Lúc này mấy cô gái khác đi ngang qua nhìn thấy Liên Sơ cũng vây lại, hưng phấn lôi kéo cô hỏi đủ thứ chuyện. Liên Sơ bị họ ríu ra ríu rít hỏi nhức cả đầu, đúng lúc nghe được tiếng quát đã giúp cô thoát khỏi tình cảnh này: “Còn vây lại đó làm gì nữa? Không muốn làm việc nữa đúng không?” Mọi người nhất thời im lặng, Liên Sơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp giống như xe tăng nổi giận đùng đùng bước tới. Mấy cô gái nhỏ thành thật cúi đầu im lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Liên Sơ. Liên Sơ lên tiếng chào hỏi: “Giám đốc Lưu.” Lưu Hành Giản u ám hỏi: “Chung Linh Dục, cô vô cớ bỏ bê công việc mất mấy ngày là thế nào?” “Là tôi không đúng, trong nhà có một chút chuyện khẩn cấp nên bị mắc kẹt.” Đôi mắt của Lưu Hành Giản trợn lên: “Tôi không cần biết cô có chuyện gấp gì? Đã nhận tiền thì phải làm việc! Tốt nhất là cô đến phòng tài vụ tính tiền đi, nếu không cứ theo quy định mà khấu trừ toàn bộ tiền lương của cô tháng này.” Tống Từ Băng không nhịn được nói thầm: “Toàn bộ tiền lương? Rõ ràng là mới vắng mặt có mấy ngày…” Liên Sơ cắt đứt lời nói của cô: “Cứ trừ đi! Việc nên làm.” Lưu Hành Giản lạnh lùng rên một tiếng, đang muốn nói tiếp thì tháy cửa thang máy bên cạnh mử ra, chủ tịch Hà Xuân Mậu cùng với thư ký bên cạnh ông ta bước ra. Lưu Hành Giản vội vàng tươi cười chào hỏi: “Chủ tịch.” Hà Xuân Mậu không thèm để ý tới ông ta mà đi thẳng đến trước mặt Liên Sơ, vui vẻ chào hỏi: “Chủ tịch Kỳ, từ lúc nhận được điện thoại báo tôi vẫn chờ cô, đang chuẩn bị tới cửa đón cô đây.” Liên Sơ mỉm cười đáp: “Thật Xin lỗi, để ngài đợi lâu.” “Đâu có đâu có, xin mời, chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện. Đúng rồi, hôm nay tổng giám đốc Bùi không tới… Hà Xuân Mậu vừa thăm hỏi vừa dẫn Liên Sơ bước vào thang máy, để lại sau lưng một hàng người trợn mắt há mồm nhìn theo bọn họ. *** Xế chiều hôm đó, sau khi kết thúc hội nghị quản lý, toàn bộ từ trên xuống dưới nhà hàng như nổ tung, một câu chuyện còn ly kỳ hơn cả truyền thuyết được truyền tai nhau: một nữ phục vụ không có tiếng tăm gì lắc mình một cái trở thành bà chủ mới của nhà hàng Hạnh Vũ Nam, hơn nữa còn thay đổi cả tên họ. Tinh thần ảo tưởng của mị người bị kích thích cực độ, các loại phiên bản khác nhau được tung ra tới tấp. Nhưng mà, cho đến khi Liên Sơ bước ra khỏi phòng làm việc cũng không có ai dám đứng ra xác nhận, ngay cả mấy cô bé vẫn thích dính chặt lấy cô trước kia cũng sợ hãi trốn tránh, ngược lại có một bóng dáng mập mạp vẫn ngập ngừng theo cô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn. Cô đứng lại, quay đầu, biết rõ còn hỏi: “Giám đốc Lưu có chuyện gì sao?” Lưu Hành Giản lúng túng trả lời: “Tổng giám đốc Kỳ, tôi muốn nói lời xin lỗi với ngài, tôi…tôi thật sự không biết…Ha ha, thành thật xin lỗi.” Liên Sơ bình tĩnh nhìn ông ta, trên chiếc trán mập mạp của ông ta từ từ toát ra một tầng mồ hôi bóng nhẩy, Liên Sơ nhe răng cười một tiếng: “Giám đốc Lưu, thẳng thắn mà nói, lúc làm cấp dưới của ông quả thật tôi rất ghét ông, chỉ là nếu làm cấp trên của ông…Tôi cảm thấy số mệnh của mình cũng không tệ lắm.” Lưu Hành Giản há hốc miệng nhìn cô trân trối. Liên Sơ lắc đầu cười một tiếng xoay người rời đi. *** Liên Sơ vừa về đến nhà, Thù Thành đặt xuống tờ báo ở trên tay, trong ánh mắt mơ hồ hàm chứa ý cười hỏi: “Chủ tịch Kỳ, cảm giác thế nào?” Liên Sơ thở dài một hơi ngồi