Thư Yểu Ninh đi khá chậm, dường như là cố ý để Yểu Nhiên theo kịp. Một trước một sau cứ đi mãi, dần dần đã lệch khỏi đường lớn đến nơi có vẻ hoang vu, cỏ dại mọc đầy đường nhỏ quanh co. Thư Yểu Ninh luôn giữ vững một khoảng cách không xa không gần với Yểu Nhiên, đến khi tới một khu nhà hoang mới dừng lại. “Trong nhà sao rồi?” Thư Yểu Ninh đưa lưng về phía Yểu Nhiên hỏi. Yểu Nhiên lấy lại bình tĩnh nói, “Anh cả đã về, ba thì vẫn trong quân đội.” Mặc dù bị giám thị nhưng vẫn có thể tự do hoạt động. Tuy nhiên, chắc chắn trải qua chuyện này ba và anh cả sẽ bị liên lụy rất lớn. “Còn Khởi Khởi?” “Trốn trong nhà khóc!” Đây có lẽ là lần đầu tiên sau từng ấy năm giằng co, hai người có thể nói chuyện hòa bình như vậy. Yểu Nhiên từ từ đến gần Thư Yểu Ninh, vừa quan sát bốn phía, vừa nói, “Khó trách sao bọn họ lại không tìm được anh, thì ra anh núp ở nơi vắng vẻ thế này.” “... ........” Thư Yểu Ninh không nói gì, thong thả đi vào tòa nhà hoang, rồi đóng cửa lại. Yểu Nhiên chậm một bước nên bị ngăn ở ngoài. Xem ra, gặp được anh ta cũng không phải là trùng hợp. Vì muốn biết tình hình trong nhà mới mạo hiểm tìm mình? Nhưng vậy cũng không đúng, chẳng lẽ anh ta không sợ mình để lộ tung tích của anh ta sao? Trước giờ hai người vẫn luôn chán ghét nhau, làm sao mình có thể giúp anh ta giữ bí mật? Hoặc, đây chỉ là nơi anh ta ở tạm, mình vừa đi anh ta cũng sẽ trốn tới nơi khác? Yểu Nhiên ôm đầu, thiệt là, càng nghĩ càng phức tạp.... ..... Sao lại nhiều khả năng như vậy chứ! Thôi, cứ trực tiếp hỏi anh ta cho xong, tiết kiệm chất xám! “Nếu anh muốn biết trong nhà thế nào, sao không trực tiếp tìm bọn họ?” Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào, đập vào mặt là mùi dầu rất gắt, lúc này cô mới phát hiện thì ra khu nhà này là một nhà máy dầu đã bỏ hoang. Thư Yểu Ninh đang ngồi dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt trời chiếu trên mặt anh ta khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng có vẻ nhu hòa hơn. “Tại sao lại tìm tôi? Anh không sợ tôi nói cho quân đội tới bắt anh sao?” Yểu Nhiên hỏi to. “... .......” Thư Yểu Ninh vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói. Xem ra là cố tình xem Yểu Nhiên như người vô hình. “Hừ!” Yểu Nhiên bị thái độ của Thư Yểu Ninh chọc giận, lập tức rút di động ra gọi cho Kỷ Ngân Viễn. Điện thoại vừa thông, một cánh tay bỗng xuất hiện, giật đi chiếc điện thoại trên tay Yểu Nhiên. Thư Yểu Ninh dập máy, cười lạnh, “Xem ra, cô rất tin tưởng Kỷ Ngân Viễn.” Yểu Nhiên không do dự phản bác, “Việc này không liên quan gì với anh.” Thư Yểu Ninh cười nhạt, “Quả thật không liên quan với tôi, nhưng.... ...” Thư Yểu Ninh vừa quơ quơ di động vừa cười lạnh nói, “Cô hiểu rõ anh ta không?” “Buồn cười, tôi không hiểu thì ai hiểu, anh sao ?!” Yểu Nhiên khinh thường nhìn Thư Yểu Ninh một cái. Thư Yểu Ninh vẫn không giận, cười nói, “Nói không chừng.... ..... Đúng là tôi hiểu rõ anh ta hơn cô đó!” “Bậy bạ!” Thư Yểu Ninh quay đầu lại nhìn Yểu Nhiên, lộ ra nụ cười quỷ quyệt. Không tin phải không.... .... Rất tốt. Như vậy, kế hoạch tiếp theo mới thuận lợi được....... “Cô biết nhà Kỷ Ngân Viễn làm gì sao?” “... ........” Sự tự tin của Yểu Nhiên nhanh chóng giảm xuống một nửa. Điều này.... .... Đúng là cô không biết, vì Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ đề cập đến. “Tôi đã thấy ông nội của anh ấy!” Thư Yểu Ninh nhướng mày, tiếp tục nói, “Tổng tư lệnh quân khu thành phố B.” “Hả?” Lời thư Thư Yểu Ninh không đầu không đuôi, khiến Yểu Nhiên không hiểu gì hết. Thư Yểu Ninh lặp lại lần nữa, lớn giọng nói như là sợ Yểu Nhiên không nghe rõ, “Ông nội Kỷ Ngân Viễn là tổng tư lệnh quân khu thành phố B.” “!!!” Tổng.... ..... Tổng tư lệnh quân khu? Yểu Nhiên ngạc nhiên há hốc miệng. Không không không, nhất định là Thư Yểu Ninh đang gạt cô! Đúng như Thư Yểu Ninh nói, quả thật Yểu Nhiên chưa hiểu rõ Kỷ Ngân Viễn. Với Kỷ Ngân Viễn, anh đã biết cô nhiều năm, nhưng bản thân cô lại không có chút ấn tượng gì, nên với cô, hai người chỉ mới quen mấy tháng ngắn ngủi mà thôi.... ... Cô còn chưa kịp.... .... Tìm hiểu anh....... “Tôi không tin!” Nực cười, chẳng lẽ anh ta nói gì thì cái đó phải là sự thật sao? “Muốn tôi chứng minh cho cô xem?” “Không cần!” Yểu Nhiên nhanh chóng giật lại di động, nói lớn tiếng để che giấu sự bối rối của mình. Không thể ở nổi chỗ này thêm một giây nào nữa! Yểu Nhiên tức giận kéo cửa chính ra. Nhưng ngay lập tức cửa chính đã bị một bàn tay ấn lại, “Chuyện này không do cô quyết định!”