Doanh Trưởng, Bắn Một Phát
Chương 51
Trong ấn tượng của Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ luống cuống đến vậy, giờ, anh đang ôm chặt cô, người khẽ run, nói đang hôn mà chẳng khác nào là cắn. Anh cắn rất mạnh, giống như muốn xác nhận điều gì đó, tuy rất đau, nhưng cô vẫn không dám đẩy anh ra.
Kỷ Ngân Viễn đang sợ....... Nhưng rốt cuộc anh đang sợ điều gì?
Yểu Nhiên không biết Kỷ Ngân Viễn nghĩ gì, mà anh cũng không có ý muốn giải thích.
Các binh lính đang cứu hỏa thấy hai người như vậy đều ngạc nhiên ngơ người, cho đến khi xe cứu hỏa đến, bọn họ mới hồi hồn. Mà lúc này, Kỷ Ngân Viễn đã sớm dẫn Yểu Nhiên đi mất.
Trên xe, không khí trầm mặc khác thường, Kỷ Ngân Viễn đạp ga một cái, xe nhanh chóng vọt đi. Yểu Nhiên lặng lẽ nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt anh cứng còng, không nhịn được nữa bèn nói, “Kỷ Ngân Viễn......”
Khóe miệng anh hơi sưng, chẳng lẽ vừa rồi ẩu đả với ai?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao anh lại trở nên kỳ quái như vậy ?!
Kỷ Ngân Viễn vẫn không nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng.
Loại không khí khó hiểu này cộng với tốc độ chóng mặt của xe khiến Yểu Nhiên không cách nào chịu được nữa!
Yểu Nhiên cau chặt mày, “Dừng xe!” Quả thật, cô không biết Kỷ Ngân Viễn đã gặp phải chuyện gì, nhưng anh cứ im lặng, chịu đựng một mình như vậy khiến cả hai đều không thoải mái. Không biết có phải do lỗi giác không, mà cô cảm thấy tốc độ này còn nhanh hơn lúc Kỷ Ngân Tĩnh đua xe cả chục lần.
Nhưng nghĩ lại thì không thể nào, xe của Kỷ Ngân Tĩnh là xe thể thao với những tính năng ưu việt nhất chỉ cần lên ga một cái là có thể bỏ rơi mấy chiếc xe thể thao khác vài con phố rồi.
Yểu Nhiên cảm giác muốn nôn, cô khổ sở siết chặt dây an toàn, hiển nhiên nhận định rằng do trong người mình không khỏe mới đổ thừa xe đang chạy rất nhanh.
Cô không biết là, chiếc xe này của Kỷ Ngân Viễn mặc dù bề ngoài thường thường, nhưng thực tế, là một chiếc xe đã qua cải tạo, trừ vẻ ngoài giữ nguyên, còn lại linh kiện bên trong đã thay đổi hoàn toàn.... ... Xe của Kỷ Ngân Tĩnh dù hơn hẳn những chiếc xe thể thao khác, nhưng khi so với chiếc xe màu đen trông có vẻ bình thường này thì lại thua một bậc.
“......” Kỷ Ngân Viễn không thèm để ý tới lời kêu ngừng của Yểu Nhiên, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
“Kỷ Ngân Viễn!” Yểu Nhiên bất mãn nhìn anh chằm chằm, trong lòng rất kinh ngạc.
Bình thường Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ như vậy, mặc dù thích trêu chọc cô, nhưng chỉ cần cô lên tiếng kháng nghị, anh tuyệt đối sẽ không tiếp tục nữa. Giờ, anh không chỉ không để ý tới cô, còn không chịu chạy xe chậm lại.
Yểu Nhiên nhíu chặt mày, biết bây giờ nói gì cũng không có tác dụng, chẳng bằng trực tiếp dùng hành động cho rồi.
Yểu Nhiên nhanh chóng cởi dây an toàn ra, hơi nghiêng người qua chỗ Kỷ Ngân Viễn, đạp lên thắng xe.
Bánh xe ma sát trên mặt đường, vang lên một tiếng rít dài, mất một lúc lâu mới dừng hẳn.
