“Anh.... ... Anh lừa tôi ?!” Giọng cô cao vút, sau đó lại vì đau nhức từ nơi nào đó khiến cho xìu hẳn. Kỷ Ngân Viễn, tên khốn kiếp này!!! Đầu anh ta rốt cuộc chứa cái gì chứ.... ... Chuyện này mà cũng dám lấy gạt người sao?! Cô tức muốn chết, lòng đầy rối rắm, nếu như muốn dùng một câu để hình dung, thì đó là....... Thật muốn hung hăng đánh anh ta thành đầu heo, sau đó đá đến toilet quỳ một đêm viết bản kiểm điểm dài ba mươi ngàn chữ, cho anh ta giác ngộ được lỗi lầm của mình. Nhưng, cho dù anh ta có làm hết những điều trên, cô cũng tuyệt không tha thứ cho anh ta! Tưởng tượng ra hình ảnh một vị doanh trưởng quỳ gối trong toilet viết bản kiểm điểm, cô liền cảm thấy hả giận hừ một tiếng. “Lừa?” Anh cười khẽ, “Tôi lừa em lúc nào?” Việc đã đến nước này, anh ta còn dám ngụy biện ?! Yểu Nhiên giận sôi lên, nhưng Kỷ Ngân Viễn thừa lúc cô phân tâm động nhẹ một cái, chậm rãi nói, “Lúc ấy tôi chỉ nói muốn nói chuyện đàng hoàng với em.” Về phần cái khác....... Được rồi, không thể phủ nhận chính mình quả thật đã đâm lao thì phải theo lao, không có ý định giải thích rõ ràng. “Ưhm.....” Mặt cô đỏ ửng, “Anh.... ... Không cho phép anh động.!” Cảm xúc đau nhức đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là cảm giác mềm yếu, cô thầm quả quyết là do Kỷ Ngân Viễn cố ý không muốn để cô tức giận. Ngoài dự liệu của cô, anh quả thật dừng lại không động, chỉ là đôi mắt sâu thẳm kia như đang cười chờ xem kịch vui. “Ngày đó...... Ngày đó, căn bản là anh không nói rõ cho tôi, anh....... Anh cố ý.... .... Cố ý để tôi hiểu lầm!” Cô không kiềm chế được nữa, phát ra một tiếng ngâm, ngọt ngọt mềm mại, khiến mắt anh càng thêm tối. Đáng ghét...... Tại sao khi anh ta không động lại càng khó chịu chứ? Anh không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, thở dài, “Thật......không muốn tôi động sao?” Lời nói mập mờ nỉ non đầy ẩn ý. “Tại..... Tại sao.... ...” Sự dừng lại lúc này chẳng khác nào là hành hạ, cô thở hổn hển, dù lý trí đã bị đánh tan tơi bời, nhưng vẫn cố chống cự yếu ớt, “Kỷ Ngân Viễn.... ... Tại sao........anh lại làm như vậy?” Cô không hiểu, thật không hiểu, nếu giữa bọn họ không xảy ra gì hết, vậy tại sao anh còn muốn cô hiểu lầm, bắt phải phụ trách ?! Rốt cuộc...... Là vì cái gì? Rõ ràng anh ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng vào, nhưng mắt cô cứ mơ hồ như bị cái gì che lại, khiến cô không thể thấy rõ mặt anh. Yểu Nhiên nhất định không biết bộ dáng hiện giờ của cô quyến rũ biết bao nhiêu. Kỷ Ngân Viễn cảm thấy đốm lửa trong lòng anh đã bị cô làm bùng lên, thiêu đốt hết tất cả kiên nhẫn của anh. “Thư Yểu Nhiên, em thật ngốc,” anh hoàn toàn bại bởi sự ngây ngô của cô, vừa động vừa nghiến răng nghiến lợi nói, “Không nói như vậy thì làm sao em chịu ở lại bên cạnh tôi?!” Gì chứ....... Loại lý do gì vậy.... .... Hiện tại cô cảm giác như mưa to gió lớn đang kéo đến cuốn đi hết tất cả năng lực suy nghĩ của cô. “Ưmh....... Anh....... Anh chậm một chút.” Anh lau mồ hôi trên mặt cô, hôn sâu lên đôi môi nhỏ nhắn kia. Là của anh, rốt cuộc đã thuộc về anh, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng ở bên cạnh anh. Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay! Sáng sớm hôm sau. “Kỷ, Ngân, Viễn....!!!” Yểu Nhiên tức giận rống to, bắt đầu dùng hai tay kéo mặt người nào đó còn đang ngủ bên cạnh cô. Cái tên lường gạt này! Khả năng diễn xuất quá giỏi, nói bừa mà không cần viết nháp, dọa cô kinh ngạc, rồi còn tin là thật! Trong khoảng thời gian này, hẳn là anh ta đang thầm cười cô ngốc, thuận miệng nói một câu mà cũng tin, thật dễ lừa đây! Càng nghĩ Yểu Nhiên càng tức, từng nghe lừa ăn lừa uống, lừa đám cười, còn cô thì độc rồi, bị lừa bắt phụ trách! Kỷ Ngân Viễn bị cô giày vò phải tỉnh lại, mắt còn chưa mở, đã vươn tay kéo cô vào lòng, “Đừng làm rộn.” Sau cả đêm triền miên, cô thì yên ổn ngủ ngon, còn anh phải lo dọn dẹp tắm rửa cho cô, đến sáng sớm mới ngủ, giờ không ngủ bù sao được? Hơn nữa, cảm giác ôm cô vào lòng thật thoải mái, khiến anh không muốn buông tay. “Tôi cứ làm rộn đấy! Kỷ Ngân Viễn, Kỷ Ngân Viễn!” Yểu Nhiên nào biết trong lòng anh đang nghĩ gì, giọng cô càng lớn thêm, “Không cho phép ngủ, đứng lên, mau đứng lên!” Kỷ Ngân Viễn vẫn không mở mắt. Ở bộ đội có huấn luyện đặc biết chống tiếng ồn, nên anh đã rèn được khả năng không quan tâm đến tiếng ồn bên ngoài mà chuyên tâm làm việc của mình, cho nên giờ dù Yểu Nhiên có gọi vang tận trời, đối với anh mà nói cũng chẳng có chút tác dụng gì. Quả nhiên, Yểu Nhiên gọi hơn nửa ngày vẫn không thấy anh dậy, lửa giận trong lòng cô càng tăng vọt. Được, cô muốn xem, rốt cuộc anh ta có thể ngủ đến lúc nào! Cô nắm quả đấm, đập liên tiếp vào ngực anh, rõ ràng là muốn anh không chịu nổi phải thức dậy. Đáng tiếc, hiển nhiên cô đã đánh giá quá thấp khả năng chịu đựng của anh. Yểu Nhiên đánh ước chừng mấy phút mà vẫn không thấy anh mở mắt, ngay cả mày cũng không nhăn một cái, còn cô thì đã cảm thấy tay mình bắt đầu đau. Một chút phản ứng cũng không có?! Cô ngước mắt trừng anh. Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú của anh. Yểu Nhiên chưa từng thấy Kỷ Ngân Viễn khi ngủ say, gương mặt vẫn tuấn tú như vậy, nhưng lạnh lùng nơi khóe mắt đã được thay bằng vẻ bình thản. Hừ, đừng tưởng cô sẽ từ bỏ ý đồ! Chợt cô nghĩ ra một ý hay. “Kỷ Ngân Viễn, tôi cho anh cơ hội cuối cùng.... ...” Bỗng nhiên phát hiện mình đang bị anh ôm, Yểu Nhiên điên lên, “Anh có dậy hay không?” “... ......” Phản ứng trong dự đoán. Yểu Nhiên cắn răng, “Hừ, được lắm.” Cô cố gắng điều chỉnh một góc độ thoải mái, mò tay xuống chăn, không lâu sau, nơi nào đó của anh đã có thay đổi rõ ràng. Vốn là cô muốn nắm lấy vật đó để uy hiếp anh, nhưng nghĩ lại, làm gì cũng phải chừa đường lui cho mình, nếu không, xảy ra chuyện ngoài ý muốn....... Gặp báo ứng cũng không phải là chuyện tốt, nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm tới tính mạng chứ chẳng chơi! Cho nên, Yểu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định sờ soạng khắp người anh, nhưng trừ chỗ đó ra, cho đến khi anh không nhịn được nữa, phải tỉnh lại mới thôi. Một bàn tay nắm lấy bàn tay đang châm lửa của Yểu Nhiên. Kỷ Ngân Viễn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt rất tỉnh. Yểu Nhiên vừa