Editor: Nhã Y Đình Thịnh Thế đề nén cảm giác đau đớn trong lòng, cố gắng nở nụ cười nhẹ, thản nhiên nói hai câu giống như đùa: “Hai chúng ta người nào chơi có gì khác nhau chứ? Dù sao thắng hay thua đều là tiền của anh, em sợ gì hả?” “Đúng thế, không phải San San rất thích chơi mạt chược sao? Trước kia, lúc nào rảnh rỗi đều bắt tất cả chúng ta cùng chơi! Sao bây giờ lại nói không chơi hả? Chẳng lẽ sợ thua tiền sao?” Cố Ân Ân cwòi nói, “Tiền của Nhị Thập, cho dù em thua thế nào thì cũng chỉ bằng một tiếng Thịnh Thế kiếm được thôi!” Những người ở đây đâu biết được chuyện giữa cô và Thịnh Thế. Cô là Thịnh thiếu phu nhân thật đó nhưng làm gì có chuyện thích tiêu tiền Thịnh Thế như thế nào cũng được? Đương nhiên, vì sĩ diện bản thân, Cố Lan San sẽ không nói ra. Huống chi, cô cũng không muốn để Cố phu nhân và Vương Gia Di biết tình hình thật giữa cô và Thịnh Thế. Bọn họ mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo cô! Dù rằng, ở bên ngoài, chuyện xấu của Thịnh Thế ầm ĩ đến như thế nào. Nhưng cô vẫn muốn ở trước mặt những người này, cô và Thịnh Thế có thể duy trì trạng thái hòa bình. Cô cảm thấy, nếu làm vậy tối thiểu cô cũng cho bản thân một chút tôn nghiêm và thể diện. Có thể từ nhỏ đến lớn, bị người khác coi như hàng hóa bán qua bán lại đã trở thành thói quen cho nên lòng tự trọng của cô rất lớn. Cho nên, Cố Lan San chỉ cười cười, không từ chối nữa mà ngồi xuống. Cố phu nhân là trưởng bối cho nên để bà ta ném xúc xắc, đổ được năm nút, bà ta tự làm nhà cái, lại đổ thêm một lần nữa, dựa theo số nút trên xúc xắc mà tráo bài. Sau đó, theo chiều kim đồng hồ thứ tự là Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, Thịnh Thế và Cố Lan San, Vương Gia Di. Mọi người ngồi xáo bài, trò chuyện với nhau. “Thật ra, em cũng không muốn chơi bài với Nhị Thập đâu. Nhị Thập rất may mắn, lần nào cũng thắng!” Cố Ân Ân cười, vừa tráo bài vừa nói. “Không sao đâu, lần này là Lan San đánh bài. Lan San chơi kém lắm! Bài đẹp đến mấy thì em ấy cũng thua thôi!” Hàn Thành Trì ôm Cố Ân Ân ngồi một chỗ, giúp Cố Ân Ân xử lý bài, cười tít mắt nói. Cố Lan San vừa tráo bài, đã nghe thấy Hàn Thành Trì cười nhạo cô cảm thấy giống như hồi xưa bọn họ cũng chơi với nhau. Cô tự nhiên lườm Hàn Thành Trì một cái: “Anh Thành Trì, anh đả kích em! Em sẽ thắng để khiến anh đau lòng cho mà xem!” Cố Ân Ân ngẩng đầu, vặn tay Hàn Thành Trì đang để trên bàn, nói giúp Cố Lan San: “Thành Trì, anh không được bắt nạt San San!” “Đúng đó, chị! Chị xem anh Thành Trì thật đáng ghét!” Cố Lan San nói hùa với Cố Ân Ân. Thịnh Thế liếc mắt nhìn Cố Lan San đang tươi cười hớn hở nói chuyện với Hàn Thành Trì thì lồng ngực cảm thấy khó chịu không thôi. Bắt đầu đánh bài. Kỹ thuật chơi mạt chược của Cố Lan San cực kỳ thê thảm. Thịnh Thế ngồi bên cạnh, rõ ràng cùng một đội nhưng anh không hề giúp đỡ Cố Lan San. Cho nên, mỗi lần đều do Cố Lan San tự suy nghĩ một lúc lâu mới đánh. Cứ như vậy, cô thua liên tiếp hai ván. Mà thật đúng dịp, nhiều lần cô đều thua vì Hàn Thành Trì. Thịnh Thế ngồi một bên, cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực.