Doanh Trưởng, Bắn Một Phát
Chương 12
“Kỷ, Ngân, Viễn!” Cô dùng sức đẩy tay anh ra, sức lực lớn đến nổi như muốn đẩy cả nội tâm đang rung động ra.
Rung động cái gì mà rung động chứ, không phải là lau tóc thôi sao?
“……”
Bị kêu đích danh họ tên, doanh trưởng Kỷ chỉ cúi đầu nhìn cô một cái rồi tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Chỉ có thể nói là… địch không động ta không động, địch động thì ta vẫn bất động.
“… Này, lỗ tai anh để làm trang trí à?” Yểu Nhiên âm thầm xiết chặt nắm chặt, cô sắp phát điên rồi.
Đây chính là điểm đáng ghét nhất của người đàn ông này, người khác nói chuyện với mình mà cứ làm như không nghe!
“…” Anh vẫn không trả lời.
Khốn khiếp! Cô không thể nhịn được nữa, nhấc chân lên co gối đá vào anh, đúng là muốn bị ăn đòn mà!
Người nào đó cong khóe môi, ra tay ngăn lại mà không tốn chút sức lực nào.
“A!” Bất ngờ không phòng bị kịp nên đứng không vững, cô la lên âm thanh sợ hãi.
Kỷ Ngân Viễn dễ dàng đỡ cô vào trong vòng tay của mình, thân thể hai người chợt gần sát vào nhau, đôi tay trượt lên bắp đùi trắng mịn.
Kỷ
Ngân Viễn thì vẫn đứng nghiêm chỉnh mà cô thì lại đang xấu hổ với cái tư thế này, muốn tránh ra nhưng lại không còn sức, “Kỷ… Kỷ Ngân Viễn, anh, anh buông ra.”
Thấy cô không được tự nhiên nên nụ cười anh càng sâu hơn, đôi tay trượt lên trên, “Thư Yểu Nhiên, giọng điệu của em không giống như đang cầu xin người khác.”
“Ai cầu xin anh ưhm…” Đang tức giận thì đột nhiên có một dòng điện chạy ngang qua, cô cắn môi, bắt lấy cánh tay anh, ngón tay cô hơi tái, “Đừng…ngừng, dừng tay…”
Lòng bàn tay anh quá nóng mà lại hơi nặng, bị đặt lên đùi phải cũng không khiến cô thấy nặng, mà lại mang đến một cảm giác tê dại của da thịt chạm nhau đang len lỏi lên trên. Anh chậm rãi tiến tới, thanh âm phảng phất như luồng gió đêm, “Em muốn tôi đào ngũ sao?”
…Không có người đàn ông mà trong tình huống này có thể dừng tay.
Đáy mắt cô ngấn nước, dáng vẻ mặc cho người khác làm gì thì làm rất mê người, ngón tay thon dài di chuyển từ bắp đùi đi len trẹn, cuối cùng dừng lại ở phần mông đang ngạo nghễ ưỡn lên nhấn nhẹ một cái, thân thể hai người dính sát vào nhau không khe hở.
Cái trán cô chạm vào ngực anh, không đau nhưng lại làm cô nổi giận, “Anh nói điêu gì thế, cũng không phải đi đánh giặc, làm gì có đào ngũ ở đây!”
Mà bây giờ đã là thời đại gì rồi chứ?
Anh muốn đào ngũ thì quốc gia cũng không có cơ hội đó đâu!
Cô thẹn quá hóa giận trừng anh, “Nhanh buông tôi ra, nếu không sẽ cho anh đẹp mắt đấy!” Bị anh ăn đậu hũ lâu như vậy, thiệt thòi quá!
Tinh thần cũng quật cường dữ, không biết có thể tiếp tục giữ vững hay không,
Kỷ Ngân Viễn nhẹ nhàng hôn cô, bờ môi gợi lên độ cong mê hoặc. Có thể là bị đánh lén liên tiếp nên đôi môi ấm áp vừa mới đụng tới, cô đã nhanh nhẹn tránh ra, làm cho nụ hôn của anh dừng ở khóe miệng cô.
Hừ, tưởng cô không có đầu óc sao, thành công một hai lần thì sẽ có lần thứ ba chắc!
Cô đang dương dương tự đắc không chú ý tới cửa ra vào có động tĩnh. Cửa chính đối diện với phòng khách, người vừa đến thì nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người ngay lập tức, doanh trưởng Kỷ còn gác đùi phải của cô lên cao…
Chao ôi!!! Kỷ Ngân Tĩnh ngơ ngác há to miệng, chìa khóa trong tay rơi xuống đất.
Ông tư lệnh Kỷ cũng bị cảnh tượng này làm kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng phản ứng kịp, che ánh mắt của cô gái nhỏ bên cạnh, quả không hổ danh là người đã từng dãi nắng dầm mưa trên các chiến trường. Làm xong việc này, ông tư lệnh Kỷ không nhịn được tức giận: Kỷ Ngân Viễn càng ngày càng không có dáng vẻ của quân nhân, sinh hoạt cá nhân lộn xộn như vậy, dám làm chuyện không đứng đắn với con gái ở phòng khách!
“Ông nội?”
Kỷ Ngân Viễn cũng hơi kinh ngạc với sự xuất hiện của ông tư lệnh Kỷ, nhìn phản ứng của ông thì chắc là ông đã suy nghĩ lệch lạc, “Ông tới khi nào vậy?”
Anh buông Yểu Nhiên ra, chỉnh đốn tư thế đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu không dám ngẩng lên.
… Ông nội Kỷ Ngân Viễn… trời ơi, cô có thể yêu cầu thay đổi khuôn mặt ngay lập tức được không?
“Con tưởng là ông tới trễ không thấy các người ở phòng khách…” Ông tư lệnh
Kỷ đỏ mặt tím tai, cái từ xấu hổ đó dù thế nào cũng không nói nên lời, tất cả ngại ngùng đó biết thành một tiếng rống giận dữ: “Kỷ Ngân Viễn, nha đầu người ta còn chưa lập gia đình!”
“Gâu gâu!” Tiểu Quai ngẩng đầu sủa hai tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yểu Nhiên ửng hồng, cúi đầu thấp hơn. Mặc dù bọn họ không làm cái gì, nhưng với dáng vẻ đó bị người lớn bắt được, không phải cũng giống như ở chỗ công cộng bị người ta lột đồ ra sao?
… Xấu hổ, xấu hỗ vô cùng.
“Em về phòng trước đi.” Kỷ Ngân Viễn âm thầm đẩy Yểu Nhiên ra sau lưng.
“Hả?” Cô mù mờ nhìn anh, sắc mặt anh trầm tĩnh lạnh lùng, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến cô tràn ngập cảm giác an toàn.
… Có lẽ, đây là trách nhiệm của một người quân nhân.. Cô không biết vì sao mình còn có tâm tình suy nghĩ miên man, chỉ là trong khoảnh khắc này, cô thấy thuận mắt với người đàn ông này.
Yểu Nhiên và Kỷ
Ngân Tĩnh tâm ý hoảng loạn trốn vào trong phòng, ngoài phòng khách ông tư lệnh Kỷ hai tay chống gậy, trầm giọng quát: “Vì phụ nữ, vô tổ chức vô kỷ luật, toàn bộ nghiêm chỉnh tự kiềm chế bản thân của người quân nhân hủy hết trong tay con rồi!”
“…” Kỷ Ngân Viễn đứng tư thế quân đội trong một góc chịu phạt, yên tĩnh như bức tranh vẽ trên tường.
Ông tư lệnh Kỷ dậm cây gậy đùng đùng, “Mới đến chức doanh trường nho nhỏ, con có cái gì mà đã tự mãn nhanh vậy? Những đứa cùng thế hệ trên vai đã có bốn sao, đều biết an phận tuân theo quy tắc, con thì ngược lại, mới hai sao mà muốn lật trời rồi!”
“…” Anh vẫn không nói chuyện, im lặng nghe ông tự lệnh Kỷ mắng chửi.