thấy liền mắng to, “Biết ngay là anh giả bộ ngủ mà!” Có vẻ rất sung sức, xem ra tối qua anh tha cho cô là quyết định sai lầm rồi. Cô tức giận chất vấn, “Tại sao anh lại cố ý cho tôi hiểu lầm?” Giữa hai người trắng như tờ giấy, mắc gì phải dội mực đen lên! “Vấn đề này, tối qua tôi đã trả lời em.” Mắt anh tối dần, khiến Yểu Nhiên nhìn thấy giật mình, cảnh giác nhìn chằm chằm anh, “Không được phép nhúc nhích, không được có ý nghĩ xấu, cũng không được trốn tránh, nói mau, tại sao?” Ánh mắt này giống hệt tối qua, chỉ sợ kết quả cũng sẽ giống như tối qua mất. Đúng rồi, nói đến chuyện này, nếu lúc trước giữa bọn họ không có xảy ra gì hết, vậy sau tối qua.... ..... Chẳng phải là đùa giả mà thành thật?! Mơ hồ nghĩ tới gì đó, Yểu Nhiên khẽ cau mày. Mặc dù cô có thể tiếp nhận sự thật này, nhưng cô thật không hiểu tại sao anh lại phải phí công như vậy. Kỷ Ngân Viễn thở dài, “Thư Yểu Nhiên, đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.” Đêm hôm đó cô uống say rồi, tất nhiên anh không thể nào lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò, dù cho người chủ động chính là cô. “Nhưng tôi cần một lý do.” Một lý do để cô cam tâm tình nguyện thừa nhận sự tồn tại của anh. Chân mày cô vẫn nhíu thật chặt, đại khái cô vẫn có ấn tượng với những gì anh nói tối qua, nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, lại càng khiến cô khó hiểu. Kỷ Ngân Viễn nâng trán Yểu Nhiên lên, thở dài nói, “Thư Yểu Nhiên, tôi thích em, muốn giữ em bên mình, muốn em trở thành cô gái của tôi.” Nói như vậy đủ rõ ràng thẳng thắn rồi chứ! Yểu Nhiên há hốc miệng. “Anh....... Anh.... ...” Ngón tay cô run run chỉ vào anh. Anh vươn tay nắm chặt tay cô, mỉm cười, “Sao? Có vẻ em khó mà tiếp nhận lý do này?” Anh nghĩ, biểu hiện của anh hẳn đã đủ rõ ràng, đối xử với cô hoàn toàn khác người ngoài, năm lần bảy lượt giúp cô giải quyết rắc rối, thậm chí cũng đã gặp qua người nhà anh....... Nếu vậy mà cô còn không rõ, vậy chỉ có thể nói.... .... Cô quá ngốc....... Yểu Nhiên cảm thấy sấm sét bổ vào người cô tối qua lại xuất hiện. Lúc này còn mạnh hơn tối qua gắp mười lần, cô chưa kịp ngáp đã bị đánh cho cháy khét toàn thân. Kỷ Ngân Viễn thích cô? Cô bị kích thích đến mức suýt nữa thì muốn đụng đầu vào tường thử xem là thật hay đang mơ. “Vẻ mặt này của em là sao?” Anh nhíu mày, “Cho tôi là người ai xáp lại cũng không cự tuyệt, hễ con gái là thu?” “Anh dám!” Cô tức giận, nhướng máy nhìn anh chằm chằm. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của anh, mặt lại dần dần ửng đỏ. “Vậy, tại sao....... Đêm hôm đó.... .... Khụ, không có gì hết.” Cô hắng giọng một cái, đến từ mấu chốt thì mặt lại càng đỏ thêm. Theo lời anh nói, anh cố ý để cô hiểu lầm vì thích cô, vậy tại sao đêm hôm đó anh không làm gì hết? Nếu vậy, chuyện cũng sẽ không phức tạp như bây giờ! Kỷ Ngân Viễn khẽ lắc đầu cười, “Lúc đó em chưa thân với tôi.” Cũng không thích tôi, không muốn sống cùng tôi. Cho nên, mới cố tình nói mập mờ. Cô phản bác, “Vậy, tối qua anh.... ...” “Không giống.” Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục mỉm cười, “Hiện tại, em đã thích tôi rồi.”