vía, chàng tính nhảy bổ ra tay tương cứu.
Bỗng thiếu nữ hét lên một tiếng, tà áo trắng phất phơ gay nên những tiếng động dồn dập, lại thấy nàng tung mình nhảy khỏi ngay song chưởng của Tư Đồ Cống.
Thượng Quan Linh thấy vậy mới hú vía tỉnh người lại.
Tư Đồ Cống tiến bước lên, thiếu nữ thình lình đá luôn song cước ra, Tư Đồ Cống vụt tránh, nào ngờ thân pháp của thiếu nữ quá mau, nàng đã vèo nhảy lại trước mặt lão, thuận tay vuốt luôn vào mặt Tư Đồ Cống một cái! Chỉ nghe Tư Đồ Cống rống lên một tiếng như đau đớn, lùi luôn một lúc mấy bước...
Tay thiếu nữ phất phơ như đã dính vật gì, Thượng Quan Linh chăm chú nhìn kỹ lại, chàng bất giác bịt miệng cười thầm, bộ cằm của Tư Đồ Cống đã nhẵn thín, thì ra chính thiếu nữ đã bứt râu của lão.
Chỉ nghe thiếu nữ cười rằng:
- Loại râu cứng như râu heo thế này, đem về làm bàn chải giặt có lẽ tốt cơ đấy!
Tư Đồ Cống tức điên người rằng:
- Liễu cô nương, bây giờ tôi xin cáo biệt với cô, nếu có duyên gặp cô sau này, thế nào Tư Đồ Cống tôi cũng xin thỉnh giáo lại với cô nương!
Tiếng thiếu nữ rằng:
- Vâng vâng!... Vậy xin ngài nhớ bước cho cẩn thận, nhỡ trơn té nữa thì khốn?... à này nếu ngài về đến nhà mà chủ nhân của ngài nhận không ra tướng mạo, ngài cứ nói là trong lúc ngủ hoang ngoài rừng, gặp con nai không biết chuyện đời, thấy bộ râu tưởng đâu là cỏ non, nên nai ta đã ngoạm trụi hết...
Tư Đồ Cống đâu còn dám ho he gì, vội đưa tay ra dấu cho bốn người cùng nhau rút về luôn.
Thượng Quan Linh trong bóng tối cuống người lên, thầm nhủ: Cây Bát long ngân hiện đang ở ngay trước mắt, bây giờ mình không ra đoạt lại còn chờ đến bao giờ nữa? Nghĩ vậy chàng vọt mình ra, chàng thấy nhóm Tư Đồ Cống đi hết về phía hậu điện, vội hấp tấp đuổi theo, nào ngờ chỉ trong nháy mắt bóng dạng năm người ấy đã biến tích hẳn.
Thượng Quan Linh lấy làm lạ, vừa rồi họ xuất hiện một cách đột ngột tại trên điện nay lại thình lình biến ngay cả đám như thế, không lý ngôi Hắc Hổ Miếu này có gì quái lạ sao? Mình thử khám phá tung tích trong này xem. Khi chàng quay nhìn thiếu nữ áo trắng, nhưng cô gái này cũng biến đâu luôn? Thượng Quan
Linh cảm thấy mình không khác gì đang nằm mơ một cơn ác mộng, từ trong chí ngoài và từ ngang đến dọc của ngôi miếu, đâu đâu chàng cũng đã cẩn thận tìm hết một lượt nhưng không hề phát giác gì lạ lùng.
Nhưng lúc này gió lạnh sắp sáng thổi vù vù từng cơn, trời cũng sắp sáng rõ; đừng nói là nhóm năm người phía Tư Đồ Cống mất tích, mà cả đến thiếu nữ cũng bị chung số phận luôn.
Thượng Quan Linh tìm suốt đến sáng, nhưng chẳng hề thấy một bóng người nào, những dấu tích ngồi và giao đấu đêm qua thấy rõ ràng dưới mặt đất. Nhưng sao nhóm người ấy lại đi nhanh chóng như thế? Trong này bộ còn có nguyên do gì nữa sao? Thượng Quan Linh không hiểu nổi.
Trời đã sáng bạch, Thượng Quan Linh lững thững ra khỏi Hắc Hổ Miếu. Chàng đi trên bờ sông của Lạc Thủy, sáng ra khói bên các vùng lân cận đây cũng khá nhiều; Thượng Quan Linh đi một chặp cảm thấy khát nước, chàng bèn đến ngay bên bờ sông uống. Khi chàng uống đã khát xong, vừa ngửng đầu lên, chợt phát hiện cách mình không xa, dưới bóng nước hiện ra một khuôn mặt tuyệt đẹp như vẽ trong tranh, một vẻ đẹp mà xưa nay Thượng Quan Linh chưa hề được thấy bao giờ. Chàng chỉ thấy suối tóc vắt ngang vai, da mặt trắng mỏng và mịn, hai bàn tay ngọc đang đưa lên vuốt lại những tóc rối vì gió thổi, tỉnh lộ hẳn chiếc cổ trắng nõn!
