Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 130
Lúc Thịnh Thế xuống lầu, anh đã đổi một bộ tây trang màu đen, xe đã chuẩn bị xong, anh ngồi lên xe rồi đạp chân ga, lại dừng lại, mở cửa sổ xe hướng về phía bà quản gia đứng bên ngoài nói: “Bữa tối làm canh cá Tuyết nấu củ cải, thịt kho tàu, gà bọc sôi………”
Thịnh Thế nói liên tiếp tên các đồ ăn, đều là những món Cố Lan San thích, tay anh chống lên tay lái đỡ cằm rồi trầm tư một lúc mới bổ sung một câu: “Phải người đi mua một suất gan xào Diêu Ký, yêu cầu họ để ở trong cặp lồng.” Dừng một chút, hình như không còn gì cần dăn dò nữa nên sau đó anh mới lái xe rời đi.
****************
Lúc Thịnh Thế đến, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đã đang đợi anh rồi.
Quý Lưu Niên liếc mắc nhìn thấy băng keo cá nhan trên mặt Thịnh Thế làm anh giật mình, lập tức chạy tới trước mặt Thịnh Thế, thấy trên mặt Thịnh Thế không chỉ có một vết thương mà còn có rất nhiều dấu ngón tay đỏ lên, Quý Lưu Niên chỉ vào mặt Thịnh Thế hỏi: “Nhị Thập, trên mặt cậu là như thế nào mà lại thành vậy?”
Hạ Phồn Hoa cũng xông tới theo, anh quan sát gương mặt Thịnh Thế một hồi lại chớp mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thế: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đánh nhau cùng người ta à?”
Thịnh Thế giơ tay lên sờ sờ băng keo cá nhân trên mặt mình, không thèm để ý trả lời: “Bị người ta đánh.”
Thịnh Thế bị người ta đánh?
Vẻ mặt Quý Lưu Niên lập tức nghiêm túc: “Cậu nói cho anh em biết, là ai làm, sau đó anh em sẽ báo thù cho cậu!”
Thời khắc đó Hạ Phồn Hoa cũng mở miệng: “Kẻ nào chán chống rồi, chuẩn bị chết đi!”
“Chết em gái cậu ấy!” Thịnh Thế cười hướng về phía Hạ Phồn Hoa mắng một câu, sau đó nói: “Mình bị bạo hành gia đình.”
“Bạo hành?” Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đồng thanh kêu lên một câu, ngay sau đó hai người giống như tâm ý tương thông nói: “Cố Lan San?”
Thịnh Thế nhíu mày, lười biếng lắc chìa khóa xe, thái độ muốn bao nhiêu hài lòng có bấy nhiêu gật đầu một cái.
“Mẹ nó! Cậu không nói sớm!” Quý Lưu Niên làm nhảm một câu với Thịnh Thế sau đó anh quan sát vết thương của Thịnh Thế một chút, gương mặt đầy hưng phấn nói: “Mình thật sự vui mừng thay Cố Lan San nha, Cố Lan San nên đánh cậu từ sớm, mỗi ngày cậu đều không ở nhà, chỉ ăn chơi đàng điếm, cậu đúng là đáng ăn đòn, mình cảm thấy Cố Lan San đánh như vậy vẫn chưa đủ!”
Hạ Phồn Hoa không lên tiếng, anh chỉ lặng lẽ móc điện thoại di động ra, điều chỉnh ống kính hướng về phía Thịnh Thế, chụp trái chụp phải, sau đó còn tiến lên phía trước tới vết thương đặc biệt.
Thịnh Thế cũng không giận, mặt anh tươi cười hướng về phía Quý Lưu Niên nói: “Mình cũng nghĩ như vậy.”
Sau đó liếc Hạ Phồn Hoa một cái nói: “Cậu chụp xong thì gửi tin nhắn cho mình để mình lưu làm kỷ niệm.”
Quý Lưu Niên im lặng: “………..”
Hạ Phồn Hoa nghe thấy cũng im lặng: “……..”
Một hồi lâu sau, Quý Lưu Niên trả lời lại một câu: “Nhị Thập, khí tiết của cậu tan nát hết rồi!”
Thịnh Thế vẫn cười rạng rỡ như cũ: “Tiểu gia ta giữ trinh tiết là được rồi, cần gì khí tiết, bể thì bể.”
Hạ Phồn Hoa hắng giọng nói một câu: “Hủy tam quan nha! Nhị Thập, thế giới quan của cậu rất nghiêm trọng.”
Thịnh Thế nghiêng đầu, anh nhìn lướt qua Quý hoa Niên, lại nhìn lướt qua Hạ Phồn Hoa, nhìn vẻ mặt khi dễ và im lặng của hai người, điều chỉnh giọng nói, nói: “Ngũ quan của mình đoan chính là được rồi, cần gì tam quan? Huống chi, chính mình hôm nay mới không có tiết khí! @#$%[email protected], cậu không biết……..bộ dáng Cố Lan San nổi giận đến cùng có bao nhiêu……..chậc chậc chậc……..” Giọng nói của anh lộ ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
197 chương
115 chương
81 chương
143 chương
25 chương
93 chương
10 chương