Đoạt Hồn Kỳ
Chương 14 : Khởi điểm mê ly
Thượng Quan Linh không chờ Nam Bút Gia Cát Dật lên tiếng, bèn bĩu môi nói ngay rằng:
- Này Đàm Bách Thủy! Ông thật không biết xấu hổ là gì! Kỳ trước miệng lưỡi khoác lác, kết quả là không dám đánh đúng trăm hiệp với ta, đã vội vàng bỏ trốn đi mất, nay sao lại dám trứng chọi đá, châu chấu đá xe, lại ngang nhiên múa rìu qua mắt thợ rồi? Sao ông không thử về tìm gương soi thử coi, đến cả Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương cũng chẳng coi ông ra gì mà còn đề nghị tống khứ ông ra khỏi cái tổ chức Tân Càn Khôn ngũ độc của Đoạt Hồn Kỳ là khác! Vậy thì danh vang bốn bể như Nam Bút tiền bối đây, lẽ đương nhiên là không thèm đánh với hạng người như ông làm gì!
Những câu nói này khiến cho Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy đỏ bừng mặt, Đoạt Hồn Kỳ cà Bát Chỉ Phi Ma Tư Không Diêu giật nẩy mình thất kinh, nghĩ thầm trong bụng: năm ngày trước đây, trên Đại Hán Dương Phong, mình định ước thành lập Tân Càn Khôn ngũ tuyệt và việc Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương ỷ thế không chịu đến, sao thằng nhỏ Thượng Quan Linh lại có thể biết tường tận đến thế? Hắn chỉ đổi tên Tân Càn Khôn ngũ tuyệt thành Tân Càn Khôn Ngũ Độc!
Nói xong, Thượng Quan Linh lại quay sang Gia Cát Dật:
- Chắc lão tiền bối nhận thấy hạng người như thế không đủ tư cách để đấu với ngài nên mới hỏi cháu có biết về tứ chương kinh sử, để ngài truyền dạy cho cháu những Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc mà ngài đã dung hòa thành một trong môn võ học tuyệt kỹ gọi là Sinh Hoa Thất Bút, chắc ngài muốn tiểu bối này thế tay hộ ngài chăng?
Gia Cát Dật nghe xong không khỏi mắng thầm cậu bé tinh ranh thật, trong bụng muốn bật cười nhưng lại thôi, nhưng Thượng Quan Linh như cố muốn chọc tức Đàm Bách Thủy, vẻ mặt hiên ngang nói:
- Những loại ông già không biết xấu hổ là gì này, đến ngay như cháu đây cũng còn phải chê! Vậy lão tiền bối đã chịu dạy cháu ngọn võ tuyệt luân Sinh Hoa Thất Bút, cháu nguyện xong cuộc Tiểu Thiên Trì đây sẽ hết tâm cố học, giờ đây cháu xin đuổi hộ ngài ông già hung danh này về cho rảnh mắt tiểu bối vậy!
Gia Cát Dật thấy dáng điệu Thượng Quan Linh hiên ngang như thế, không những đã mỉa mai Đàm Bách Thủy thậm tệ mà cả đến Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết, Đoạt Hồn Kỳ, Tư Không Diêu, cậu bé cũng chẳng để ý tới, mà còn khéo dùng lời ép mình phải dạy ngọn Sinh Hoa Thất Bút là khác, Nam Bút bèn lui sau hai bước, đưa mắt ngó Thiên Si đạo trưởng, Tây Đạo chỉ mỉm cười không nói.
Thượng Quan Linh thấy Nam Bút Gia Cát Dật lui xong, lập tức rút luôn cây Văn Xương Bút trong mình ra, khẽ tiếng cười nói với Đàm Bách Thủy:
- Ông quái già kia! Nếu ông chịu trả lời cho đúng câu hỏi của tôi, tôi sẽ để lại chút thể diện cho ông! Trong kỳ trước ông động thủ với Bách Thảo lão nhân Lăng Mộ Nông, chỗ mà ông bị thương về Tử Phi Hoa, núi ấy thuộc về núi gì của tỉnh An Huy? Hang ấy tên là hang gì?
Đàm Bách Thủy nghe Thượng Quan Linh nói là để lại chút thể diện cho mình, thế mà bây giờ lại đem nói tuột móng heo vụ bị thương Tử Phi Hoa với Lăng Mộ Nông ra trước mặt mọi người, lão giận đỏ mặt, trợn mắt nghiến lợi:
- Nhãi con đừng có lắm mồm! Lão phu khi tạt qua tỉnh An Huy, vô tình gặp lão tặc Lăng Mộ Nông, nhưng đôi bên không thù oán gì xưa nay nên ta đã tha chết cho y, ai hơi đâu để ý đó là núi gì, hang gì? Còn về lão phu kỳ ấy đối với ngươi đã cố tình nương tay khoan dung cho ngươi, chẳng qua là vì mến tài hiếm có với cỡ tuổi ngươi, bây giờ nếu đã không biết điều, nội trong trăm hiệp, ta sẽ hủy ngay ngươi dưới thiết trượng hay Bách Bộ Ô Long Thảo ngay!
Thượng Quan Linh cũng biết Đàm Bách Thủy không nói láo, trong lòng bất giác thất vọng, bụng nghĩ nếu Bách Thảo lão nhân chẳng may bị trọng thương mà chết thì từ nay tìm ai mà hỏi cho ra nơi Tuyệt cốc ấy để tái gặp lại Động Trung lão nhân để học thêm những tuyệt nghệ trong võ lâm? Mối hy vọng của mình chẳng hóa ra thành mây khói rồi ư?
Trong lúc bực mình thất vọng, Thượng Quan Linh bèn dốc hết cơn giận của mình vào Đàm Bách Thủy trước mặt, nắm chắc Văn Xương Bút, tung vụt toàn thân bổng lên, vung tay đánh ra, khắp xung quanh Đàm Bách Thủy tua tủa những ánh bút bao vây.
Thì ra Thiên Si đạo trưởng sau khi nghe lén được cuộc họp của quần ma trên Đại Hán Dương Phong, biết ngay cuộc hội Tiểu Thiên Trì thế địch có lẽ mạnh hơn, bèn nhân dịp trong năm ngày ngắn ngủi ấy, lại truyền dạy thêm kỹ lưỡng Huyền Thiên Bảy Mươi Hai Phất cho Thượng Quan Linh.
Trong lúc này cây Văn Xương Bút đã thế cho ngọn phất trần đánh ra những ngọn tuyệt kỹ trong Huyền Thiên Phất, oai lực tuy còn kém nhưng kình phong ào ào cuốn đảo kinh người, quả là một võ học kỳ ảo!
Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy cũng thuộc vào loại biết người biết ta, uốn mình tránh thế, vung trượng đánh trả với thế Thần Giao Phiêu Lãng, cây Cửu Đầu Thiết Trượng quất vèo vèo ngang eo cậu bé.
Thượng Quan Linh muốn thử xem công lực trong mấy lúc khổ luyện của mình nay đã tiến triển đến mức nào nên không vội né tránh mà dùng luôn Văn Xương Bút đánh ra thế Loạn Thạch Băng Vân, tiếp luôn với thế Thần Ngao Phiêu Lãng của đối phương.
Một bên là bậc thiếu niên anh tuấn, trời cho gặp nhiều may mắn tao ngộ, một người đã nổi danh trong gian hồ lâu năm, thuộc vào loại hữu hạng trong ma đầu lục lâm. Trong cuộc chiến giữa Văn Xương Bút và Cửu Đầu Thiết Trượng của đôi bên ngang nhiên thành thế nửa cân tám lạng, khó phân cao thấp.
Nét mặt của Tây Đạo và Nam Bút đều lộ vẻ mỉm cười như tán thưởng cậu bé!
Đoạt Hồn Kỳ thì ngấm ngầm thất kinh trong lòng, quả thật thủ đoạn độc hiểm Phân Kình Thác Mạch của mình đã bị người ta giải tỏa cho hắn, đã vậy mà công lực của hắn còn có vẻ tấn tới mau chóng lạ thường như thế! Phần Bát Chỉ Phi Ma Tư Không Diêu thì cho rằng Cửu Trượng Thần Ông chỉ được chút hão danh mà thôi, về chân lực mà cũng chẳng thắng nổi một gã thiếu niên hậu bối như thế thì còn làm trò trống gì?
Tây Đạo, Nam Bút, Đoạt Hồn Kỳ, Bát Chỉ Phi Ma, ai cũng phải khen ngầm cậu bé, mỗi người có một ý nghĩ khác, chỉ riêng có Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết ung dung ngồi vất vưởng trên cành cây, tay giở quyển Vô Tự chân kinh xem có vẻ khoái trá lắm! Hình như không hề hay biết đến cuộc giao đấu bên ngoài đang diễn tiến đến hồi kịch liệt.
Nam Bút liếc mắt qua phía Chung Ly Triết rồi khẽ tiếng nói với Thiên Si đạo trưởng rằng:
- Này Si đạo sĩ! Xem lão già Chung Ly Triết này, thần tình có vẻ quái dị vô cùng, có thể là một nhân vật gay tay lắm đấy nhé! Xem lão đang hí hửng với quyển Vô Tự chân kinh của anh thì đủ hiểu!
Thiên Si đạo trưởng cũng hơi nheo mày rằng:
- Chung Ly Triết là người bí ẩn trên Côn Lôn, xưa nay lại không hề nhúng tay vào bụi trần tục, nhưng không hiểu tại sao lại bị Đoạt Hồn Kỳ kéo vào nước đục như thế? Trước tôi còn ngỡ là có sự mờ ám gì đây, nhưng sau khi thấy lão như có ý lại như vô ý để lộ hai ngọn tuyệt kỹ ra, quả thật tuyệt luân, tí nữa chúng mình ráng kín đáo dò thử xem lão cao thấp đến mức độ nào, làm sao đừng để lộ liễu cho lão biết mới được!
Nam Bút Gia Cát Dật gật đầu mỉm cười, trong khi hai người lo bàn tính kế thì đàng này Thượng Quan Linh và Đàm Bách Thủy đã đánh trên hai mươi hiệp dư.
Về phương diện chân lực của Thượng Quan Linh quả đã không thua kém gì Đàm Bách Thủy, về thế đánh lại được sự bí truyền của Thiên Si đạo trưởng, duy có hơi kém là cây Văn Xương Bút không thể nào thi triển hết những thế uyển chuyển của Huyền Thiên Bảy Mươi Hai Phất có nhiều phải dùng đến sức mềm dẻo để uốn lượn, tung ra sức âm nhu thủ pháp, nhưng vì quản bút cứng không thể nào xử dụng như cây phất trần được.
Cửu Trượng Thần Ông không những thấy đối phương chân lực hùng mạnh vô kể, cả đến thế đánh lại thần diệu khó lường, chỉ sợ trước mặt những bậc kỳ nhân trong võ lâm này, mình đến làm trò cười cho thiên hạ mất, thậm chí còn ảnh hưởng đến địa vị tương lai trong Tân Càn Khôn ngũ tuyệt là khác, nghĩ vậy lão bèn tăng lực đưa hết những công lực khổ luyện đánh tới tấp, thế là muôn ngàn ánh trượng lại vung tới tấp xung quanh Thượng Quan Linh!
Thực ra lão cứ việc ung dung mà nghênh chiến, kéo dài thì giờ ra thế nào Thượng Quan Linh chả thua? Nhưng Đàm Bách Thủy đã ham công, một hơi đánh luôn hai mươi thế Thần Long Náo Hải túi bụi vào phía cậu bé, bởi thế nên lão mắc bệnh nóng tánh trong lúc này, cây Cửu Đầu Thiết Trượng thình lình vụt... vụt... vụt quay trên không, rồi xoay sang thế Thiên Cổ Tam Qua, khí thế ào ào, ánh trượng nhoang nhoáng, ép hẳn Thượng Quan Linh lùi đến tám bước.
Ngay khi Thượng Quan Linh giật lùi ấy, Đàm Bách Thủy chuyển cây thiết trượng sang tay trái, rồi thò tay vào mình nham hiểm cười rằng:
- Nhãi con vô tri! Ta cho ngươi xem sơ những ngọn tuyệt học trong võ lâm cho biết mặt!
Vừa dứt lời, tay phải tung ra loại ám khí trứ danh Bách Bộ Ô Long Thảo, hóa thành chín đường chỉ đen, nhắm thẳng phía Thượng Quan Linh bay vèo vèo tới.
Thượng Quan Linh trước kia đã từng biết qua sự lợi hại của Bách Bộ Ô Long Thảo, đã ngang nhiên có thể xuyên qua trong ánh bút mình một cách dễ dàng như thế. Huống hồ một lúc ra tay lại đánh đến chín ngọn, chia thành: Thượng, Trung, Hạ, Tả, Hữu năm lộ, bít kín các ngõ, bốn ngọn còn lại theo sau, chuyên chờ cho đối thủ nhảy tránh xong năm ngọn trước, thình lình bốn ngọn sau ụp tới, địch thủ hạng giỏi cũng phải lúng túng, đôi khi còn nguy là khác!