Cử chỉ càng thanh nhã bao nhiêu lại càng tăng thêm vẻ đẹp bấy nhiêu, dù cho một đóa hoa nào đẹp tuyệt trần gian này đi nữa cũng không thể nào đem bì với khuôn mặt thiếu nữ đây... Thượng Quan Linh mơ hồ: Lạc Thủy chi thần đang trang điểm? Nhìn dung mạo tuyệt thế ấy làm sao lại lọt vào đôi mắt tục phàm của ta... chàng cảm thấy đê mê trong lòng mình, chàng cho rằng mình lại đường gặp cuộc tao ngộ ly kỳ đây? E chưa chừng bị lọt vào cảnh tiên nào đây cũng nên?
Mãi khi tia nhìn của Thượng Quan Linh từ trên suối tóc nhìn dần xuống toàn thân bận màu trắng ấy, chàng mới sực nhớ ra là đã quen ở đâu đây? Đúng rồi! Mình đã gặp trong tối hôm qua, và chính trong Hắc Hổ Miếu.
Nhưng trong đêm tối, chàng thấy về thân hình yểu điệu của nàng, và những phong độ ung dung trầm tĩnh của nàng, và nhất là giọng cười hồn nhiên hấp dẫn ấy đã khiến cho Thượng Quan Linh phải mê mẩn tâm thần, đồng thời cũng phục thầm về công lực cơ trí khôn lanh của nàng, chàng càng thích những lời đanh đá chanh chua của thiếu nữ. Nói tóm lại Thượng Quan
Linh phục thiếu nữ lắm!
Nhưng trong đêm qua, lúc chàng nấp trong bóng tối chàng cũng đã nảy ra một hy vọng viển vông, là làm sao có thể nhận rõ được khuôn mặt của thiếu nữ, phải chăng khuôn mặt cũng không thua gì thân hình, âm giọng, võ công, và cơ trí, nghĩa là hoàn toàn phối hợp hẳn với tính tình của nàng. Thượng Quan Linh từng sững sờ, chàng thừa biết trên thế gian không có một vật gì có thể thập toàn thập mỹ cả, từ võ công đến cơ trí của thiếu nữ đã hơn hẳn nhiều người, có thể nói là hiếm có trên thế gian, vậy thì dung mạo của nàng chắc phải bình thường lắm, nếu không e sẽ... e sẽ...
Thượng Quan Linh tin tưởng câu Thiên đố hồng nhan (trời ghen kẻ hồng nhan), cho rằng người có tài có sắc đầy mình như vậy, thế nào cũng yểu mạng. Bởi những loại người như thế, vốn không phải của trần gian phàm tục này, phải thuộc về tiên giới mới đáng, nhưng nếu vì lý do gì phải tới trần gian, chẳng bao lâu cũng phải phụng lệnh gọi về trời ngay...
Bây giờ Thượng Quan Linh đã thấy rõ Lư Sơn chân diện mục của nàng, chàng càng kinh ngạc bao nhiêu lại càng hoài tiếc bấy nhiêu cho người đẹp? Chàng càng không khỏi thán phục tất cả những thần kỳ của tạo hóa đã xếp đặt! Thượng Quan Linh chăm chú quan sát kỹ lưỡng thiếu nữ một lượt, quả nhiên chàng chưa tìm được một điểm cỏn con nào để chê? Thế là chàng quyết tin tưởng quan niệm thần thánh của mình, càng tin thuyết Thiên đố hồng nhan! Vì thiếu nữ quá hoàn toàn, nàng không phải là người của trần gian giới, mà đã là tiên thì một ngày gần đây sẽ về cảnh tiên mất!
Đến khi nàng về trời ấy... nàng sẽ đem theo tất cả bao nhiêu những sự luyến tiếc của người trần?... và nàng sẽ để lại bao nhiêu trái tim buồn thảm vì nhớ nàng?... Thượng Quan Linh nghĩ đến đây, bất giác buông tiếng thở dài não nề.
Cũng vì tiếng thở dài của chàng, khiến cho thiếu nữ từ từ đứng dậy. Thượng Quan Linh thình lình thấy khuôn mặt nàng hướng ngay về phía mình, đôi mắt đen láy đang nhìn ngay vào mặt mình, và một cảm giác bồi hồi đã xen nhanh vào lòng chàng? Thượng Quan Linh không dám ngước mắt nhìn thẳng, chàng vội cúi ngay đầu xuống.
Thiếu nữ khích... một tiếng cười bật lên hỏi rằng:
- Thế nào? Có tìm ra họ không? âm giọng có vẻ ôn hòa và dịu dàng lắm, không có vẻ gì trách móc chàng nhìn trộm từ nãy giờ.
Thượng Quan Linh đánh bạo ngửng ngay đầu lên, thấy nàng đã độn xong búi tóc ngay trên đỉnh đầu, trông càng đẹp mắt lạ! Thượng Quan Linh bất giác ngẩn người ngó sửng?
Thiếu nữ vẫn không giận, nàng cười rằng:
- Ơ hay chửa? Ngó gì mà thừ người ra thế? Tôi hỏi anh sao không chịu trả lời!
Thượng Quan Linh ngượng ngùng, vội vàng đáp ngay rằng:
- À tôi tìm không ra họ!
Nhưng chàng nghĩ chưa chừng thiếu nữ này biết nhóm Tư Đồ Cống này ở đâu cũng nên, chàng bèn hỏi:
- Cô nương có thể cho tôi biết là lão Tư Đồ Cống ở đâu không? Vì chiếc đàn cổ Bát long ngân ấy vốn là của gia sư, và tôi đã đánh mất tại giữa đường, nay thế nào cũng phải tìm về cho bằng được?
Thiếu nữ lắc đầu rằng:
- Lão Tư Đồ Cống đi về đâu thì tôi không biết, nhưng tôi đoán chắc thế nào lão cũng về báo lại với chủ lão! Mà chủ của lão vốn là một đại ma đầu lợi hại trong võ lâm ngày nay?
Thượng Quan Linh vội hỏi:
- Ai hả cô?
Thiếu nữ khẽ nhích đôi môi anh đào vừa tính nói, nhưng nghĩ sao nàng lại thôi ngay, và lảng sang giọng khác rằng:
- Tôi không tiện nói ra, bởi vì phụ thân tôi đã căn dặn cấm nói đến tên của vị ma đầu ghê gớm này...
Sau khi trầm ngâm một lúc, thiếu nữ bèn ngồi ngay xuống một phiến đá gần bờ sông, rồi đưa tay chỉ ngay một phiến đá cạnh đó nói:
- Kìa! Anh cũng ngồi xuống để cho khỏi mỏi chân!
Giọng nói của nàng như có một oai lực không thể chống lại được Thượng Quan Linh quả nhiên ngoan ngoãn ngồi ngay xuống.
Thiếu nữ bỗng hỏi: - Tên anh là gì?
- Tôi gọi Thượng Quan Linh! Thế cô?
Thiếu nữ cười, hiện hẳn má lúm đồng tiền, trông càng duyên lạ, nàng nói:
- Tôi tên Liễu Mi!
Nói xong nàng dí tay xuống bãi cát hí hoáy viết!
Thượng Quan Linh ngồi cạnh nàng, hai bên cách nhau khoảng chừng một thước, nhưng vì sắc đẹp của Liễu Mi đã khiến cho Thượng Quan Linh không dám nhìn thẳng nàng, chàng cúi đầu bất an trong lòng, lúc này chàng chỉ cảm thấy thư thái lạ lùng! Chàng lâng lâng như sắp bay bổng! Thượng Quan Linh đã nằm trong trạng thái si! Chàng chỉ ước sao nàng ngồi đây lâu chừng nào hay chừng ấy, nếu nàng tính đi, mình sẽ nghĩ cách nói cho nàng ở lại, nhưng ác nỗi trong bụng Thượng Quan Linh cuống lên, chàng tìm không ra lời lẽ gì để chuẩn bị sẵn.
Liễu Mi bỗng nhiên rằng:
- Này Thượng Quan Linh, cái tên của anh không xứng với con người của anh tí nào cả?
Thượng Quan Linh không hiểu nàng muốn ám chỉ gì bèn hỏi:
- Tại sao?
Nàng khúc khích cười rồi nói:
- Đã gọi là Thượng Quan Linh, sao tôi chẳng thấy Linh chút nào cả? Cứ ngồi thừ như bụt ấy! Mà bụt không linh thì đâu biết nói chuyện?
Thượng Quan Linh cười giọng lúng túng rằng:
- Cô cô thật khéo nói đùa quá!...
Liễu Mi tươi cười vì đã khiến chàng mở miệng nói chuyện! Nàng ngó thẳng ngay vào mặt Thượng Quan Linh rằng:
- Thôi chúng ta không nói chuyện đùa nữa. Võ công của anh cũng khá lắm, phải chăng đã do thầy anh truyền dạy lại?
Thượng Quan Linh thật tình trả lời:
- Không riêng gì thầy mà còn có sư bá, chính ông ấy đã dạy tôi về ngọn Càn Khôn Điên Đảo!
Liễu Mi lại nói:
- Tối hôm qua, tôi vừa vào trong miếu đã phát giác anh ngồi ngay một xó tối om, thoạt tiên tôi còn tưởng đâu anh là người cùng phe với họ, sau mới biết mình tưởng lầm, bởi vì trong lúc tôi bị nguy hiểm, anh đã chực ra tay cứu tôi, nhưng đến lúc tôi đùa cợt với họ, anh đã cười thầm!
