Editor: Vạn Hoa Phi Vũ Thịnh Thế vừa bước lên hành lang tầng hai, liền thấy trong tay Cố Ân  cầm một cái hộp, mở một căn phòng, vội vàng xông thẳng vào. Cố Ân Ân đi gấp gấp, căn bản không chú ý tới Thịnh Thế đứng sau lưng. Thịnh Thế đứng trong hành lang tầng hai, ánh mắt hơi lóe lóe, mới theo tới. .......... Cố Ân Ân đập “Bốp” cái hộp cà vạt lên bàn trà, sau đó mở hộp, rút tờ thiệp chúc mừng từ bên trong ra, vứt mạnh lên bàn, giơ ngón tay chỉ vào chiếc cà vạt ở bên trong, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, nhàn nhạt mở miệng: “Thành Trì, San San, hai người giải thích cho tôi đi, rốt cuộc cái cà vạt này là sao? Trên đó viết, yêu anh, em Cố, em Cố......” Cố Ân Ân nói đến đây, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt hung dữ nhìn Cố Lan San: “Là Cố Lan San cô sao?” Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn cái cà vạt bị Nhị Thập làm hỏng, nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ân Ân, cái cà vạt này không phải em đưa sao?” Cố Lan San thấy cái cà vạt kia, toàn thân giống như bị điện giật, con ngươi đen nhánh mở thật to, cái cà vạt này sao lại giống như đúc cái cô mua cho Thịnh Thế? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng cô chỉ mua một cái cà vạt...... Dừng một chút, die,nd,anl;eq.uyd/on Cố Lan San giương mắt nhìn Hàn Thành Trì, lại nhìn Cố Ân Ân, mở miệng nói: “Cái cà vạt này không phải em mua.” “Hàn Thành Trì, anh nói thật buồn cười, nếu dây cà vạt này là tôi đưa, tôi còn lấy nó ra làm chứng cớ sao? Cố Lan San, dây cà vạt này không phải cô mua sao? Cô dám nói cô không mua dây cà vạt này? Hay là, Hàn Thành Trì, anh nói cho tôi biết, em Cố yêu anh, không phải Cố Ân Ân, không phải Cố Lan San, đó lại là ai? Tôi không nhớ bên cạnh anh, còn có những em Cố khác!” Cố Ân Ân nghĩ, chứng cớ đã bày ra đây, sao các người vẫn mạnh miệng! Hàn Thành Trì nghe đến đó, rốt cuộc đã hiểu tại sao Cố Ân Ân tức giận như vậy rồi. Thì ra là do cái dây cà vạt này mang tới phiền toái. Anh nhìn chiếc cà vạt, nhíu nhíu mày, thật sự anh cho rằng dây cà vạt này là Cố Ân Ân đưa, ồn ào cả buổi, thì ra không phải Cố Ân Ân đưa, vậy là ai đưa? Anh nhìn Cố Ân Ân, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ân Ân, anh cho rằng dây cà vạt này là em đưa, giống như anh cho rằng, em Cố yêu anh, chính là một mình em.” Cố Ân Ân cười lạnh, bộ dáng nghiễm nhiên không tin. Trong đáy mắt xinh đẹp của Hàn Thành Trì, tỏ ra đầy nghiêm túc, anh nói tiếp với Cố Ân Ân: “Ân Ân, nếu như anh lừa em, sẽ bị sét đánh, chết không tử tế.”