Âm thanh trong phòng khách truyền vào trong phòng, Yểu Nhiên lo lắng đứng ngồi không yên, “Cái đó, Kỷ tiểu thư… em không đi ra khuyên nhủ sao?”
Kỷ Ngân Tĩnh ngồi trước bàn đọc sách, một tay chống cằm một tay miễn cưỡn xoay bút, “Khuyên cũng vô dụng, ông nội nổi giận thì như súng đã lên nòng, không quan tâm là người hay là chó, càn quét không hề lưu tình.”
“…” Nói như vậy càng làm cho cô bất an!
“Này… chẳng lẽ để một mình Kỷ Ngân Viễn chịu đựng sao?” Tuy rằng có hơi mừng thầm khi nghe anh bị mắng, nhưng ông cụ mắng cũng quá ác độc.
“Này thì có cái gì đâu.” Kỷ Ngân Tĩnh vẫy tay chẳng hể để ý, “Anh ấy đã sớm có thói quen này rồi, trước kia anh ấy bị ông nội mắng còn nhiều hơn.”
“Gì?” Yểu Nhiên trợn mắt há miệng, nửa ngày sau mới nói tiếp: “Kỷ Ngân Viễn cũng bị mắng?”
Còn… còn thường xuyen?
Mà không giống lắm, người đàn ông này trước mặt cô rất xảo quyệt, một khuyết điểm cũng không tìm ra, hay chọc người ta tức giận nói không nên lời… chẳng lẽ, anh cũng thường xuyên chọc tức ông cụ?
Nhưng mà cũng không nên mắng như vậy!
“Yểu Nhiên, chị đừng thấy bây giờ anh ấy có tính khí tốt như vậy, trước kia anh ấy rất lạnh lùng.”
“…” Cô gái này đang nói đùa sao, cả ngày bộ mặt Kỷ Ngân Viễn cười như muốn rút gân mà cũng có lúc lạnh lùng? Yểu Nhiên không thể tưởng tượng được, khóe miệng giựt giựt, “Đúng là nhìn không ra…”
“Thật đấy!” Thấy cô không tin, Kỷ Ngân Tĩnh đặt bút xuống, quay đầu lại nghiêm túc nói:
“Ở thành phố B, trừ em và ông nội ra, những người khác anh ấy không thèm nhìn.”
Cô ấy nói chắc chắn như vậy làm cô thay đổi ý kiến,
“Chẳng lẽ… nguyên nhân anh ấy cười nhiều là vì trước kia không có cười, bây giờ muốn bù đắp?”
Nghĩ như vậy cũng có khả năng, thế giới rộng lớn không gì là không có, cuộc sống thành thị cũng không nên tồn tại khoa học nhiều quá, không giải quyết được vấn đề.
“Không phải, chuyện này rất phức tạp, một hai câu thì không nói hết được, để cho anh ấy tự nói đi.”
“Hừ, làm người khác khó chịu mà…” Cô bất mãn lầm bầm, Kỷ Ngân Tĩnh nắm tay cô, “Yểu Nhiên, chị chỉ cần nhận định rõ một chuyện là được rồi.”
“Anh trai mà chị nhìn thấy bây giờ, mới là chân thật nhất…”
Bên ngoài, ông tư lệnh Kỷ khẽ hừ hừ, quăng cây gậy lên mặt đất, “Lúc trước ông đưa ra ý kiến chịu trách nhiệm, bây giờ gác lại!”
Trong sự việc này, chắc là cô gái đó cũng không có gì hay, huống chi lúc bắt đầu là nó uống say, sau này sự việc cứ thế phát triển. Bây giờ phải suy nghĩ cẩn thận lại…
... Kết quả cô gái này uống say là vô ý hay sao… cần phải điều tra lại.
“… Ông nội.” Kỷ Ngận Viễn im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, “Chuyện của Thư Yểu Nhiên, con sẽ chịu trách nhiệm.”
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
436 chương
96 chương
22 chương
501 chương
8 chương