Thượng Quan Linh biết lợi hại, nên khi thấy Bách Bộ Ô Long Thảo của Đàm Bách Thủy phóng ra, giựt mình lo nghĩ cách phá, nhưng vật chỉ đen đã tới trước mắt! Trong gấp rút, Thượng Quan Linh đành dùng đến thế lão luyện Linh Điểu Triển Dực Khéo Độ Thiên Hà của mình nhảy tránh về sau, tai cậu đồng thời cũng nghe tiếng cười gằn của Nam Bút Gia Cát Dật:
- Đàm Bách Thủy! Ngươi quả thật không biết xấu hổ là gì, thứ ám khí cỏ dại ấy cũng đáng xưng là tuyệt nghệ trong giang hồ võ lâm sao?
Dứt tiếng, Gia Cát Dật cầm cây bút cùn vẩy về phía Bách Bộ Ô Long Thảo, mực đen bút lập tức được bắn ra đúng chín giọt mực đen, thành chín điểm huyền tinh, nhắm ngay chín ngọn Bách Bộ Ô Long Thảo đánh sang.
Chín vệt đen bị chín huyền tinh mạc của Nam Bút chạm trúng, lúc này chỉ nghe tiếng lách cách rất nhẹ, trên không thấy văng đúng mười tám mảnh thiết thảo.
Thì ra chín ngọn Bách Bộ Ô Long Thảo của Đàm Bách Thủy bị gãy đôi rớt văng xa ngoài bốn thước! Đám Đoạt Hồn Kỳ, ai nấy đều thất kinh về lối vẩy mực của Nam Bút, chân lực quả thực đã đến chỗ tuyệt đỉnh! Chỉ riêng Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết vẫn ngồi ung dung mải xem quyển Vô Tự chân kinh, trong khi mọi người hoảng hồn về lối đánh của Gia Cát Dật, thì Chung Ly lão nhân lại vỗ đùi khen tuyệt về Vô Tự chân kinh. Hình như lão không hề để ý cuộc diện đang diễn tiến trước mắt!
Nam Bút Gia Cát Dật thấy Đoạt Hồn Kỳ và đồng bọn đều lộ vẻ kinh ngạc về lối ra tay của mình, phần Tiêu Diêu lão nhân cũng khẽ vỗ tay khen diệu, bèn thản nhiên mỉm cười nói với Chung Ly Triết:
- Này Chung Ly Triết! Chuyện hàng phục Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết xưa kia của ông, danh vang khắp trong trong giang hồ, tú sĩ nghèo ta đã hâm mộ từ lâu, nay hân hạnh được gặp ông đây, vậy tôi xin kính dâng ông mấy giọt mực để làm lễ tương kiến hôm nay.
Dứt lời, Nam Bút ngầm vận chân lực, hất vảy luôn mực còn lại trên bút cùn, lập tức một giọt mực đen huyền tinh bay thẳng về phía Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết.
Nam Bút Gia Cát Dật là nhân vật nổi bật nhất trong Ngũ tuyệt từ tuổi tác đến tài nghệ đều đứng nhất, nghĩa là trẻ nhất và cừ nhất! Chung Ly lão nhân cũng là hạng nhân vật vang lừng trong võ lâm, đều được thiên hạ coi như một thái sơn bắc đẩu.
Nhưng với Khảm Ly Khí Công và Sinh Hoa Thất Bút, Nam Bút Gia Cát Dật không biết trừ diệt được bao nhiêu là cường hào ác bá trong lục lâm rồi! Nhưng về Chung Ly Triết, không biết người ta đã cao tới một bực nào? Xưa nay chưa một ai được thấy tận mắt bao giờ.
Nay cả hai vị tuyệt thế kỳ nhân đều đã tương hội trên Lư Sơn này, mà chính Nam Bút đã chủ động gọi trận với Chung Ly lão nhân, như vậy tránh sao khỏi có một cuộc long tranh hổ đấu kinh thiên động địa sắp sửa diễn ra?
Bây giờ không những Bát Chỉ Phi Ma Tư Không Diêu và Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy đứng trố mắt ngó, mà cả đến Thiên Si đạo trưởng và Thượng Quan Linh cũng âm thầm để coi ông già Chung Ly Triết từ lúc đến Tiểu Thiên Trì đến giờ chưa hề nói một câu nào, xem người này sẽ ra tay bằng cách nào?
Nào hay Chung Ly Triết rõ ràng thấy giọt mực đen bay nhanh như tia điện, nhưng lão vẫn ung dung coi không biết tới việc huyền tinh của Nam Bút đang đánh về phía mình! Trong khi ấy thì Đoạt Hồn Kỳ đứng bên cạnh lo quýnh lên, vội lên tiếng rằng:
- Này Gia Cát nghèo kia! Hạng như ngươi thế mà dám đòi đấu với Chung Ly lão nhân ư? Ta chỉ ngại ngươi còn kém xa lắm! Kình Thần Bút và Khảm Ly Khí Công của ngươi có gì gọi là tuyệt học đâu? Vậy hãy để Đoạt Hồn Kỳ tiếp tay một vài đường hầu giải quyết vụ tranh chấp chưa phân thắng bại hai mươi năm về trước trên Kim Đỉnh núi Nga My cho rồi!
Vừa nói vừa giơ tay áo phất ra một ngọn cuồng phong buốt lạnh nhắm hẳn về điểm huyền tinh của Gia Cát Dật quạt tới, giọt mực lập tức bị tan thành đám mưa phùn đen tỏa ra ba thước vuông.
Nam Bút Gia Cát Dật hừ nhẹ một tiếng, sa sầm nét mặt xuống cười nhạt, tà áo đen của Đoạt Hồn Kỳ phạch một tiếng, tung luôn thân sang phía Nam Bút, hạ thân cách Gia Cát Dật tám thước, từ trong mình rút luôn cây Phong Ma Bảo Đồng Đoạt Hồn Kỳ ra.
Tính tình hàm dưỡng của Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết quả đã tu đến một mức độ cao siêu, trước thế cục khẩn trương vô ngần, sắc mặt lão ung dung như thường, không có một vẻ gì hồi hộp như mọi người! Vẫn ngồi ngất ngưởng trên cành mỉm cười nhìn xuống.
Huyền Âm giáo chủ Bát Chỉ Phi Ma Tư Không Diêu vì xưa kia đã từng nếm qua mùi vị của Gia Cát Dật về cây Kình Thần Bút đến nỗi bị phế hẳn về mặt võ công, đến nay vẫn còn như kinh cung chi điểu, lúc này lão chỉ sợ Đoạt Hồn Kỳ lỡ mà thất thủ chuyến này, thì việc tổ chức thành lập Tân Càn Khôn ngũ tuyệt thế nào chả bị giảm mất thanh thế? Nghĩ vậy bèn len lén đến gần Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết khẽ tiếng rằng:
- Này Chung Ly lão huynh! Cây Thiên Tự Đệ Nhất Quái Bút của tên tú sĩ nghèo quả là danh bất hư truyền, có thể ví được là thần kinh quỷ khiếp thật đấy! E Đoạt Hồn Kỳ sẽ...
Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết ngước mắt khẽ tiếng rằng:
- Xin Tư Không giáo chủ đừng lo ngại, giữa Đoạt Hồn Kỳ và Nam Bút chưa chắc đã đánh thành! Lại nữa Thiên Si đạo trưởng đã tốn cả đến mười năm trời ở núi A Nhĩ Kim Sơn để nghiên cứu quyển Vô Tự chân kinh! Theo mắt nhận xét của tôi, tuy danh Nam Bút Gia Cát Dật nổi tiếng thật, nhưng xem ra coi mòi còn dễ đấu hơn lão mũi trâu ngồi tẩm ngẩm tầm ngầm kia cơ đấy!
Bát Chỉ Phi Ma nghe Chung Ly Triết nói Tây Đạo còn cao hơn Nam Bút, trong lòng đương bán tín bán nghi thì câu nói giữa Đoạt Hồn Kỳ và Nam Bút chưa chắc gì đã đánh thành của Chung Ly Triết đã linh nghiệm.
Thì ra Đoạt Hồn Kỳ rút cây Phong Ma Bảo Đồng Kỳ đang sửa soạn móc lá cờ đoạn đỏ lên cán cờ, đằng này Thượng Quan Linh bước đến cạnh Nam Bút Gia Cát Dật, mỉm cười rằng:
- Kính xin lão tiền bối hãy giữ sức và tinh thần để tí nữa lo đối phó lão quái Chung Ly Triết! Còn Đoạt Hồn Kỳ này hãy để cho tiểu bối này lo, vì chính cháu có việc riêng với y!
Nam Bút Gia Cát Dật lắc đầu rằng:
- Thôi cậu đừng nên quấy nhiễu thế nữa! Đoạt Hồn Kỳ đâu phải Đàm Bách Thủy? Cậu chọc tới y không xong đâu!
Thiên Si đạo trưởng biết Thượng Quan Linh muốn dùng hai thế võ Oan Trầm Hải Đề và Hận Mãn Tâm Đầu kỳ dị của Động Trung lão nhân đã truyền thử xem sự chân giả của Đoạt Hồn Kỳ, Si đạo sĩ bèn lên tiếng rằng:
- Xin mời Gia Cát huynh hãy về chỗ bổn đạo đây! Mặc xác cho thằng ranh ấy lãnh một bài học cho thích đáng, không thôi hắn đâu biết trời cao bể rộng là chừng nào?
Nam Bút nghe Tây Đạo nói vậy thì biết cậu bé cũng có ngọn gì đây, bèn mỉm cười rút về đứng ngay cạnh Si đạo sĩ.
Chính Đoạt Hồn Kỳ cũng ngao ngán Nam Bút! Vỗ ngực xuất trận này, chẳng qua là chuyện vạn bất đắc dĩ, nay thấy Gia Cát Dật rút lui, trong bụng nhẹ hẳn, bèn đưa mắt nhìn Thượng Quan Linh với tiếng âm u trứ danh nói rằng:
- Thượng Quan Linh! Cậu cho là cây Văn Xương Bút có thể đỡ nổi cây Đoạt Hồn Kỳ của ta hay sao?
Thượng Quan Linh ngang nhiên trả lời:
- Ngươi ngạo mạn vừa vừa chứ! Thế nào ta cũng có ngày làm một cây cờ quật ngã ngươi mới nghe! Nhưng ta biết giờ đây công lực ta chưa đến mức đó! Nhưng nay ngươi hãy tạm tiếp với ta năm mươi chưởng đã, để ta thử xem danh hiệu Đoạt Hồn Kỳ của ngươi đây là thứ thiệt hay thứ giả?
Đoạt Hồn Kỳ ngửa mặt lên trời cười:
- Ta cũng biết rằng có kẻ vô liên sỉ đã mạo nhận danh của ta, nhưng mọi trong năm mươi hiệp của cậu có thể biết ngay chân giả Đoạt Hồn Kỳ, lời nói cậu ngây thơ buồn cười đến thế thôi!...
Nói tới đây Đoạt Hồn Kỳ lại quay mặt sang Tây Đạo và Nam Bút:
- Tú sĩ nghèo và Si đạo sĩ hãy nghe cho rõ đây! Cuộc hội Tiểu Thiên Trì trên Lư Sơn hôm nay, vốn là ta hẹn với Tạ Đông Dương, nếu ta thắng, lão phải nhường thằng ranh Thượng Quan Linh này để làm đệ tử của ta, nếu ta thua, ta sẽ lập tức tự sát trên Lư Sơn này, đồng thời cả vụ tên già khốn khiếp Thường Tử Tuấn cũng kết liễu trong cuộc hội Tiểu Thiên Trì này! Nhưng nay chính chủ nhân chưa thấy lại, vậy cuộc hội ngộ này đã mất hết ý nghĩa của nó, nhưng ta cũng lợi dụng cuộc hội này để chính thức tuyên bố ta đã quyết ý ly khai với Cựu Càn Khôn ngũ tuyệt để gia nhập Tân Càn Khôn ngũ tuyệt mà do Chung Ly lão huynh đây làm Minh chủ! Vậy bây giờ ta hẹn lại cuộc hội vào tết năm tới, tất cả hãy đến La Phù sơn Vạn Mai cốc của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương để mở cuộc hội so tài cao thấp giữa Tân và Cựu Càn Khôn. Bên nào thắng sẽ chính thức là Càn Khôn ngũ tuyệt trong võ lâm!
Thiên Si đạo trưởng không khỏi chửi thầm trong bụng về sự xảo quyệt của Đoạt Hồn Kỳ, sự lựa chọn địa điểm La Phù sơn Vạn Mai cốc cũng chỉ để kéo thêm Mạnh Tam Nương vào hùa cho mạnh thanh thế đến nước ấy, Tiếu Diện Diêm Bà cũng không thể nào không tham gia!
Nhưng tình hình trước mắt, thanh thế đôi bên tuy ngang sức nhau, nhưng có vị kỳ nhân Chung Ly Triết đây, không biết võ học của lão cao thấp đến đâu? Hai là Đoạt Hồn Kỳ ăn nói khôn khéo, đã ngang nhiên dùng đến những chữ đẹp Tân Cựu Càn Khôn ngũ tuyệt chánh danh chi chiến khiến người ta không thể nào lại không chịu nhận lời! Thiên Si bèn ha hả cười rằng:
- Lâu năm biệt cách, nay không ngờ võ công của Đoạt Hồn Kỳ huynh lại tịnh tiến nhiều hơn xưa! Đến cả tâm tư cũng khác trước nhiều! Vậy chúng ta cứ theo y thế vậy, chờ ngày mùng chín tháng giêng, bên huynh lựa xong người để tổ chức Tân Càn Khôn ngũ tuyệt đâu đấy, tôi và tú sĩ nghèo cùng Đông Tăng, Bắc Kiếm và kéo bừa thêm người nào đó để cho đủ số Ngũ tuyệt, chừng ấy sẽ lại La Phù sơn Vạn Mai cốc thỉnh giáo những tuyệt học của Tân Càn Khôn ngũ tuyệt của Đoạt Hồn Kỳ huynh! Nhưng riêng phần thằng tiểu quỷ Thượng Quan Linh này, bởi nó còn nhớ mối thù Phân Kình Thác Mạch nên nó muốn dành năm mươi hiệp với ngươi, vậy có tiếp hay không thì cho nó hay?
