Lúc ấy Cố Lan San và Thịnh Thế không ngồi cùng bàn, hai người rõ ràng có di động nhưng Thịnh Thế lại chạy theo trào lưu, phải dùng bồ câu đưa tin – truyền giấy. Lúc đó Cố Lan San ngồi bên trái hàng thứ nhất, Thịnh thế ngồi bên phải hàng cuối cùng, hai người chéo nhau, trong lớp học khoảng cách xa nhất nên Thịnh Thế truyền giấy đến trong tay Cố Lan San thì phải trải qua tay mấy bạn học khác. Mãi đến có một ngày Thịnh Thế và Cố Lan San truyền giấy, tờ giấy vừa mới đến trong tay Cố Lan San còn chưa kịp xem thì chủ nhiệm lớp đã đẩy cửa đi vào bắt được quả tang. Chủ nhiệm lớp là cô giáo trẻ tuổi bộ dạng rất xinh đẹp, mái tóc để kiểu mái ngố đang thịnh hành lúc bấy giờ, hàm nhọn hoắt cười có hai má lúm đồng tiền. Chủ nhiệm lớp cầm tờ giấy hỏi ai đưa cho Cố Lan San, trái lại Thịnh Thế tuyệt đối không sợ, nghênh ngang từ chỗ ngồi đứng dậy, giọng nói đặc biệt vang vọng: “Em!” Chủ nhiệm lớp nhìn Thịnh Thế chằm chằm rồi lại nhìn Cố Lan San sau đó nhìn tờ giấy trong tay rồi nói: “Hai người bọn em đi ra phía sau phòng học đứng một giờ cho tôi!” Lúc ấy mặc dù Cố Lan San còn nhỏ tuổi nhưng đã biết sĩ diện, từ trước tới nay cô luôn học giỏi được bạn học hâm mộ thầy cô thích, lần đầu tiên bị chủ nhiệm lớp phạt đứng trước mặt bạn học cả lớp Cố Lan San liền đỏ mặt, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Thế. Thịnh Thế cười tủm tỉm nhìn chủ nhiệm lớp bộ dạng cà lơ phất phơ, nói chuyện hết sức mạnh dạn: “Cô giáo, tờ giấy đó là em đưa cho Sở Sở cho nên muốn phạt thì phạt một mình em thôi!” Chủ nhiệm lớp nghe nói như thế cũng không tức giận, động thời cười tủm tỉm nhìn Thịnh Thế sau đó gật đầu, giọng điệu như đã bàn bạc xong: “Được, cậu muốn một mình gánh tội thay vậy thì đứng năm giờ!” Thịnh Thế cắn chặt răng không nói hai lời xoay ngươi đi ra trước bảng đen phía sau, thẳng người đứng ở đó. Lúc đó Thịnh Thế đã cao tầm 1m8, mặc dù tuổi chưa lớn nhưng vừa đứng đó có vài phần khí chất tản ra, khiến học sinh toàn lớp thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đằng sau. n Thịnh Thế đứng đúng tiểu chuẩn tư thế quân đội, không chớp mắt đứng đó, mỗi một lần sau khi mọi người nhìn qua đều cảm thấy không thay đổi gì so với lúc trước. Năm giờ, một chương trình học buổi sáng, mãi cho đến trưa tan học mới kết thúc. Chuông tan học vừa vang lên mọi người không vội cất sách giáo khoa trước mà ngược lại cùng nhau nhìn về phía sau. Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhe răng cười rực rỡ với mọi người, sau đó đi tới trước vị trị chỗ ngồi của mình cầm di động và ví tiền của mình rồi hô to với Cố Lan San đang thu dọn sách giáo khoa phía trước: “Sở Sở, nhanh lên Hoa Tử và Lưu Niên đang chờ chúng ta!” Ăn cơm trưa, lúc Cố Lan San và Thịnh Thế tới thì chủ nhiệm lớp đã ở đó, cô giật nảy mình quay đầu nhìn Thịnh Thế, lại nghe Thịnh Thế hô lên với chủ nhiệm lớp: “Chị cả.” Vẻ mặt Cố Lan San kinh ngạc bị Thịnh Thế ấn ngồi xuống, Hạ Phồn Hoa đi tới thì thầm bên tai Cố Lan San hồi lâu, lúc này Cố Lan San mới hoàn toàn biết hết bối cảnh gia đình Thịnh Thế. Nói là biết thật ra Cố Lan San có chút mờ mịt, cô chỉ nhớ rõ tên bốn người chị ruột của Thịnh Thế bắt nguồn từ thành ngữ “Hoan ca tiếu ngữ,” – Thịnh Hoan, Thịnh Ca, Thịnh Tiếu, Thịnh ngữ.