Thì ra tất cả những hành vi cử động của Thượng Quan Linh trong bóng tối đã không thoát khỏi đôi mắt của Liễu Mi, lúc này chàng càng đâm ra khâm phục Liễu Mi.
Liễu Mi lại cà kê dê ngỗng kể thêm rằng:
- Tôi biết cây đàn đó, nhưng khi Tư Đồ Cống mang ra để dọa nạt tôi lại không thu được kết quả gì, nhưng đã suýt gây tai hại cho anh!
Thượng Quan Linh đỏ ngay mặt, nhưng Liễu Mi đã tinh ranh nhận thấy ngay, nàng vội đánh trống lảng:
- Nhưng anh quả cũng tài thật! Trong lúc tôi đang khó chịu mà anh vẫn ung dung không hề gì cả?... Bát long ngân quả khác hẳn với các thứ đàn khác, nó có đến tám huyền, không hiểu anh có biết đến sợi huyền thứ tám đó gọi là gì không?
Thượng Quan Linh lại đỏ mặt, ngượng ngùng rằng:
- Ồ! Tôi không biết!
Liễu Mi, vui vẻ cười nói:
- Tôi biết, sợi huyền kỳ quái ấy gọi là tuyệt huyền, khi búng tới nó, sẽ khiến cho kẻ nghe bị chấn động tâm thần, và có công hiệu tuyệt hình diệt thể (âm điệu vô hình giết người)...
Thượng Quan Linh quả thật chưa nghe nói đến bao giờ. Chàng chỉ cảm phục cô bạn này hình như chuyện gì cũng thông thạo, lòng chàng càng đâm mến phục, bất giác lòng hiếu kỳ lại gợi lên trong lòng chàng, bèn cất tiếng hỏi ngay:
- Vậy còn chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ lại là một vật gì?
Liễu Mi nghe vậy bỗng biến sắc, im ngay không nói gì. Thượng Quan Linh cảm thấy mình lỡ lời đột ngột, chắc nàng không muốn nhắc đến chuyện này, và không thể nào trả lời cho mình nghe, cho nên nàng mới thình lình biến sắc như thế! Trong lòng chàng cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên phá mất bầu không khí đang vui này, nhưng chàng lại không biết nên cứu vãn cuộc diện ra sao cho phải, đang rối trong bụng nhìn nàng sửng sốt!
Khá lâu Liễu Mi cũng cảm thấy ngường ngượng, nàng bèn nhặt ngay cành cây khô bên cạnh, khẽ đánh vào mặt nước sông khẽ tiếng ngâm nga rằng:
- Hỏi rằng quân tử buồn chi đó?...
Bỗng nàng quay sang Thượng Quan Linh thân mật rằng:
- Này anh... Anh không phải đang nghĩ chuyện đi tìm Tư Đồ Cống sao?
Nói xong nàng thản nhiên ung dung rằng:
- Nào đi! Tôi sẽ cùng đi tìm họ, may ra chúng mình tìm thấy họ cũng chưa chừng?
Thượng Quan Linh mừng quýnh suýt nhảy cẫng lên; thế là hai người đưa nhau xuôi theo chiều dòng sông Lạc Thủy, thiên hạ hai bên bờ sông tấp nập, ai thấy Liễu Mi cũng phải tấm tắc trầm trồ về nhan sắc của nàng, nhất là chàng Thượng Quan Linh đi bên cạnh nàng, càng lúc càng thấy mình hãnh diện hơn ai.
Cứ thế hai người thong dong bước đi, thình lình Thượng Quan Linh hét lên một tiếng, co giò chạy thẳng về phía trước.
Thì ra cách thị trấn không xa, có một người lưng đeo hồ lô, Thượng Quan Linh nhận ngay đó chính là sư bá mình Đông tăng Túy Đầu Đà, đầu tóc xõa xuống vai, nhất là hai vạt tay áo láng bóng vì mỡ chùi mồm, không phải Đông tăng Túy Đầu Đà thì còn ai vào đó nữa?
Liễu Mi hấp tấp theo sau gọi:
- Kìa Anh Linh? Anh làm gì vậy?
Thượng Quan Linh thấy sắp sửa đuổi kịp, bỗng người ấy lại chen nhanh ngay vào đám đông, Thượng Quan Linh cuống lên la hét:
- Sư bá! Túy Đầu Đà sư bá...
Khi Liễu Mi đuổi đến nơi, đưa ngay tay chỉ nói:
- Sư bá của anh đã đi hướng kia rồi!
Thượng Quan Linh nhìn kỹ, quả nhiên Túy Đầu Đà đang kéo lê đôi giày rách bước về phía rừng trúc.
