Edit: Ngọc Hân Ánh mắt Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, hồi lâu sau mới nói ngắn gọn: “Không có.” Nhưng, anh lại cưới một Đông Phương Bất Bại làm vợ. Cố Lan San nghiêng đầu cười, giống như đang cười anh cũng giống như đang xem kịch vui: “Thì ra trên thế giới này, còn có người Nhị Thập không tìm được.” Đối với lời nói ẩn giấu sự châm chọc của Cố Lan San, Thịnh Thế tuyệt đối không buồn bực. Cố Lan San cầm lon bia trong tay uống cạn, sau đó hai tay chống cằm nhìn Thịnh Thế, nói: “Nhị Thập, thật ra thì tôi biết thời gian anh kết giao bạn gái ngắn nhất là bao lâu.” “Làm sao cô biết?” Thịnh Thế nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San, mặt mày cô cong như một bức vẽ, anh nhìn trái tim đập rộn lên: “Hoa Tử nói với cô? Hay là Lưu Niên nói với cô?” “Đều không đúng!” Cố Lan San lắc đầu vẻ mặt đắc ý nói: “Là lúc anh Thành Trì nói với chị tôi, tôi lén nghe thấy!” Thịnh Thế cười: “Xem ra những chuyện khốn kiếp của tôi, tất cả mọi người xem như giải trí để nói!” “Nhị Thập, tôi vẫn rất tò mò, tại sao anh kết giao người kia mới chỉ một giờ liền chia tay?” Cố Lan San nháy mắt hỏi. Thịnh Thế suy nghĩ một chút, nhớ tới chuyện hoang đường lúc mình còn trẻ cười nhẹ nói: “Một giờ trước tôi và cô ta xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái, một giờ sau khi tôi quen cô ta, lúc cô ta xuống lầu mặc chiếc váy màu tôi ghét nhất, tôi cảm thấy rất khó coi nên liền xoay người lên xe rời đi.” “Nhị Thập, anh đúng là bạc tình bạc nghĩa!” Cố Lan San nghe xong nở nụ cười, cô lúc này say thật sự có chút không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cũng không phân biệt rõ đây là thời gian nào. Một hồi thì cảm thấy bây giờ hình như mình và Nhị Thập đang ở quá khứ, một hồi thì lại mơ hồ biết đây là hiện tại, cô vừa chống cằm vừa nhìn Thịnh Thế, nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ gặp người phụ nữ, giúp những người phụ nữ từng bị anh bắt nạt báo thù!” “Đã gặp được.” Thịnh Thế nghĩ không muốn trả lời đã gặp được, rốt cuộc anh cũng hiểu, đã từng vui sướng giễu cợt lời của anh ta, Nhị Thập, bây giờ cậu ăn chơi đàng điếm đi, cho là mình rất phóng khoáng. Đợi đến có một ngày sớm muộn gì cũng có một người phụ nữ ngược cậu đến chết đi sống lại, để cho cậu nếm thử cái gì gọi là tư vị bị ngược! “Gặp được, là ai vậy?” Cố Lan San uống một ngụm bia, cảm thấy phong cảnh trước mặt có chút mơ hồ, đầu cô hơi nghiêng qua dò hỏi. Thịnh Thế nhìn ra cô uống nhiều rồi cười không đáp, dời đề tài: “Cô uống nhiều quá.” “Tôi mới không có!” Người uống nhiều cũng không nói mình uống nhiều quá, Cố Lan San quệt miệng lắc đầu, bộ dạng thể hiện mình không uống nhiều, cầm bia rót một mạch: “Không tin anh đặt câu hỏi cho tôi đi, cái gì tôi cũng nhớ!” “Thật sao?” Thịnh Thế nghĩ rất ít khi cô buông thả càn quấy như thế này trước mặt anh, cuối cùng tuân theo ý tứ của cô cười híp mắt nói: “Vậy còn cô? Người yêu mối tình đầu, có hay không?”