Editor: Cà Rốt Hồng Vốn Cố Lan San đang thất thần, đột nhiên bị người ôm lấy, cả người cô bị dọa sợ thân thể run lên một cái, theo bản năng muốn tránh thoát ra, lại nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của Thịnh Thế truyền đến, lúc này cô mới ngừng động tác, thân thể hơi thả lỏng rất nhiều, không có lên tiếng. Vừa lúc có người giúp việc từ bên cạnh đi qua, trên tay bưng khay để từng ly rượu đỏ ngay ngắn, Cố Lan San giơ tay lên bưng một ly, xoay ngược cổ tay đưa về phía Thịnh Thế đang ôm mình. Thịnh Thế giơ tay lên chậm rãi nhận lấy ly rượu trong tay Cố Lan San, Cố Lan San hơi lui khỏi ngực của anh hai bước, nhẹ nhàng quay đầu. Dưới khúc xạ của đèn thủy tinh, càng tôn lên da thịt trắng noãn của Cố Lan San, một đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời khác thường, môi cô cong lên, ngay tiếp theo đó đuôi mắt cũng cong lên, thanh xuân và sức quyến rũ, cô nhìn về phía anh nâng ly lên. Cả người Thịnh Thế giống như bị làm ma nhập, theo động tác của Cố Lan San cũng giơ ly lên, Cố Lan San chủ động đưa cái ly lại, nhẹ nhàng chạm cái ly của anh một cái, mỉm cười nói: “Cám ơn anh.” Vốn diện mạo của Cố Lan San đã xuất chúng, bởi vì mắc mưa sau khi tắm rửa, hoàn toàn không có trang điểm, mặt mộc đứng ở nơi đó, tóc đen mềm mại buông xuống ở sau ót, cả người không có bất kỳ trang sức nào, đơn giản như vậy, nhưng lại tràn đầy hấp dẫn. Thịnh Thế nhìn xem ánh mắt thay đổi liên tục, dừng lại hồi lâu, tinh thần mới đứng vững, giơ ly rượu lên, khẽ ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu. Cố Lan San cũng học theo bộ dạng của anh, khẽ ngẩng cằm nhỏ của mình lên, tư thái có mấy phần ngạo khí, đường cong cái cổ trắng noãn tuyệt đẹp bởi vì uống rượu nên cổ họng hơi động đậy. Thịnh Thế nhìn xem ánh mắt nóng rực, hơi dời ánh mắt một chút, khi quay trở lại, Cố Lan San đã uống cạn ly rượu, có chút đắc ý quơ quơ cái ly về phía anh, giống như là đang khoe khoang. Thịnh Thế thấy cô như vậy, không nhịn được nhếch môi. ......... Bởi vì mưa đã tạnh, hoạt động vốn chuẩn bị ở bên trong phòng, toàn bộ đều được chuyển ra sân cỏ nhà họ Hàn. Trời vừa mới đổ mưa xong, không khí tốt không còn gì để nói, trên cây trong sân treo bảy ngọn đèn, chớp tắt sáng lóng lánh. Cách đó không xa có đầu bếp ở tại chỗ nướng đồ ăn. Thịnh Thế và Cố Lan San lấy một chút thức ăn, cùng Hạ Phồn Hoa Qúy Lưu Niên chọn một cái bàn ngồi xuống, nâng ly nói chuyện phiếm. Vương Giai Di từ trước đến giờ thích tham gia náo nhiệt, lúc Triệu lỵ đến đây, cũng đi theo ngồi chung bàn. Mẹ Thịnh Thịnh Hoan còn có một vài người nhà họ Thịnh khác ngồi ở trên một cái bàn bên cạnh bọn họ, một vòng vây quanh, vui vẻ hòa thuận trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu, đưa một chút thức ăn cho Thịnh Thế và Cố Lan San ngồi ở bên cạnh, còn có thể đáp lại đôi câu.