Hai người vội đuổi theo, Túy Đầu Đà lủi nhanh vào trong vào trong đám trúc, chờ khi hai người đuổi vào trong, bỗng lại nhoáng vèo thân hình ra, cứ thế quay quẩn mấy lần, một già hai trẻ, y như chơi trò cút bắt?
Thượng Quan Linh bên lên tiếng rằng:
- Quái lạ! Không lẽ sư bá giận mình đây sao? Tại sao lại muốn lẩn tránh mình như thế?
Liễu Mi cười và thì thầm bên tai Thượng Quan Linh, thế là hai người rón rén chia đôi ra, tung mình nhảy vọt ra bên ngoài trúc lâm đứng chực. Nhưng trước khi nhảy ra, Liễu Mi đã đánh tiếng trong đám trúc lâm rằng:
- Anh Linh ơi! ông ấy ở đây này, tôi thấy rồi, mau mau lại đây anh!
Quả nhiên Túy Đầu Đà bị trúng kế, tưởng đâu hai người vẫn còn trong trúc lâm, lão bèn len lén vọt ra ngoài. Nhưng vừa ra ngoài, bị ngay Thượng Quan Linh đón ngay lại và cung thân thi lễ rằng:
- Kính thưa sư bá!
Túy Đầu Đà sắc mặt lạnh như tiền đồng không nói gì, nhưng Thượng Quan Linh vẫn cung kính đứng bên cạnh nhìn vị sư bá đang cởi bình hồ lô trên lưng xuống, và tu luôn mấy hơi rượu rồi từ trong túi móc ra mấy miếng thịt bò khô nhai ngấu nghiến.
Liễu Mi nhẹ nhàng bước lại rằng:
- Kính chào lão đầu đài Ngài vẫn giỏi chứ?
Túy Đầu Đà liếc nhìn Liễu Mi xong rằng:
- Ừ... cũng thường! Thế còn con đòi (đầy tớ gái) cũng mạnh giỏi chứ!
Liễu Mi tươi cười gật đầu nhìn lão vừa ăn vừa uống, rồi hỏi:
- Lão đầu đà tính ăn xong rồi mới đi với chúng tôi sao?
Túy Đầu Đà rằng:
- Đòi con đoán đúng đấy! Nếu không tiện thì cứ việc đi trước, còn không hãy chờ ta!
Thượng Quan Linh thầm nghĩ: tại sao hôm nay sư bá lại làm khó dễ với mình như thế, chắc là ông ta giận mình bỏ bê trang viện xuống núi đây chăng, nhưng dù sao liên lụy đến Liễu Mi, chàng thật không yên lòng chút nào!
Nhưng chỉ thấy Liễu Mi vẫn cười ranh mãnh rằng:
- Này lão bá, để tôi tìm bạn ăn giúp hộ lão bá cho mau nhé!
Nói xong nàng ngẩng đầu lên nhìn, bỗng thấy hai con ruồi bay ngang, Liễu Mi giơ ngay tay ra, chẳng biết nàng đã dùng loại ám khí gì không biết, chỉ thấy hai con ruồi rớt vào lòng bàn tay của nàng, đồng thời Liễu Mi quăng ngay hai con ruồi sang phía Túy Đầu Đà, lập tức ruồi ta bu ngay vào thịt khô và miệng hồ lô, phá phách tứ tung.
Thấy vậy Thượng Quan Linh chỉ ngại sư bá mình nổi khùng, nhưng nhận kỹ, chàng không thấy có nét gì giận dữ trên mặt Đông Tăng, trái lại sư bá đứng dậy vỗ bành bạch vào áo bào rằng:
- Thôi thì chúng mình đi vậy!
Ba người nhắm ngay về phía thị trấn đi. Sau khi dùng cơm nước tại thị trấn xong, lo đi nghỉ trước,
Thượng Quan Linh và Túy Đầu Đà về chung một phòng với nhau. Không chờ Thượng Quan Linh hỏi, Túy Đầu Đà đã hấp tấp hỏi ngay chàng:
- Này cháu Linh, cháu gặp con bé ấy ở đâu vậy?
Thượng Quan Linh cảm thấy sư bá hình như không thích gì Liễu Mi, trong lòng kinh ngạc, vội thuật rõ đầu đuôi một lượt, rồi hỏi thêm:
- Thưa sư bá! Thế nàng là ai vậy?
Túy Đầu Đà rằng:
- Rõ thằng khờ thật! Thế cháu còn chưa biết nó thật sao? Nó chính là con gái của bang chủ Thanh Thông Hội đó!...
Thượng Quan Linh xưa nay nào có biết Thanh Thông Hội là một tổ chức gì đâu, cũng chưa nghe ai nói đến bao giờ, nhưng chàng thấy thần sắc sư bá có vẻ nghiêm trọng hóa về việc này, phỏng đoán chắc Thanh Thông Hội cũng là một tổ chức có thế lực hùng mạnh trên giang hồ gì đây.
Túy Đầu Đà lẩm bẩm nói rằng:
- Nhưng không biết con bé này là con lớn hay là con nhỏ đấy cơ?
Túy Đầu Đà thấy Thượng Quan Linh có vẻ kinh ngạc, bèn nói tiếp:
- Bang chủ Thanh Thông Hội có hai người con gái sinh đôi, giống nhau như đúc, nhưng con bé lớn tính phải cái hay lẳng lơ dâm bôn, nổi tiếng trên giang hồ, còn con nhỏ nghe đồn cũng tinh quái ranh mãnh và nghịch ngợm, nhưng chưa hề nghe đồn đến tính xấu xa.
Thượng Quan Linh há hốc miệng ngẩn đờ người ra, Túy Đầu Đà cười nói rằng:
- Tội nghiệp cho cháu khù khờ của ta!... Chị em nàng không những giống nhau như hai giọt nước, cả đến lối ăn mặc cũng đúng theo một kiểu với nhau, đến cả bác là ma say như ta cũng khó lòng phân biệt được đứa nào là chị, đứa nào là em, vậy không biết cháu khờ của bác đã gặp con chị hay con em? Thôi!... đành xem duyên kiếp của cháu vậy, nếu chẳng may lại gặp phải con chị, hừ! Phải ráng tránh cho xa!
Thượng Quan Linh trống ngực đánh thình thịch, hơn nữa chàng cảm thấy Liễu Mi trong trắng, không có vẻ gì lả lơi dâm đãng cả, chàng vội nói ngay:
- Thưa sư bá? Nàng tên gọi là Liễu Mi, vậy không biết là chị hay là em?
Túy Đầu Đà rờ đầu gãi tai cả đổi, mới rằng:
- Ồ! Vấn đề đến cả bác cũng không được rõ nữa, con nhỏ ấy không biết là con chị hay con em, nhưng mà, xem nó tự động theo cháu đi như thế, thì hành động này có vẻ giống tác phong hành sự của đại tiểu thư nhà Liễu bang chủ của Thanh Thông Hội đấy?
Thượng Quan Linh thất kinh trong lòng, chàng thầm nghe ra bề ngoài nàng đoan trang như thế, thực ra bề trong lại là một hồng phấn dâm ma, chàng không khỏi tự cảnh tỉnh trong lòng mình, nhưng chàng cũng nghĩ ngược lại: suốt gần già nửa ngày đi chung với nàng đây, đâu hề thấy nàng có cử chỉ thất giáo gì đâu Tuy nàng nhiều lúc có vẻ ngây thơ hồn nhiên với mình, có quyền nghi ngờ nhưng không nên nghĩ oan cho nàng!
Túy Đầu Đà nghiêm sắc mặt trịnh trọng rằng:
- Mặc dầu nó là đứa nào? Nhưng không thể nào thích hợp với cháu được, cháu phải biết rằng gần đây bang Thanh Thông Hội đã có một chiếc cờ Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, giờ đây họ đang chống đối thầy cháu và ta, vậy tốt hơn hết là cháu nên rời xa ngay nàng càng sớm càng hay!
Nói dứt lời bèn hối thúc ngay Thượng Quan Linh hãy nhân lúc nàng Liễu Mi còn ngủ say lên đường ngay, Thượng Quan Linh không dám cãi lệnh sư bá, nhưng chàng quả thật quyến luyến Liễu Mi vô cùng!
Hai người bèn đi trọ ngay một quán khác ngoài thị trấn. Thượng Quan Linh bèn hỏi đến chuyện thầy mình Nam bút Gia Cát Dật! Túy Đầu Đà bèn rằng:
- Thầy cháu đã có mặt tại nơi đây rồi, và tối nay chúng ta sẽ gặp nhau, giải quyết xong vụ rắc rối ở đây, thầy trò cháu có thể ra về ngay Ngao Sơn!
Thượng Quan Linh hỏi rằng:
- Thế sư bá không tính về Ngao Sơn sao?