Đoạt Hồn Kỳ giật mình kinh ngạc về chuyện bí mật của mình trên Đại Hán Dương Phong, không biết tại sao Si đạo trưởng lại biết tường tận đến thế kia? Tuy trong bụng nghĩ vậy, nhưng thần sắc bề ngoài vẫn trầm tĩnh:
- Thằng bé này không những đủ đảm lược mà còn tinh khôn đáo để, chính là mẫu người mà ta thích! Sau này không chừng là kẻ nối nghiệp cho ta! Hôm nay nó muốn đùa thử năm mươi hiệp với ta, có gì là không được?
Tiếng được của Đoạt Hồn Kỳ vừa chấm dứt, Thượng Quan Linh đã dùng ngay thế Kim Long Thấm Trảo đưa tới trước ngực Đoạt Hồn Kỳ, kình khí ào ào, oai thế quả phi phàm.
Đoạt Hồn Kỳ khẽ vèo thân sang một bên, lên tiếng rằng:
- Thượng Quan Linh! Cậu cứ việc tha hồ mà tung hoành, để ta xem thử trong nửa năm trời nay, cậu đã tiến triển đến mức độ nào cho biết?
Kỳ này Thượng Quan Linh đấu với Đoạt Hồn Kỳ ác này, khác hẳn kỳ đấu với Đoạt Hồn Kỳ thiện ở Trường Sinh đảo! Một là cậu đã ghét cay ghét đắng Đoạt Hồn Kỳ ác đã từng thi hành thủ đoạn hiểm độc trên người mình, suýt nữa không những bị mất hết võ công, nếu không khéo lại còn bị thiệt mạng nữa là khác! Hai là tận mắt thấy Đoạt Hồn Kỳ ác ở trên Kỳ Liên sơn đã cột một cành tay phải mà đánh bại Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọc, tuy cậu biết đối phương lợi hại, nhưng cậu bé cũng thừa biết tâm lý của Đoạt Hồn Kỳ ác này ưa thích về thể diện kẻ cả lắm, huống hồ trước mặt đông đủ những nhân vật như Chung Ly Triết, Nam Bút, Tây Đạo, dù có tức mình đến đâu cũng còn vì thể diện mà không dồn mình vào ngõ tử thương!
Nên thoạt vào, cậu đã dốc hết toàn lực vào ngọn Cửu Cung Liên Hoàn Thủ, chưởng nào chưởng nấy đều dùng hết mười hai phần chân lực, nhắm vào các đại huyệt trên toàn thân Đoạt Hồn Kỳ đánh tới tấp, khí thế dũng mãnh vô cùng!
Đoạt Hồn Kỳ đã thấy cây Văn Xương Bút của Thượng Quan Linh đấu với Đàm Bách Thủy vừa rồi, tuy những thế đánh cũng gọi là kỳ diệu nhưng về chân lực thì không lấy làm gì xuất sắc lắm, nhưng bây giờ đánh với mình sao lại có thể cao minh đến vậy kìa?
Đúng như ý của Thượng Quan Linh đã đoán, trước mặt các tay cao thủ đệ nhất lưu đây, không lý gì mà không tỏ ra mình là bậc tiền bối, đành không đánh trả lại!
Chỉ thấy tà áo đen phất phới lượn bay trong ánh chưởng mịt mù của Thượng Quan Linh. Trong tiếng chưởng phong vù vù ấy, thỉnh thoảng nổi lên những tiếng cười âm u rợn người!
Một bên thì cố thủ không công, một đằng thì cố công không thủ. Giỏi đến như Đoạt Hồn Kỳ cũng phải cám thấy đương bị một áp lực cực kỳ mạnh dồn ép, túng quá cũng đành phải dùng đến thế thiện nghệ nhất của mình là Bách Biến Quỷ Ảnh mới giữ lại thế quân bình trước mắt, mặc cho Thượng Quan Linh có biến đổi chưởng lực nhanh đến đâu đi nữa cũng không làm cách nào rờ đến gấu áo đen của Đoạt Hồn Kỳ được.
Thượng Quan Linh sau khi công hãm như cuồng phong vũ bảo được bốn mươi hiệp, chẳng thế nào có kết quả, cậu bèn thu bộ ngừng tay đứng lại, tức trợn mắt đứng nhìn chòng chọc Đoạt Hồn Kỳ, không nói năng gì.
Đoạt Hồn Kỳ thấy vậy bật cười rằng:
- Sao? Cậu chẳng nói muốn đánh năm mươi hiệp là gì? Sao bây giờ lại ngừng tay sớm thế?
Thượng Quan Linh ấm ức:
- Đoạt Hồn Kỳ! Ngươi hèn lắm!
Đoạt Hồn Kỳ ngẩn người ngạc nhiên, Thượng Quan Linh nheo mày nói:
- Ngươi muốn trả đòn thì cứ việc thẳng tay đi! Lại cứ muốn giữ thể diện ta đây bậc tiểu bối, nếu giỏi thì hãy vận công lực lên giữ mình, đứng yên cho ta đánh mười chưởng! Ai lại cứ nhảy nhót như con khỉ già như thế? Bộ ngươi không sợ các vị Tây Đạo, Nam Bút và những đồng đảng của ngươi cười rụng hết răng sao?
Nam Bút Gia Cát Dật không hiểu ý của Thượng Quan Linh, bèn khẽ tiếng hỏi Thiên Si đạo trưởng:
- Thằng ranh mãnh này kể cũng khá đấy! Nhưng so với Đoạt Hồn Kỳ thì chênh lệch quá xa! Hình như hắn muốn ép Đoạt Hồn Kỳ phải trả đòn, không biết là dụng ý gì?
Thiên Si đạo trưởng cười:
- Thằng mãnh con này gặp được một may mắn lớn, hắn gặp được một vị cao nhân tự nhận là bất phàm, truyền cho hai thế Oan Trầm Hải Đề và Hận Mãn Tâm Đầu, còn nói là có thể thử ra được Đoạt Hồn Kỳ thật hay giả ngay! Chắc thằng mãnh ranh này muốn...