Kỷ Ngân Viễn khép hờ hai mắt, ôm lấy Yểu Nhiên. Yểu Nhiên bị ôm, không thể trở về chỗ ngồi, chỉ mấy giây sau đã cảm thấy cơ cả người đều mỏi. Cô giãy giãy thoát khỏi tay anh.
Nhưng Yểu Nhiên không trở về chỗ ngồi của mình mà là điều chỉnh lại một tư thế thích hợp để dựa hẳn vào lòng anh.
“Thư Yểu Nhiên.” Rốt cuộc Kỷ Ngân Viễn chịu mở miệng, nhưng giọng anh mơ hồ, giống như tinh thần anh không ở nơi đây.
“Sao?”
Kỷ Ngân Viễn không trả lời Yểu Nhiên mà chỉ siết chặt lấy cô, khẽ gọi, “Thư Yểu Nhiên, Thư Yểu Nhiên.... .....”
“Sao?”
Kỷ Ngân Viễn bỗng thở dài thỏa mãn.
Cử động này khiến Yểu Nhiên rất ngạc nhiên. “Kỷ Ngân Viễn....... Rốt cuộc, anh sao vậy?”
Một nụ hôn êm ái rơi trên gáy Yểu Nhiên, khiến cô giật mình muốn tránh đi, nhưng một đôi tay rắn chắc đã giữ chặt cô, khiến cô không có cơ hội thoát đi.
Mặt Yểu Nhiên đỏ ửng, nắm chặt lấy bàn tay đang ôm thắt lưng mình của Kỷ Ngân Viễn. Anh lập tức cầm ngược lại tay cô, đỡ vai cô, để cô rời ra một chút, lẳng lặng nhìn vào mắt cô, sau đó nghiêng người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này khác hoàn toàn với sự thô bạo lúc nãy, hết sự triền miên.
Yểu Nhiên thật sự không biết anh đã xảy ra chuyện gì, và tại sao anh không chịu nói. Nghĩ đến đây, cô thấy rất khổ sở, vội nghiêng đầu tránh đi nụ hôn tiếp theo của anh.
“Vừa rồi.... ... Tôi nghĩ là em còn ở bên trong.”
“Hả?” Yểu Nhiên khó hiểu, muốn ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngân Viễn. Nhưng dường như anh đã sớm biết ý đồ của cô, tay anh nhẹ nhàng đỡ đầu của cô, không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này.
Vẻ mặt yếu ớt sợ cô đã ra đi.... ....
“Nhà máy dầu đột nhiên nổ tung. Lúc ấy trong đầu tôi trống rỗng.... .....” anh tiếp tục nói, “Biết rõ Thư Yểu Ninh rất nguy hiểm, nhưng vẫn để em ở lại, tôi thật sự rất kém cỏi.....”
“... ....” Yểu Nhiên há miệng, nhưng Kỷ Ngân Viễn lại che lên, ngăn cô nói.
“Hãy để tôi nói hết,” anh nhếch khóe môi, nhưng khó coi đến mức chẳng giống nụ cười, “Cho dù sự lựa chọn này, có thể sẽ khiến tôi hối hận, nhưng nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn như vậy.”
Trong một khắc kia, lý trí chiến thắng tình cảm, anh chọn Đường Như, bởi vì Đường Như đang ở trong tình trạng nguy hiểm hơn Yểu Nhiên.
“... .....” Yểu Nhiên cúi thấp đầu, không nói gì. Cô biết, cô biết....... Anh sẽ không bỏ mặc Đường Như không quan tâm.
Thật ra, anh hoàn toàn không cần nói những điều này, cô đều hiểu hết.
Đừng nhìn cô ở trước mặt Thư Yểu Ninh nói năng hùng hồn như vậy, thực tế trong lòng cô khó chịu muốn chết!
Yểu Nhiên có thể hiểu Kỷ Ngân Viễn lựa chọn Đường Như là quyết định chính xác nhất, bởi vì cô cũng không hi vọng liên lụy người vô tội, nhưng cứ mỗi khi nhớ lại cảnh anh thật sự ôm Đường Như đi, trong lòng cô lại rất khổ sở.
Cô không biết có phải con người đều sẽ như vậy không, khoảnh khắc đó, cô phát hiện mình đang ghen tỵ với Đường Như!
