Mấy ngày sau, sinh viên mới của Đại học Quốc Phòng nghênh đón một tháng học quân sự tập trung. Lần này, Kỷ Ngân Viễn là người phụ trách. Kỷ Ngân Viễn đi rồi, Yểu Nhiên càng thấy chán rõ, bình thường có anh bên cạnh cô không thấy gì, nhưng giờ nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác thật khó chịu. Cũng may, Kỷ Ngân Tĩnh hiểu rõ điểm này, cho nên lúc Yểu Nhiên mở miệng nói muốn cô dọn lại đây thì đồng ý ngay. Ngày Kỷ Ngân Tĩnh dọn tới, tư lệnh Kỷ cũng xuất viện, căn nhà vốn vắng lạnh, bỗng náo nhiệt lên hẳn. Yểu Nhiên chạy xuống siêu thị dưới lầu, mua thiệt nhiều đồ, chuẩn bị ăn mừng một phen. Yểu Nhiên vừa ôm một đống lớn đồ ăn về nhà, vừa suy nghĩ chuyện mấy hôm trước, càng nghĩ càng thấy kỳ. Thư Yểu Ninh bên kia chợt im hơi lặng tiếng, thật ngoài dự đoán của cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm nay anh ta cũng chẳng ngó ngàng gì tới cô, trận lùng bắt trước có thể là vì anh cả về nên làm bộ làm tịch chút thôi, hiện giờ anh cả đã về đơn vị lại, nên chắc anh ta cũng không muốn phí công làm gì nữa.... .... Trước giờ dù mang tiếng sống chung một thành phố nhưng mấy năm qua Yểu Nhiên cũng chưa từng tình cờ gặp Thư Yểu Ninh lần nào, nếu không phải cố ý, thì khả năng gặp nhau là rất nhỏ. Thật ra như vậy cũng tốt, cả đời không qua lại, là cách tốt nhất cả hai người họ. Rì rì Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Yểu Nhiên cố gắng dồn tất cả đồ sang một tay, để tay còn lại rảnh lấy điện thoại, vừa nhìn thì thấy người gọi là Mục Thiếu Liên đã lâu không gặp. Kể từ lần trước đi tìm anh ta hỏi về tung tích của Kỷ Ngân Viễn thì cô cũng không gặp lại lần nào, không biết khoảng thời gian này tự nhiên chạy đi đâu rồi. “Alô?” “Con gái ngoan, là ba đây.......” Dù cách điện thoại Yểu Nhiên cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt đáng đánh đòn hiện giờ của Mục Thiếu Liên,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-ncô nhíu mày, không nói gì, dứt khoát cúp máy. Chẳng bao lâu, Mục Thiếu Liên đã gọi lại, Yểu Nhiên nhanh chóng cướp lời, “Nói chuyện chính!” “Rảnh không, mời em đi ăn!” Cũng may Mục Thiếu Liên rất biết thời biết thế, Yểu Nhiên khẽ hừ một tiếng. Lảm nhảm nhiều làm gì, nói thẳng thế này có phải nhanh hơn không! Yểu Nhiên tiện tay thả điện thoại vào túi đựng đồ, định về nhà cất đồ xong sẽ đi gặp Mục Thiếu Liên. Yểu Nhiên vừa chào tư lệnh Kỷ, ra khỏi cửa xong, tư lệnh Kỷ đã lập tức lại gần Kỷ Ngân Tĩnh, “Yểu Nhiên đi gặp bạn hả? Trai hay gái?” Kỷ Ngân Tĩnh đang đút cho Tiểu Quai ăn thịt, thấy thế nghiêng đầu nghĩ một chút, nói, “Con chỉ biết người đó tên là Mục Thiếu Liên.” Tư lệnh Kỷ sờ sờ cằm, “Nghe thì giống tên con trai......” “Ông nội định làm gì?” Kỷ Ngân Tĩnh vừa thấy ánh mắt tư lệnh Kỷ đã cảm thấy căng thẳng. Mỗi lần có ý xấu gì, mắt ông nội đều sẽ sáng rỡ thế này. “Đi theo xem thử!” Tư lệnh Kỷ vừa nói vừa tìm cặp kính râm đeo lên. “Ấy ấy......” Kỷ Ngân Tĩnh vội vàng kéo ông lại, “Ông nội lại muốn làm gì vậy? Chị Yểu Nhiên ra ngoài gặp bạn của chị ấy, ông đi theo làm gì?” Nói đến đây, Kỷ Ngân Tĩnh nhíu chặt mày, nghi ngờ nhìn ông, “Chẳng lẽ....... Ông nội không tin chị Yểu Nhiên?” “Ông chỉ muốn thăm dò giúp anh con,” tư lệnh Kỷ nghiêm trang nói, “Hơn nữa, ở nhà riết cũng chán, đi nhìn thử xem sao! Không được à.... .....” “Tất nhiên là không được!” Kỷ Ngân Tĩnh lập tức cự tuyệt, tính chị Yểu Nhiên tốt vậy mà sao mà ông nội cứ luôn thích bới lông tìm vết, “Ông nội lúc nào cũng vậy! Anh ghét nhất là có người nhúng tay vào chuyện của mình, nếu để anh biết thì làm sao?” “Con không đi, ông đi một mình!” Tư lệnh Kỷ giả bộ không nghe thấy, kéo cửa bước đi. “Ông nội........