Nếu như hy vọng của anh tan biến, cô thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình, chỉ cần trước lúc cô kết hôn, anh sẽ thả tự do cho cô cũng không phải không thể. Hiện tại anh đã thả cô đi, cũng sẽ không dây dưa với cô nữa, anh để cho cô tùy theo lòng mình vì mình mà sống. ********** Đến buổi chiều Cố Lan San đến công ty một chuyến, lúc ngồi trong công ty, Cố Lan San đã nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuộc sống sau này của mình nên sống làm sao. Nói cách khác, đột nhiên cuộc sống của cô bất chợt thuộc về cô, không có bất kỳ gông xiềng áp đặt nào ở trên người cô, làm cô có chút không biết phải trải qua như thế nào. Trong công ty có chút chuyện, sau khi cô hết bận rộn đã đến bảy giờ tối, cô tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm, sau khi đi ra, cô đi dọc theo con đường lớn, cô đi tới đi lui, trong lúc bất chợt Cố Lan San không biết nên đi nơi nào. Cô nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó cúi đầu nhìn mình một chút, cô bơ vơ đơn độc một mình, cô cảm thấy có chút khổ sở không nói ra được. Lúc cô đi ngang qua một biển quảng cáo du lịch của một công ty ở Bắc Kinh, cô nhìn thấy trên mặt quảng cáo có từ cuộc sống có ít nhất một lần nói đi là đi du lịch. Nói đi là đi du lịch……. Thật ra thì là nói rời xa quê hương, ngược lại cô đến Bắc Kinh cũng coi như là đi rồi, chẳng qua nơi này xảy ra quá nhiều chuyện buồn vui, hiện tại cô có một mình, không bằng cô dứt khoát một mình đến một thành phố mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Cố Lan San đứng trước biển quảng cáo, nhìn một lúc lâu, sau đó bắt một chiếc taxi, trở lại Ngự Thự Lâm Phong. Nếu rời xa Bắc Kinh, vậy thì bây giờ rời đi thôi. Trước đó đồ của cô đã sửa sang lại, hơn nữa cũng không nhiều, cho nên rất dễ cầm. Cô chỉ cầm một vali kéo, bên trong chứa một ít quần áo, cô nhìn cái hòm đựng đồ cũ kia, suy nghĩ một chút liền hướng về phía bà quản gia nói: “Tôi không biết về sau mình sẽ ở nơi nào, chờ tôi xác định tương lai mình ở nơi nào tôi sẽ gọi điện nói cho bà biết, bà đem những thứ này gửi cho tôi nhé.” Bà quản gia đã biết tin tức cô và Thịnh Thế đã li hôn, lúc đưa cô đi còn rơi lệ. Cố Lan San để xe taxi chờ ở ngoài cửa, sau khi đi ra, cô trực tiếp lên xe, sau đó bảo ra sân bay. ……….. Thịnh Thế biết Cố Lan San sớm muộn sẽ rời khỏi Ngự Thư Lâm Phong, nhưng anh không nghĩ đến là ngày mà buổi sáng anh và cô cùng đi lĩnh “Chứng thư li hôn”, buổi tối hôm đó cô đã rời đi, Hơn nữa còn rời Bắc Kinh. Trong phòng làm việc khi nghe được tin tức này thì cả người anh sửng sốt ước chừng mười phút mới dần dần phục hồi lại tinh thần. Anh còn tưởng mình và cô thật sự có hy vọng, nhưng bây giờ cô đã muốn rời khỏi Bắc Kinh rồi, đều không ở cùng một thành phố, thế giới lớn như vậy, làm sao hy vọng đây?