Đông tăng Túy Đầu Đà bỗng buồn rầu thở dài rằng:
- Linh cháu! Cháu có biết đâu, vụ lôi thôi này hoàn toàn do Bắc kiếm Phổ Côn một tay gây ra hết, lão đã thúc lãnh toàn bộ hạ đến đây, và cho tên chó sói mạo danh Thiên Si đạo trưởng và cầm ngay chiếc cờ giả Tiểu Đoạt Hồn Kỳ đến Lạc Thủy. Sau khi tin truyền đồn đến Ngao Sơn, ta và thầy cháu vì nhớ Thiên Si, nên vội hấp tấp đến đây để thăm nhau một chuyến, nhưng nào ngờ Bắc Kiếm nhân lúc chúng ta rời khỏi Ngao Sơn, bèn lén cho người đến cướp đoạt chiếc đàn Bát long ngân. Bởi chí của Bắc Kiếm là cốt làm sao chiếm được cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, chừng đó lão sẽ luyện được những võ công kỳ dị có thể xưng bá trong thiên hạ, và lão cũng thừa biết cây cờ này hiện nằm trong tay Liễu bang chủ của Thanh Thông Hội, mà vị bang chủ họ Liễu này lại thích chiếc đàn cổ Bát long ngân, nên Bắc Kiếm nhắm ngay tới điểm sở thích ấy muốn lấy cây đàn của Nam Bút để đổi chiếc cờ Tiểu Đoạt Hồn Kỳ...
Lúc này Thượng Quan Linh mới nghĩ đến những sự việc xảy ra trước sau, thì ra những lời nói của Bát Bối Na Tra đều toàn là bịa đặt ra cả, thầy và sư bá mình đâu có xảy ra chuyện gì đâu! Nhưng cũng tại lỗi mình không suy xét cẩn thận đến đỗi bị hắn lừa cho mất cây đàn. Nay tuy Đông tăng Túy Đầu Đà không trách mắng gì mình, nhưng Thượng Quan Linh cũng tự cảm thấy áy náy trong người, bất giác mặt đỏ gay lên.
Túy Đầu Đà thấy vậy bèn an ủi chàng rằng:
- Trong vụ này ta và thầy ngươi đều rõ hết cả nguyên do rồi, vậy cháu cũng không nên lấy làm buồn nữa, nhưng đáng trách là Bắc Kiếm hành động như thế quả không được quang minh chính đại gì, vì muốn tước đoạt chiếc đàn cổ của Gia Cát Dật mà đã ngang nhiên dùng đến thủ đoạn như thế! Quả thật khiến ta sờn lòng rợn gáy!... Nay Thanh Thông Hội người ta không bằng lòng trao đổi, Bắc kiếm Phổ Côn cụt hứng luôn, thế nào vụ này cũng còn nhiều pha hào hứng cho mà xem! Ta và thầy ngươi nhớ Thiên Si đạo trưởng lắm, đêm nay sau khi gặp Bắc kiếm Phổ Côn, thế nào cũng phải hỏi cho ra tin tức; và sau khi thầy trò cháu về Ngao Sơn, việc đi tìm kiếm Thiên Si Tây Đạo sẽ do ma say này đi đảm nhiệm một mình!
Và ngay đêm đó Túy Đầu Đà dẫn Thượng Quan Linh rời khỏi trấn, và lại đi ngược dòng Lạc Thủy, Thượng Quan Linh thấy đi về đường cũ như thế lấy làm lạ, chàng nghĩ thầm: không lý đêm nay Bắc kiếm Phổ Côn sẽ xuất hiện tại Hắc Hổ thần miếu sao? Quả nhiên chàng đã đoán trúng vì Túy Đầu Đà đã đưa Thượng Quan Linh vào luôn trong Hắc Hổ thần miếu, và cả hai tìm ngay một nơi kín đáo nấp sẵn để chờ đợi.
Chuyến này, Thượng Quan Linh đã tập trung hết tinh thần để khám phá những kỳ dị trong ngôi miếu hoang vu này, tại sao người ta có thể bỗng ẩn bỗng hiện trong điện như thế!
Chờ mãi đến nửa đêm, vẫn không thấy hiện tượng lạ gì xảy ra, Thượng Quan Linh cảm thấy trong người đã hơi mệt mỏi. Thình lình, trước cửa Hắc Hổ thần miếu, một bóng đen ẩn hiện bước vào, trong cảnh lu mờ chập chờn của đêm trường, Thượng Quan Linh thấy rõ một người ăn vận theo lối nho sinh đang nhanh nhẹn tiến vào trong điện, từ thân hình cho đến dáng đi, đều hao hao giống hệt sư phụ mình là Nam bút Gia Cát Dật.
Chỉ thấy nho sinh khẽ nghiêng mình vào phía thềm điện tối thui bên trong cất tiếng:
- Kính chào Phổ huynh, tiểu đệ Gia Cát Dật kính lại bái kiến huynh đây!
Thượng Quan Linh mừng rỡ, nhận ra tiếng nói ấy chính là của thầy mình! Bèn quay nhìn ngay về phía trên điện, bỗng chàng giật mình đến thót! Thì ra trong cảnh tối om của thềm điện ấy, nghiễm nhiên đã có người ngồi đó từ hồi nào không hay, đồng thời một giọng nói lạnh lùng rằng:
- Hừ! Nam Bút đó hả? Tới tìm ta có việc gì vậy?
Mấy năm qua, tiểu đệ không thấy Phổ huynh đâu nhớ quá nên đặc biệt lại thăm huynh một chuyến!