ông nội!” Kỷ Ngân Tĩnh rất bực mình, nhưng lại không cách nào thật để ông nội đi một mình, “Ông nội!” Cô tức giận dậm chân, đấu tranh tư ưởng hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ ôm Tiểu Quai đuổi theo. Mục Thiếu Liên hẹn Yểu Nhiên trước cửa công viên. Yểu Nhiên vừa xuống xe bus đã thấy Mục Thiếu Liên đang đứng dựa vào xe jeep, trời cực nóng, mà anh ta còn mặc một bộ rằn rì vô cùng kín, khiến cô không thể không bội phục. Người này thật không biết thế nào là nóng mà.... ... Yểu Nhiên bước qua đường tới trước mặt Mục Thiếu Liên, bĩu môi nói, “Anh định đứng đây mời tôi ăn bụi sao?” Mục Thiếu Liên vui vẻ cười nói, “Đi, vào bên trong.” Bên cạnh công viên có một tiệm kem, lúc hai người vào, bên trong đã ngồi kín hết, Mục Thiếu Liên mua cho cô một cây kem vị trái cây, cộng thêm mấy cái bánh ngọt tinh xảo. Trong lúc Yểu Nhiên tập trung liếm kem, thì Mục Thiếu Liên cầm bánh ngọt theo sau. Tư lệnh Kỷ đẩy đẩy mắt kính trên mặt, thấy hai người vào công viên, định đi theo, thì bị Kỷ Ngân Tĩnh kéo lại, “Ông nội, con cũng muốn ăn kem.” Tư lệnh Kỷ quay đầu lại nhìn cô cháu gái tạo hình giống mình, mũ che nắng thật to, và kính râm, thì thấy Kỷ Ngân Tĩnh cầm nói phẩy phẩy, tầm mắt rơi vào tiệm kem Yểu Nhiên vừa mới bước ra. Trước ánh mắt khát vọng của cô cháu gái nhỏ, tư lệnh Kỷ chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp. Dưới trời hè nóng bức, ăn một cây kem, cộng thêm bước đi dưới hàng cây xanh tốt, không khí trong lành kèm theo mùi cỏ tự nhiên theo gió thổi qua, quả thật thấy mát hơn hẳn. “Anh tìm tôi, không phải chỉ vì mời tôi ăn kem chứ?” Yểu Nhiên giải quyết xong một ngụm kem cuối cùng, liếm liếm khóe miệng, ném que kem vào thùng rác. Không có chuyện sẽ không tìm tới cửa. Mà cô biết Mục Thiếu Liên cũng chẳng có thời gian rảnh để đi ăn kem chơi thế này. Mục Thiếu Liên cười cười, tìm một cái ghế dài sạch sẽ ngồi xuống, “Thế nào, ba ba chỉ đơn thuần muốn mời con gái ngoan ăn kem cũng không được sao?” Giờ là khoảng ba bốn giờ chiều, trên con đường rợp bóng cây xanh có vài người đang thong thả đi lại, cách hai người không xa, cũng có vài cặp đang ngồi trên ghế dài hoặc nhỏ giọng tâm sự, hoặc an tĩnh ngắm cảnh, hưởng thụ nhàn nhã khó được sau giữa trưa hè. “Mục Thiếu Liên, đến lúc nào anh mới có thể thoát khỏi ảo tưởng của chính mình?” Yểu Nhiên cúi đầu lục túi đồ ăn, móc ra một cái bánh ngọt sô cô la, “Đừng có lúc nào cũng tự xưng là ba ba, tôi không phải con gái anh!” Cùng lúc đó, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn trong một bụi cây to phía sau, tư lệnh Kỷ đang cầm ống nhòm theo dõi hai người, bên cạnh là Kỷ Ngân Tĩnh tích cực liếm kem. Bỗng một con nhện đen từ trên trời giáng thẳng xuống hộp kem trong tay cô, con nhện càng giãy giụa thì càng bị vùi sâu xuống dưới lớp kem trắng mịn. Kỷ Ngân Tĩnh bình tĩnh nhìn. Rất tốt, bị chôn kín rồi. “Ông nội.......” Tư lệnh Kỷ vẫn ngồi im bất động, nhìn thẳng về mục tiêu phía trước. Tiểu Quai thì nhàn nhã đuổi theo một con bướm xinh đẹp. Kỷ Ngân Tĩnh mất hứng dùng muỗng nhựa gõ lên thành hộp, “Ông nội!” “Qua một bên chơi đi!” Đừng quấy rầy đến người đang theo dõi tình hình quân địch. “... ......” Kỷ Ngân Tĩnh đứng dậy, “Con đi mua kem đây.” Tư lệnh Kỷ phất tay một cái, ý ‘đi nhanh về nhanh.” Tiểu Quai vừa thấy Kỷ Ngân Tĩnh