Chưa dứt lời, cuộc đấu trước mắt đã thay đổi, thì ra Đoạt Hồn Kỳ đã nhận ra chưởng phong của Thượng Quan Linh cũng đáng ngại lắm, chân lực mạnh lạ, nếu mình đứng chịu đòn trong mười chưởng, chưa chắc gì mình có thể chịu đựng nổi!
Nghĩ xong bèn mỉm cười rằng:
- Cậu đã nhất định bắt ta phải trả đòn, ta cũng vui lòng vậy! Nhưng nên cẩn thận đề phòng cho kỹ, nếu có thể thoát khỏi ba hiệp của ta, kể như cậu là đệ nhất cao thủ trong hạng tiểu bối rồi đấy!
Thượng Quan Linh cười nhạt không nói gì, thân hình Đoạt Hồn Kỳ nhanh như một tia chớp, vọt ngay tới trước mặt Thượng Quan Linh giơ ngay chưởng bên hữu nhẹ nhàng ấn về phía ngực Thượng Quan Linh.
Thế chưởng tuy chậm chạp nhưng đây chính là ngọn sát thủ tuyệt học trong thế Thất Sát Hàn Linh Chưởng của Đoạt Hồn Kỳ, được mệnh danh là Ngũ Chỉ Trảo Hồn!
Cứ mỗi thế như vậy lại có bảy thế nhỏ biến hóa theo, phối hợp cùng với thân pháp Bách Biến Quỷ Ảnh, lúc này chỉ thấy tà áo của Đoạt Hồn Kỳ uốn lượn như một con rồng đen, trông vừa đẹp mắt vừa lợi hại!
Đoạt Hồn Kỳ nhẹ nhàng sấn vào Thượng Quan Linh, nhưng cậu bé lúc này lại đứng uy nghi bất động! Cũng chẳng thèm tránh!
Thế Ngũ Chỉ Trảo Hồn của Đoạt Hồn Kỳ vốn là thế biến ảo khó lường, nếu không tránh kịp, lập tức thọ trọng thương ngay!
Nhưng Thượng Quan Linh bỗng đứng đực ra như tượng gỗ khiến cho Đoạt Hồn Kỳ đâm ngẩn người, đồng thời cảm thấy những biến hóa thần diệu của mình hoàn toàn đã bị Tịnh Tự Quyết của đối phương chế ngự.
Trong lúc Đoạt Hồn Kỳ mò chưa ra sự nông cạn của Thượng Quan Linh, chỉ đành dùng đến khoái tự quyết, thế là ngọn chưởng ấn tới ngực Thượng Quan Linh được biến đổi thành cách đánh nhanh, Thượng Quan Linh cảm thấy một ngọn gió buốt dồn về trước ngực mình!
Cậu bé bắt đầu cau mày, dồn hết khí lực xuống đôi chân, đứng thành một thế quân bình trên mặt đất, thân hình khom khom cúi tới phía trước, trông tựa như cậu đang thi triển thế Thiết Bản Kiều Công, nhưng sự thực cậu đang dùng lối mà ở Trường Sinh đảo đã đánh với Đoạt Hồn Kỳ thiện, tức thế Oan Trầm Hải Đề.
Quả nhiên Đoạt Hồn Kỳ khẽ nhếch mép, vội xoay luôn sang thế Hán Cao Trảm Xà, đổi thế ấn thành thế chém, chưởng phong phạt xéo ngay xuống.
Thượng Quan Linh dùng chân phải bấu cứng mặt đấy, đồng thời xoay người lộn nhanh một vòng qua bên cánh phải.
Trong thế xoay vòng của Thượng Quan Linh ấy, thân hình cậu bé vẫn ở nguyên vị trí cũ, mà thế Hán Cao Trảm Xà của Đoạt Hồn Kỳ đã bị đánh hụt ra hư không.
Ngay trong lúc Đoạt Hồn Kỳ kinh lạ ngạc nhiên ấy, Thượng Quan Linh đã lợi dụng ưỡn thẳng người như muốn vọt hẳn lên không nhưng cậu đã đánh ra liên tiếp hai thế Thương Ưng Bác Thố và Vân Long Tam Hiệu qua địch.
Nhưng đôi chân cậu bé vẫn không rời khỏi mặt đất mà dùng luôn Thiên Cân Trụy co ngay người lại đẩy mạnh song chưởng ra, một luồng gió mạnh ập luôn tới nơi yếu huyệt đàn điên của Đoạt Hồn Kỳ.
Đoạt Hồn Kỳ thấy Thượng Quan Linh đã khéo léo tránh khỏi thế Hán Cao Trảm Xà của mình, trong bụng bắt đầu cẩn thận ngay.
Nay lại thấy các lối đánh kỳ ảo khó lường, chẳng biết hư thực ra sao, trong lúc hấp tấp, cũng phải ưỡn ngã người về phía sau.
Đoạt Hồn Kỳ vừa ngã người gần sát xuống mặt đấy, tay phải khẽ chống mặt đất, chân phải nhẹ nhấc, chỉ dùng chân trái làm trụ xoay luôn nửa vòng lớn, khiến cho song chưởng của Thượng Quan Linh hụt vào hư không, nhẹ nhàng lướt thân đến gần, đưa chưởng in ngay vào phía sau lưng của cậu bé!
Thượng Quan Linh đã từng được Động Trung lão nhân chỉ điểm, biết ngay thân pháp trước mắt của Đoạt Hồn Kỳ gọi là thế Hoàn Diệp Phiêu Phong, trong bụng ngầm đoán quả không sai, Đoạt Hồn Kỳ thiện khi tránh thế Oan Trầm Hải Đề đã dùng đến thế Trích Tinh Hoán Vị nhảy vèo thân ra ngoài, còn Đoạt Hồn Kỳ ác lại dùng thế Hoàn Diệp Phiêu Phong để phản kích! Công lực giữa một ác một thiện ấy, so sánh ra thì Đoạt Hồn Kỳ ác có phần hơn Đoạt Hồn Kỳ thiện ít nhiều!
Tuy Thượng Quan Linh mãi lo ngẫm nghĩ trong lòng, nhưng phần thân pháp vẫn không bị loạn. Cậu vẫn y theo kế mình thi hành, trong lúc chưởng lực của Đoạt Hồn Kỳ ở sau lưng mình đánh tới, Thượng Quan Linh không còn cách nào khác hơn là vọt người tung về đằng trước để tránh.