Trong điện tối om ấy vang lên một trận cười rền động hết cả mái ngói, dứt tiếng cười, Phổ Côn Bắc Kiếm mới lạnh lùng:
- Hừ! Gia Cát Dật, đừng có hòng lừa ta! Thâm ý của ngươi lại đây chẳng qua là muốn đòi lại chiếc đàn Bát long ngân! Có đúng thế không?
Bát long ngân đối với tiểu đệ chỉ là vật ngoài thân, Phổ huynh đã thích, xin cứ việc lấy, nhưng có điều: nay chiếc cờ Tiểu Đoạt hồn Kỳ đã lọt về trong tay của nhóm Thanh Thông Hội, vậy tiểu đệ không ngần ngại gì đến đây để mạn phép khuyên thế huynh, đừng nên tranh chấp với họ về vụ này làm gì nữa?...
- Hừ?... chớ có lôi thôi! Chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ đáng lý là vật sở hữu của ta! Chỉ tại lão đạo già chết toi Thiên Si ấy nên mới bị thất lạc chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ này, bây giờ đương nhiên ta có quyền đoạt nó về! Nếu lão già họ Liễu của Thanh Thông Hội không phục, ta cũng quyết tâm không để cho họ yên thân?
Gia Cát Dật rằng:
- Phổ huynh, hãy nghĩ đến Càn Khôn Ngũ Tuyệt chúng ta xưa kia so tài trên Kim Đỉnh núi Nga Mi và những lời giao ước với nhau, nhưng nay Đoạt Hồn Kỳ Chung Ly Triết huynh đã mất mạng một cách đột ngột như thế, trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt đã bị khuyết hẳn đi một người. Huynh đáng lẽ phải đồng tâm hiệp lực với tụi này để phục thù cho Chung Ly Triết huynh mới phải. Nay lai lịch của cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ cổ quái như thế, không chừng nó còn có liên quan đến mối đại thù của chúng mình là khác! Vậy phổ huynh hà tất lại muốn chiếm làm của riêng như vậy có ích gì?
Tính tình của Bắc kiếm Phổ Côn xưa nay vẫn kỳ quặc, khi thiện lúc ác tùy theo hứng thú; thanh danh có thể nói là tệ nhất trong Ngũ Tuyệt, mấy năm không gặp nhau, tính tình càng thay đổi nhiều hơn xưa, và càng nói chuyện với Gia Cát Dật càng lâm vào cục diện bế tắc!
Đông tăng Túy Đầu Đà không nhịn được, vội vọt ngay mình ra, lớn tiếng hét rằng:
- Phổ huynh! Mong rằng huynh đừng có phụ tấm lòng tốt của hai chúng tôi!
Bắc kiếm Phổ Côn giận điên người lên đứng dậy hầm hầm rằng:
- Hừ con ma say Túy Đầu Đà! Dám ngang nhiên vô lễ với ta như thế?
Túy Đầu Đà đâu ngán gì, cũng lớn tiếng rằng:
- Tây Đạo Thiên Si nay đâu?
Bắc kiếm Phổ Côn giận dữ:
- Túy Đầu Đà? Nếu ngươi có bản lĩnh cứ việc mà đi tìm, còn muốn từ trong miệng ta mà hỏi ra manh mối, đừng có hòng dễ dàng gì...
Túy Đầu Đà giận rằng:
- Phổ Côn, nay ân nghĩa giữa ta và ngươi đã tuyệt vì ngươi bất nghĩa, chúng ta không thể nào đi chung một đường lối với nhau như thế này được. Nay ta chỉ yêu cầu ngươi cho biết tin về Thiên Si nay ở đâu, ta sẽ lo đi tìm lấy, và sau này ngươi hãy từ hẳn chúng ta ra, đường ai nấy lo, đèn ai nấy sáng!
Phổ Côn nghe xong bỗng giơ ngay tay lên, liên miên phát ra mấy chưởng. Một tiếng “Bùng” vang dội, một góc ngôi điện đổ sập ngay xuống. Trong cảnh chập chờn chỉ thấy bụi đen bay mịt mù, Phổ Côn vẫn đứng nguyên chỗ rằng:
- Còn không xéo nhanh hết đi sao?
Nói dứt lời, Bắc Kiếm lại giơ cao chưởng lên, liên miên phạt ngay mấy chưởng, Thượng Quan Linh hoảng hồn, vội tung mình nhảy ra, ngay lúc đó, phía sau chàng nổi lên những tiếng sập đổ ẩm ầm, và trong nháy mắt toàn ngôi Hắc Hổ thần miếu sụp đổ hết xuống thành bình địa và trở thành đống gạch ngói vụn nát?
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
15 chương
43 chương
5 chương
26 chương
800 chương
19 chương
18 chương
13 chương
37 chương