bước ra khỏi bụi cây liền bỏ lại con bướm vội vàng chạy theo cô. Kỷ Ngân Tĩnh tức giận xé mấy miếng dán chống mũi trên người xuống, chỉ hận bây giờ không thể tố cáo ngay với anh trai, ông nội đang làm gì. Thiệt là, người ta đi gặp bạn, ông nội bon chen theo làm gì chứ?! “A, con gái thật lạnh nhạt...... Chẳng lẽ do ăn nhiều kem quá sao?” Mục Thiếu Liên cười nói. “Anh mới ăn nhiều đó!” Yểu Nhiên đáp trả lại một câu, không hề phát hiện trên khóe miệng cô giờ đang dính khá nhiều vụn bánh ngọt, rất tổn hại hình tượng. Mục Thiếu Liên không nín được cười, móc ra một chiếc khăn tay đưa cô, “Lau miệng đi, định để dành vụn bánh ngọt ăn thay cơm tối sao?” Yểu Nhiên nghe vậy, trực tiếp dùng tay quẹt miệng, hoàn toàn không thèm để ý đến chiếc khăn tay trước mặt, “Mục Thiếu Liên, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Nụ cười trên mặt Mục Thiếu Liền dần tắt, hiển nhiên đã nhận ra Yểu Nhiên có gì đó là lạ. Yểu Nhiên tiếp tục cắn một miếng bánh ngọt sô cô la, nhai nhai rồi nuốt. “Anh không cảm thấy.... ..... Chúng ta quá thân thiết sao?!” Mục Thiếu Liên từng là đàn anh thời đại học, từng là người bạn tốt nhất của cô, nhưng giờ người bạn tốt nhất này lại cưới người cô ghét nhất, trở thành chồng của người kia. Hai người đó mới phải là người thân thiết nhất. Mà cô....... Yểu Nhiên vẫn tiếp tục cắn cái bánh kia, ở góc độ này có thể giúp cô che giấu được tâm tình thật của mình,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không để Mục Thiếu Liên phát hiện, “Anh và Thư Yểu Khởi đã kết hôn một năm rồi, cũng nên giữ khoảng cách với tôi.” Gió chợt thổi mạnh làm bay mái tóc dài của cô, thậm chí có một sợi còn vươn trên má Mục Thiếu Liên. Mục Thiếu Liên vẫn nhìn về phía trước, giọng trống rỗng, “Cho nên.... ....” “Cho nên, đừng sử dụng những xưng hô làm người ta cảm thấy kỳ cục nữa!” Cái gì mà, ‘ba ba, con gái ngoan’, chỉ là những lời đùa thời sinh viên thôi. Mục Thiếu Liên trầm mặc. Quan hệ đã biến, hai người họ còn kiên trì...... A, không đúng, chỉ còn một mình mình kiên trì, thì có ý nghĩa gì đâu? “Yểu Ninh đi nước ngoài một thời gian, trong lúc đó sẽ không về.” Hồi lâu sau, Mục Thiếu Liên mới mở miệng, nghe có vẻ tản mạn, nói về một người khác không liên quan với chủ đề. Dĩ nhiên, đây cũng là mục đích Mục Thiếu Liên tìm Yểu Nhiên lần này. “Anh muốn nói gì?” Yểu Nhiên cau mày, Thư Yểu Ninh đi đâu làm gì đâu có liên quan gì cô. Mục Thiếu Liên thở dài, trông bộ dáng này của cô sợ là hoàn toàn không biết Thư Yểu Ninh đang chuẩn bị đối phó với Kỷ Ngân Viễn rồi. Nhưng nói cho cô biết cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ tổ làm cô lo lắng thêm, “Em cứ nói vậy với Kỷ Ngân Viễn, những chuyện khác đừng hỏi.” “Hả?” Cô là người truyền lời sao? “Về phần chuyện em vừa nói...... Anh hiểu rồi.” Mục Thiếu Liên nhìn lên ngọn cây, không biết nghĩ tới điều gì, nở nụ cười, “Đã tốt nghiệp lâu rồi.... ..... Mà cứ cảm giác như mới hôm qua.” Vẫn có thể nhớ rõ ràng từng ký ức xanh tươi đó, vẫn cảm thấy người đó gần gũi như có thể chạm tay đến, nhưng khi thực sự vươn tay ra thì người đó đã biến thành ngôi sao trên trời, tiêu tán trong nháy mắt. Một chút dấu vết cũng không còn.... ... Yểu Nhiên thấy vẻ mặt Mục Thiếu Liên lúc này biết là anh ta đang nhớ lại trước kia, bàn tay đang cầm túi đồ ăn bỗng siết mạnh, giọng cô nhẹ như làn gió phất qua mặt nước, “Mục Thiếu Liên, anh có từng nhớ tới chị ấy không?” Cô rũ mắt xuống, “Còn tôi thì rất nhớ chị ấy, rất nhớ, rất nhớ.... ....”