Không xa lắm, cậu bé chỉ vọt đúng một trượng, nhưng chân chạm mặt đất, nhanh như điện chớp cậu bé lại tung ngược mình lại nghênh đón luôn Đoạt Hồn Kỳ đang theo sau mình ngay lúc đang bay trên không. Song chưởng của Thượng Quan Linh đã đánh ra thế “Đảo Trích Thiên Tinh” nhắm ngay trọng huyệt kỳ môn dưới vú phải của Đoạt Hồn Kỳ cắm tới, đồng thời miệng lên tiếng rằng:
- Đoạt Hồn Kỳ! Ngươi đã tránh nổi thế thứ nhất Oan Trầm Hải Đề của ta, vậy hãy ráng đỡ thêm thế thứ nhì là Hận Mãn Tâm Đầu đây!
Những thế đánh phá của Đoạt Hồn Kỳ, xưa nay đã nổi tiếng là kỳ ảo lạ lùng, quỷ quyệt tuyệt luân, nhưng nay xem ra trong hai thế đánh của Thượng Quan Linh lại càng kỳ ảo bí hiểm hơn, chưa từng thấy và nghe qua những thế quái lạ như thế!
Trong bụng thất kinh hồn vía, đồng thời biết rõ đối thủ tuy tuổi trẻ, nhưng chân lực đâu phải hạng tầm thường gì, nếu trọng huyệt kỳ môn trước ngực mình mà bị song chưởng của Thượng Quan Linh cắm trúng, khi ấy chưa chừng lại dám đúng với ý nghĩa thế kỳ dị Oan chìm đáy bể và Ôm hận suốt đời thì còn gì đời Đoạt Hồn Kỳ?
Lúc này đôi bên đều lơ lửng trên không, Thượng Quan Linh thình lình đánh ngược lại như thế, Đoạt Hồn Kỳ dù có tài giỏi cách nào đi nữa, trong tình thế cấp bách này cũng đâm ra lúng túng tinh thần.
Trong tình thế bối rối ấy, Đoạt Hồn Kỳ bỗng nổi luôn bản tính hung ác của mình, thầm nghĩ trong bụng, thằng nhỏ trước mắt nay công lực đã khá như thế, nếu sau này lại được Nam Bút, Tây Đạo mến thích, thậm chí cả đến những ngọn tuyệt học của Đông Tăng Bắc Kiếm cũng bị nó học luôn chẳng thành một đại họa cho mình ư? Mình tuy có lòng thích nó, nhưng xem tình hình nó khó lòng phục theo mình, vậy trong lúc họa trứng chưa kịp nở này, mình còn chờ gì không hạ độc thủ hủy diệt đi cho rồi?
Hung mưu đã định, Đoạt Hồn Kỳ bèn dùng đến công lực nội gia cực cao của mình là Thôi Huyết Quá Cung, một mặt khiến cho kỳ môn trọng huyệt dưới vú hóa thành không huyệt và tụ hết chân khí để phòng ngự, mặt khác tụ ngay công lực vào tay phải, cũng không thèm né tránh thế đánh kỳ dị của Thượng Quan Linh, chỉ thấy năm ngón giơ ra chụp ngay về tử huyệt bách hối trên đầu Thượng Quan Linh.
Trong tình trạng ấy, cả đôi bên đều khó tránh, nếu trúng ngủ chỉ của Đoạt Hồn Kỳ, Thượng Quan Linh sẽ mất mạng ngay và Đoạt Hồn Kỳ cũng không tránh khỏi bị trọng thương! Nhưng cậu bé đã được biết Động Trung lão nhân tiên đoán trước về lối đánh của Đoạt Hồn Kỳ, nên cậu đã đề phòng trước. Trong lúc sắc mặt Thiên Si đạo trưởng và Nam Bút Gia Cát Dật đều thất kinh hoảng người thay cho cậu bé thì Thượng Quan Linh thu ngay thế lại, tay trái phạt ra một Phách Không chưởng, mượn đà của kình phong bay vèo sang bên phải. Cậu bé đã nghiễm nhiên bắt chước thế Trích Tinh Hoán Vị của Đoạt Hồn Kỳ thiện, thế là cuộc diện kinh hồn trước mắt được cậu bé nhẹ nhàng giải tỏa hẳn.
Đoạt Hồn Kỳ vừa chạm chân xuống đất thì trong bụng nghi hoặc ngay, bởi thế Trích Tinh Hoán Vị là một thế thường dùng nhất trong lúc cấp bách để giải nguy của mình, cũng là một ngọn tuyệt học thoát thân của mình, không hiểu thằng ranh con này ở đâu mà lại học được ngọn tuyệt kỹ này?
Trong lúc Đoạt Hồn Kỳ ngẩn người ngạc nhiên, Thượng Quan Linh cười ha hả rằng:
- Này Đoạt Hồn Kỳ! Cái thế thụy đỉnh đầu bằng ngũ chỉ của ngươi phải chăng là Nhiếp Hồn Thủ trong bộ Thất Sát Hàn Âm Linh Công đấy không?
Đoạt Hồn Kỳ giật thót mình kinh ngạc hỏi:
- Thế này ta ít khi dùng đến, tại sao ngươi biết là Nhiếp Hồn Thủ? Còn thế Trích Tinh Hoán Vị vừa rồi ai đã truyền dạy cho ngươi?
Thượng Quan Linh không trả lời câu hỏi của Đoạt Hồn Kỳ mà quay sang phía Nam Bút Gia Cát Dật và Thiên Si đạo trưởng cười nói:
- Thưa nhị vị lão tiền bối! Nay cháu đã có thể chứng minh rõ một sự việc bí ẩn trong võ lâm, tức về vụ án song đôi Đoạt Hồn Kỳ! Đoạt Hồn Kỳ thiện mà cháu đã gặp ở đảo Trường Sinh Đông Hải là Đoạt Hồn Kỳ giả, còn Đoạt Hồn Kỳ ác trước mắt đây tức là Đoạt Hồn Kỳ thật, cũng có thể nói là suốt hai mươi năm qua, mãi đến ngày hôm nay mới chứng minh rõ bản tính của Đoạt Hồn Kỳ là con người đại hung đại ác trong võ lâm! Thật quả là một hung thần sát tinh đã giáng thế!
Đoạt Hồn Kỳ bị Thượng Quan Linh nhiếc mắng thậm tệ, giận điên người, giọng cười âm u trứ danh nổi lên rợn người, tay phải vừa tính giơ lên, bỗng tà áo trắng nhoáng nhanh trước mắt, thì ra Nam Bút đã tung mình lướt tới đứng ngay phía trước Thượng Quan Linh, giơ luôn ngón tay chỉ Đoạt Hồn Kỳ, lạnh lùng nói:
- Đoạt Hồn Kỳ muốn giở trò gì thế? Có cần dùng môn Thất Sát Hàn Âm Linh Công của ngươi để thử với Khảm Ly Khí Công của tú sĩ nghèo này không?
