Hai đội người lẫn lạc đà đều dừng lại, cả hai nhìn nhau, giương cung bạt kiếm… Khụ khụ, viết trật rồi… Evelyn nhỏ giọng hỏi: “Tại sao chúng ta lại dừng lại?” Rick cười cười: “Đợi lát nữa, cô sẽ biết!” Evelyn nhìn vẻ mặt thần thông của đối phương, từ từ chờ đợi. “A, chào buổi sáng, bạn tốt của tôi!” Barney hữu mô hữu dạng nói. “Chúng ta con mẹ nó rốt cuộc chờ ở đây làm cái gì?” Sanders mở miệng nói [người Mĩ]. “Kiên nhẫn nào, anh bạn, kiên nhẫn!” Barney nhìn chiếc roi da ở trong tay thần bí nói. Ngoại trừ Barney, Rick và Johnathan, mấy người còn lại đều vạn phần nghi ngờ, trước mắt trừ cát vàng thì cái gì cũng không có, không biết Hamunaptra rốt cuộc ở chỗ nào. Johnathan có một phần trí nhớ của Seti Đệ nhất, vì vậy đương nhiên biết rõ huyền cơ của nó. “Còn nhớ vụ đánh cược của chúng ta không? Người nào đến được Hamunaptra trước, người đó sẽ thắng được năm trăm bảng! Mày giúp tao thắng, một trăm sẽ thuộc về mày!” Cao bồi người Mĩ miền Texas côn đồ nói. “Đây là niềm vinh hạnh của tôi, rất vui lòng được giúp sức.” Barney đắc ý nói. Rick từ chối cho ý kiến cười, đám người Evelyn nhưng lại cảm giác rằng hắn không thèm quan tâm. ” O’Connell, lạc đà đẹp đấy!” Barney nói. Rick kiêu ngạo vỗ vỗ lạc đà của mình, tỏ vẻ tinh mắt đấy! Johnathan nhìn về phía trước, cảm thấy mặt trời sắp lên, nói: “Chuẩn bị chứng kiến thời khắc kỳ tích nhé!” Evelyn thì đã quen thộc với mấy loại kỳ ngôn quái ngữ của anh trai mình, khuôn mặt mỉm cười nhìn phía trước. Ngay lập tức liền không cười được nữa, bởi vì quang cảnh tráng lệ thần kỳ trước mắt là điều mà cô vẫn văn sở vị văn, kiến sở vị kiến(1). Cho đến giờ không dám tưởng tượng được, thế giới này, quốc gia thần kỳ này. (1) nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa từng thấy Tia sáng mặt trời đầu tiên rọi về phía thành Hamunaptra đang ẩn nấp trong đêm tối, thành phố hùng vĩ chậm rãi xuất hiện, cửa thành, lầu gác, như là ảo ảnh xuất hiện giữa trời lôi kéo khách lữ hành, dần hiện ra. Mọi người đều kinh ngạc lại càng say mê ngắm nhìn quang cảnh, nhưng bọn họ đều biết, đây cũng là Hamunaptra thần kỳ, không phải là ảo cảnh hư vô. Vào lúc mọi người đang say mê khiếp sợ, Johnathan dẫn đầu vung roi da: “Hô, giá…” Xin tha lỗi cho việc hắn không biết làm thế nào để điều khiển lạc đà. Một tiếng này làm thức tỉnh đám người đang ngẩn ngơ, nghĩ đến vụ cá cược, đều ra sức rong ruổi chạy về phía trước. Johnathan mặc dù phản ứng nhanh, nhưng dù sao hắn vẫn không biết điều khiến lạc đà, dần dần rớt lại phía sau Barney và Rick. Barney và Rick đang chạy song song với nhau, khoảng cách đặc biệt gần, con người của Barney xoay xoay, kéo lấy dây cương con lạc đà của Rick, đồng thời dùng roi da quật lên lạc đà, còn thuận tiện dùng sức kéo Rick xuống. Rick vừa né vừa thúc giục, không cách nào tập trung tinh lực được. Rick nổi lên cơn hung ác, bắt lấy roi da dùng sức giật về, sau đó một tay tóm lấy cổ áo của Barney, giật gã xuống khỏi lạc đà. “A.” Trong tiếng thét chói tai, Barney té ngã trên mặt đất. “Tạm biệt nhé, gặp lại sau Barney!” Rick nói, giục lạc đà chạy đi. “Đáng đời!” Evelyn đi ngang qua hô lên. “Oops ~ không phải tôi cố ý đạp lên nha, chó ngoan không cản đường mà!” Lạc đà của Johnathan không cẩn thận giẫm lên người Barney. Ba người một đường vượt lên đầu, dẫn đầu tiến vào Hamunaptra. Hamunaptra trải qua hàng ngàn năm thời gian cùng với sự tẩy rửa của chiến tranh, đã