Tại thời điểm sống chết, chẳng biết giây tiếp theo có thể tiếp tục sống hay không, người yêu mình lại chọn cô gái khác, còn ôm cô ta rời đi.....
Bỏ cô lại một mình.....
“Nhưng, nếu em có gì không may, tôi tuyệt đối sẽ không để em phải cô độc một mình! Kỷ Ngân Viễn nâng mặt Yểu Nhiên lên, ánh mắt hết sức kiên định và thâm tình.
Yểu Nhiên chợt cảm thấy mắt mình rất xót. Chẳng lẽ.... .....
Đây chính là nguyên nhân anh muốn đâm đầu vào biển lửa?
Yểu Nhiên bỗng cảm thấy rất không thật, rõ ràng một giây trước còn đang rất khổ sở, nhưng chỉ nháy mắt lại nghe được suy nghĩ chân thật nhất của anh. Nếu lúc ấy cô không kéo anh lại kịp thời, hoặc giả không phát hiện thấy anh, có phải anh đã......
“Có đáng không.... ...” Yểu Nhiên vừa sợ vừa cảm động, hơi nước dần dâng lên trong mắt, “Không có em, có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn.”
Sẽ không có ai hễ chút là lại giận dỗi, cũng sẽ không có ai mang đến cho anh nhiều chuyện lộn xộn, quen biết cô, rất có thể sẽ chỉ là một đoạn tình cảm không có tương lai.
Mặc dù nghĩ vậy có hơi hạ thấp mình, nhưng Yểu Nhiên rất rõ, Kỷ Ngân Viễn thật sự ưu tú đến mức anh có thể tìm được một cô gái khác tốt hơn cô gấp cả ngàn lần.
Kỷ Ngân Viễn lắc đầu, nắm chặt tay Yểu Nhiên, “Không! Không có em, tôi sẽ vĩnh viễn không thể nào hạnh phúc.”
Anh biết, chuyện hôm nay cô có thể tha thứ cho anh, vì cô cũng nghĩ giống anh, không muốn người vô tội bị liên lụy, nhưng mặt khác, trơ mắt nhìn người yêu mình chọn cô gái khác, dù là ai cũng không thể thờ ơ, bình tĩnh đối mặt được, ngay cả anh, cũng không thể tiếp nhận.
Chuyện này nếu không xử lý tốt, sẽ là một cái gai trong cuộc sống sau này của hai người họ, vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một Đường Như.
“Yểu Nhiên, đối với tôi, em vô cùng quan trọng, không ai có thể thay thế được.”
Yểu Nhiên không dám tin, “Anh..... Anh nói gì ?!”
Kỷ Ngân Viễn nhẹ nhàng hôn lên hàng mi vương nước mắt của cô, “Đối với tôi em vô cùng quan trọng......”
Quan trọng đến mức dù Kỷ Ngân Viễn có chết, cũng không thể nào chịu nổi việc mất đi em.
“Đây là lời yêu cảm động nhất mà em từng nghe.” Giọng Yểu Nhiên hơi nghẹn ngào, hốc mắt hồng hồng.
Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, dịu dàng lau nước mắt cho Yểu Nhiên, “Trước kia đã có người từng nói những lời như vậy?”
Anh bỗng thấy ghen tỵ, chẳng lẽ người nọ là Mục Thiếu Liên? Quả thật rất có khả năng, Mục Thiếu Liên luôn tự xưng là cha của Yểu Nhiên, hễ chút là đòi ôm, nhất định đã nói không ít lời như vậy!
Yểu Nhiên thành thực lắc đầu, “Không, anh là người đầu tiên.”
Nhưng cô tin tưởng, đời này sẽ không còn ai có thể nói cảm động hơn được nữa.
Yểu Nhiên chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi Kỷ Ngân Viễn,
“Xem như là phần thưởng cho tôi sao?” Anh khẽ cười nói tiếp, “Nhưng, chỉ một chút nhiêu đây, sao đủ được.... ...”
Yểu Nhiên nghe ra ẩn dụ trong lời anh, nháy mắt đỏ bừng mặt.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
44 chương
69 chương
37 chương
18 chương
19 chương
8 chương
11 chương
50 chương