Đứng trước mặt Gia Cát Dật đây, trong bụng Đoạt Hồn Kỳ vừa giận lại vừa sợ, trong tia nhìn chỉ thấy toàn hung quang, Nam Bút lại lạnh lùng lên tiếng:
- Ta biết tính ngươi rất kỵ tài, sợ thằng tiểu quỷ Thượng Quan Linh quá tinh ranh, lại gặp nhiều may mắn trong đời, sau này lại được chân truyền của ta và Tây Đạo, chừng đó rất có thể trở thành một khắc tinh và đại họa cho ngươi! Nên ngươi không ngần ngại gì hạ độc...
Đoạt Hồn Kỳ không chờ Nam Bút Gia Cát Dật hết lời, gật đầu lạnh lùng:
- Quả ngươi đoán không sai tí nào! Một viên ngọc đẹp mà mình không được cầm trong tay, ta không tiếc gì đập tan nó! Nhưng trước mắt giờ đây, ta đối với thằng ranh con cũng còn chưa đến nỗi tuyệt vọng gì, ít nhất là từ nay cho đến ngày hội ở La Phù sơn Vạn Mai cốc, nghĩa là trước khi Tân Cựu Càn Khôn chưa tranh xong tài cao thấp, ta hứa là sẽ chưa đoạt hồn nó vội! Sẵn đây Đoạt Hồn Kỳ nhờ ngươi chuyển lời với Tạ Đông Dương đừng có hèn nhát mà thiên hạ chê cười, hãy ráng đến dự hội ở La Phù sơn Vạn Mai cốc!
Nam Bút Gia Cát Dật biết Đoạt Hồn Kỳ đối với Thượng Quan Linh, mến cũng nhiều mà ghét cũng dữ, nhưng hiềm nỗi trước mặt các tay cao nhân trước mắt, đành nói vậy để giữ thể diện cho đẹp, Nam Bút thấy Đoạt Hồn Kỳ đã hứa như thế, biết y không nuốt lời, bèn gật đầu cười rằng:
- Nếu ngươi đã nói thế, chúng ta cứ chờ đến tết năm tới sẽ họp mặt tại La Phù sơn vậy!
Bát Chỉ Phi Ma Tư Không Diêu cũng vội nhảy ngay lại, lạnh lùng nói với Gia Cát Dật rằng:
- Tú sĩ nghèo kia! Tư Không Diêu này còn mối thù chưa được giải quyết xong với ngươi, trước ngày Hồ Phiêu Vân hội ở La Phù sơn, ngươi có đủ can đảm đến viếng Sơn Lạc Hồn cốc Huyền Âm giáo không?
Nam Bút Gia Cát Dật nãy giờ đứng khanh tay ngước mặt nhìn trời, thái độ ngạo mạn vô cùng, chờ cho đối phương nói xong, khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi:
- Ngươi tưởng rằng Câu Lậu sơn Lạc Hồn cốc của ngươi là nơi long đàm hổ huyệt đấy sao? Nhưng trong con mắt của tú sĩ nghèo này chỉ là một hang chuột hay ổ chim cú mà thôi! Ta chỉ giơ tay búng cũng đủ nát bấy rồi! Nhưng ta không có thì giờ đâu chạy lăng nhăng về Quảng Đông và Quảng Tây như thế, vậy ngươi cứ việc tập trung hết những đầu trâu mặt ngựa trong Huyền Âm giáo, kéo nhau đến Vạn Mai cốc của Mạnh Tam Nương cùng kết liễu luôn một thể cho tiện!
Đôi bên bàn tính xong xuôi, vừa tính giải tán, Thiên Si đạo trưởng đột nhiên mỉm cười thốt:
- Thưa Chung Ly lão nhân! Si đạo sĩ tôi có việc muốn thỉnh giáo ngài!
Lúc này Đoạt Hồn Kỳ đâm chột dạ vì y không muốn đôi bên trở mặt trong tình trạng này, nên mới mượn cớ Tạ Đông Dương không đến để hẹn lại cuộc hội ở La Phù sơn, vừa mới tạm yên dạ về mối thù của Bát Chỉ Phi Ma và Nam Bút được hẹn lại Vạn Mai cốc, Thiên Si lão đạo không biết lại có chuyện rắc rối gì với Chung Ly lão nhân đây?
Đoạt Hồn Kỳ cau mày, nghiêng đầu qua phía Chung Ly lão nhân liếc mắt ra dấu. Chung Ly Triết khẽ gật đầu mỉm cười, thủng thỉnh bước tới gần Thiên Si đạo trưởng cười hỏi:
- Vì Chung Ly Triết này sống lâu năm miền Tây Vực, ít đến Trung Nguyên, nên tính tình đã thành tật lười biếng, không biết đạo trưởng có gì chỉ giáo đây?
Thiên Si đạo trưởng nhạt nhẽo trả lời:
- Quyển Vô Tự chân kinh của Đạt Ma Tôn Giả ấy chính là vật của bần đạo...
Chung Ly Triết không chờ cho Thiên Si đạo trưởng nói hết lời, bèn từ trong túi lấy ra quyển Vô Tự chân kinh cười rằng:
- Lúc Đoạt Hồn Kỳ đem trả quyển sách này cho Thượng Quan Linh, ta nghe nói là Vô Tự chân kinh của Đạt Ma Tôn Giả, tưởng đâu là vật quý báu trong võ lâm nên tính mượn xem thử trong nửa năm xem có ích gì không? Nào hay khi ta mở coi một lượt, thấy dễ hiểu hết sức, đâu có gì là khó hiểu đâu! Nếu đã là vật của đạo trưởng, càng phải trả lại cho chủ nó, nhưng nghe nói đạo trưởng đã nghiên cứu trong mười năm trời về quyển kinh này, vậy chắc đạo trưởng đã bổ ích không ít?
Thiên Si đạo trưởng không ngờ mình chẳng tốn miệng lưỡi mấy mà Chung Ly Triết đã chịu trả ngay quyển kinh cho mình, lại càng không thể ngờ quyển Vô Tự chân kinh mà mình đã tốn đến mười năm trời còn chưa nghiên cứu ra mà người ta mới xem một lượt đã hiểu hết những ảo diệu trong ấy!
Chung Ly Triết nói đoạn hai tay cầm quyển kinh đưa sang.
Đoạt Hồn Kỳ thấy Chung Ly Triết đem trả lại quyển chân kinh cho Thiên Si đạo trưởng thì quýnh lên, nhưng cũng không biết làm cách nào hơn!
Thiên Si đạo trưởng cầm ngay quyển kinh giở ra xem liền, đột nhiên biến sắc ngó Chung Ly Triết nói rằng:
- Chung Ly lão nhân quả danh bất hư truyền, vậy chúng ta hẹn nhau tái ngộ tại La Phù sơn Vạn Mai cốc vậy!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
371 chương
47 chương
56 chương
23 chương
48 chương
181 chương
409 chương
118 chương