không còn sự nguy nga lộng lẫy như lúc đầu, chỉ khi nhìn qua những bức tường đổ nát mới có thể loáng thoáng thấy được sự rộng lớn và tài phú từng có. Johnathan đứng trên một sườn đất nhỏ, mang theo tâm sự nhìn nơi từng là lãnh địa của hắn, quen thuộc mà xa lạ. “Tích, hệ thống nhắc nhở, người chơi đã tiến vào Hamunaptra thành công, nhiệm vụ hoàn thành, nhận được kỹ năng, tiếng Ai Cập cổ sơ cấp.” Giọng nói của Anubis vang lên. Nhưng Johnathan không thổ tào như bình thường, hắn lẳng lặng nghe không nói gì. “Tạm thời không có nhiệm vụ, người chơi có thể thoải mái hưởng thụ niềm vui sướng tràn ngập và sự mạo hiểm của cuộc hành trình đến Hamunaptra!” Johnathan vẫn ngẩn người như trước. “Nè, Johnathan, đừng có làm biếng, mau đến đây phụ một tay coi!” Giọng nói của Rick cách đó không xa vang lên. Johnathan thoát ra khỏi tâm trạng của mình đi ra ngoài, vỗ vỗ đầu, “Sao có thể dễ dàng bị tâm tình của hắn làm ảnh hưởng vậy, mình là Thư Địch, một du học sinh mà thôi. Ân oán tình cừu, linh dị thần quái gì đó có liên quan gì đến mình chứ!” Johnathan chạy về phía Evelyn ở bên kia. Hai đội nhân mã đều tự bắt đầu công việc của mình. Người Mĩ chuẩn bị phá mặt chính diện. Nhưng Evelyn tìm được tấm kính phản quang cớ lớn người Ai Cập lưu lại trên mặt đất, tìm được một cánh cửa vào, bắt đầu chuẩn bị. Sanders [người Mĩ] nhìn động tác của đám người Evelyn, có chút nghi ngờ hỏi chuyên gia Ai Cập: “Bọn họ đang làm gì vậy? Bọn họ biết chuyện gì mà chúng ta không biết ư?” Khóe miệng của chuyên gia Ai Cập mang theo nụ cười khinh thường: “Nghe theo lời chỉ huy của phụ nữ, phụ nữ thì biết gì chứ, có thể làm được gì sao!” Sau đó phân phó với công nhân: “Nắm chặt vào nắm chặt vào, tập trung làm việc đi!” “Mọi người nhìn pho tượng của Tử thần Anubis này.” Evelyn chỉ vào pho tượng bán thú nhân cao lớn cách đó không xa nói. Cái miệng của Johnathan móp méo, may mà ngày đó không nhìn cái ngoại hình này, nếu không chắc cũng phải khó chịu suốt mấy ngày! “Các học giả Bembridge tin rằng, hai chân của tượng thần Anubis này được chôn thật sâu dưới đất, mà Quyển sách Vàng nơi ghi chép các loại thần chú phù phép cấp cao nhất của Ai Cập cổ, được đặt tên là Quyển sách của Amun – Ra được chôn phía dưới tượng thần Anubis.” Evelyn tiếp tục nói. “Ừm, cái này, cái này cho cô!” Rick có hơi nhăn nhó đến trước mặt Evelyn. “Ân? Đây là cái gì…” Evelyn nhận lấy, nghi hoặc nhìn Rick. “Ừm, ừm, tôi mượn của anh bạn người Mĩ, mở ra xem thì biết!” Rick sờ sờ cái đầu nói, sau đó rời đi giúp đỡ Johnathan. Evelyn mở cái bọc nhỏ ra, bên trong là một bộ dụng cụ khảo cổ, bộ đồ của cô đã sớm mất trên cái du thuyền kinh hoàng kia rồi. Evelyn có chút vui mừng cũng có chút cảm động nhìn Rick cách đó không xa, Rick quay lại mỉm cười một cái. Bốn mắt nhìn nhau, không khí vô cùng phấn hồng, Johnathan tựa hồ có thể cảm thấy bên cạnh đang bay lên rất nhiều bọt bong bóng nhỏ! Đám người Johnathan bày trí ổn thỏa kính phản quang, loại chuyện điều chỉnh góc độ này đương nhiên sinh viên ngành vật lý có trình độ cao am hiểu rõ nhất. Quả nhiên, sau khi bốn người đi vào trong hang động, Johnathan thật cẩn thận điều chỉnh vị trí một tấm kính phản quang trong động, chùm sáng truyền qua lại, cuối cùng chiếu sáng cả hang động. “Đây là nơi nào?” Rick hỏi. Rick nghe xong, nhàn nhạt nói: “Nói tiếng loài người đi.” Johnathan: “…” “Tiểu xảo của người Ai Cập cổ, lợi dụng sự phản xạ ánh sáng mà chiếu sáng.” Johnathan tinh giản nói. “Mọi người có tin được không? Chúng ta là những vị khách đầu tiên sau ba ngàn năm tìm được nó!” Evelyn vui vẻ nói. “Tôi thì không cảm thấy quá vinh quang, thăm viếng phần mộ nhà người ta không phải chuyện giá trị đến mức vui mừng! Đặc biệt là, chậc, thối quá nha!” Johnathan che lỗ mũi nói, phế sài có chút yêu thích sạch sẽ. “Úi, trên người ông còn thối hơn!” Johnathan ngửi thấy mùi trên người vị trưởng ngục bên cạnh! “Ôi trời ạ, đây là một gian phòng Sah – netjer (chống phân hủy), một gian phòng chuẩn bị!” Evelyn thốt lên. “Chuẩn bị cái gì?” Rick hỏi. “Đây chính là nơi họ ướp xác. Người Ai Cập cổ thật thú vị đúng không? Còn tôi thì tình nguyện trăm ngàn năm sau biến thành xương trắng tĩnh mịch còn hơn là phải trở thành mấy sợi cơ thịt khô quắt vàng vọt, nước dãi màu xanh, rồi phải nhồi mấy thứ dầu hắc loại mạnh màu đen nồng nặc trong cơ thể, nhìn cái tình trạng thảm hại của cơ thể kiếp trước của mình, tôi nhất định sẽ sụp đổ mất.” Johnathan tức giận bất bình nói. “Này, anh trai cô, ừm, có chút hận đời. Anh ta thường xuyên như vậy sao?” Rick hỏi. “À, anh ấy có hay lải nhải, lúc này bỏ qua anh ta là tốt nhất, trẻ con thường thích dùng mấy cách thức kỳ quái để làm người lớn chú ý ấy mà!” Evelyn nói. “…” Johnathan. “Tích, hệ thống nhắc nhở, đối thoại với nhân viên quản lý! Aizzz, bộ ngươi có ý kiến với mấy cái này chắc? Chẳng lẽ chỉ vì ngày đó ta thiếu chút nữa mời ngươi ăn cơ thịt với nước dãi sao? Ha hả, với cái bộ dạng này của ngươi mà cũng đi bảo tàng được à!” Giọng nói của Anubis truyền đến. “Đây là tín ngưỡng của ta, bây giờ ngươi có thể không có tín ngưỡng, nhưng đừng có mà vũ nhục nó, nếu không trò chơi sẽ khởi động lại nha!” Anubis có chút cảnh cáo nói. “Tùy ngươi, dù sao ta cũng không có quyền lợi phản đối, bắt đầu lại lần nữa thì sao nào!” Phế sài nói. Anubis không nói gì nữa, Johnathan chậm rãi đi theo đám người Rick đến phía trước. Rick cầm lấy cây đuốc cẩn thận quan sát đường đi phía trước, hắn luôn có dự cảm rằng, Hamunaptra không hề yên ả. Bỗng nhiên, mọi người nghe thấy tiếng ma sát xột xoạt chậm rãi. Johnathan nhỏ bé run lên, hắn đương nhiên biết đây là cái gì. “Tiếng gì vậy?” Evelyn hỏi. “Nghe giống như tiếng bọ…” Rick nói. “Anh ta nói, ân, là bọ.” Evelyn nói với trưởng ngục. “Bọ là sao, tôi ghét nhất là bọ!” Trưởng ngục căm giận nói. Bốn người càng thêm cẩn thận tiến lên, bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một hồi âm thanh kỳ lạ. Hang động an tĩnh, tiếng vang kỳ quái nổi bật kia càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng cao vút, còn tựa hồ càng ngày càng gần. Địa hạ âm u, kiến trúc mục nát, Thành phố Chết thần bí… Cảm xúc của bốn người cũng cực kỳ căng thẳng, Johnathan nghe rõ được tiếng trưởng ngục hồi hộp nuốt nước miếng, tiếng hít thở của bốn người cũng trở nên dồn dập. Giữa không gian có thể nghe được tiếng tim đập khẩn trương. Rốt cuộc phía trước có cái gì? Rick đột nhiên ném cho Johnathan một khẩu súng, khóe miệng phế sài co giật, dùng thế nào đây? Không biết dùng nha! Còn không bằng đưa cho con dao. Ít nhất khi gặp phải nguy hiểm, ta còn có thể mổ bụng, tự mình kết thúc… —oOo— Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lạp lạp lạp ~ ~ ~ ~ ~ ai, văn chương vui vẻ trước sau như một, đáng tiếc tác giả lại cảm thấy đau trứng trước nay chưa từng có, anh anh anh… Đau quá nha!!!!!!