xuống bên cạnh anh, “Đúng là không có mặt mũi nào đi gặp phụ lão Giang Đông(11) nữa.” “Nghiêm trọng như vậy sao?” “Đương nhiên, mấy cô bé kia cũng lặn mất tăm còn dùng ánh mắt ai oán nhìn em, mọi người cư xử giống như bị em lừa gạt tình cảm.” “Sợ là chột dạ đi, chắc hẳn trước kia có không ít người nói xấu ông chủ trước mặt em.” Liên Sơ cười rộ nói: “Đúng vậy đấy, lúc đó không có việc gì liền lấy ông chủ ra đùa giỡn.” Cô nhìn vào phòng bếp cỏ vẻ lạnh tanh, hỏi: “Còn chưa nấu cơm à?” Thù Thành kéo cô đứng dậy, “Dĩ nhiên hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn rồi.” *** Cuộc sống bình lặng trôi qua, công việc của Liên Sơ cũng không gặp khó khăn như tưởng tượng. Nhà hàng Hạnh Vũ Nam vốn là công ty tương đối phát triển, có chế độ quản lý hoàn thiện và tầng lớp quản lý bậc trung chủ động, ổn định, mặc dù đổi chủ nhưng cũng không gây trở ngại cho các hoạt động bình thường khác. Liên Sơ là người bước lên từ tầng lớp cơ sở, quen thuộc với các khâu của nghề ăn uống, thích ứng rất nhanh với công việc. Cô không cố ra vẻ ta đây tiến hành cải cách và thay đổi nhân sự của công ty mà chỉ sửa đổi một ít vấn đề nho nhỏ dựa vào khả năng quan sát và kinh nghiệm nửa năm làm việc ở cơ sở. Mặc dù chỉ là những thay đổi rất nhỏ nhưng mang lại hiệu quả tốt hơn ngoài dự đoán. Mà quan hệ giữa cô và Thù Thành cũng khôi phục tốt hơn dự liệu. Bọn họ giống như trở lại mấy năm trước kia, giống như nhặt lại được toàn bộ hạnh phúc và vui vẻ vốn dĩ đã mất đi từ lâu…Ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ có những lúc lơ đãng trầm mặc, những lúc bình lặng suy tư, hay là lúc ái ân kịch liệt bỗng nhiên nhớ lại những giây phút vấn vương bịn rịn của trước kia. Hana-d∞đ∞l∞q∞đ. Lúc này, bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí, tránh nhắc đến một vấn đề ___ Dạ Nhiên. *** Liên Sơ lưỡng lự không biết có nên trực tiếp nói ra toàn bộ mọi chuyện năm đó hay không? Nếu như nói ra vậy có thể giúp cho bọn họ dỡ bỏ được khúc mắc ở trong lòng, chỉ mà tiếp đó lại phải đối mặt với nhiều phiến toái hơn nữa. Sự kiện kia vốn là một vết sẹo thối rữa, ngay cả chính cô cũng không muốn chạm vào. Có thể tưởng tượng được nó sẽ trở thành một chấn động lớn thế nào đối với Thù Thành. Không có gì phải nghi ngờ, anh nhất định cảm thấy càng khó chịu hơn cô nhiều, anh nhất định không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc cô phải chịu lăng nhục như vậy! Cũng không có gì phải nghi ngờ, anh nhất định càng không muốn bỏ qua cho cái tên Dạ Nhiên. Cô biết thời gian của mình không còn nhiều, có lẽ Thù Thành chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Dạ Nhiên, anh sẽ bắt đầu loại bỏ từng số điện thoại liên lạc từ trong di động của cô. Anh sẽ nhanh chóng tìm được hắn. Liên Sơ nhớ lại nhiều năm về trước, lúc cô còn là một nhân viên cảnh sát đã từng tiếp xúc với một vụ án. Một cặp vợ chồng trẻ tuổi ra ngoài đi dạo thì gặp phải mấy kẻ lưu manh, mấy tên đó trói chặt người chồng rồi thay nhau cưỡng bức cô vợ trước mặt anh ta. Người vợ đó không thể nào tiếp nhận được đả kích lớn như vậy đã tự sát mấy lần. Người chồng bán hết gia sản, dốc hết tiền bạc tận lực chữa bệnh cho cô ấy. Cô và lãnh đạo của đồn công an cùng đi thăm hỏi cặp vợ chồng khó khăn này, nhìn vẻ mặt tiều tụy của người đàn ông kia, hết lòng chăm sóc cho vợ, cô và Mạnh Tinh cũng bị cảm động đến mức rơi lệ. Nhưng mà, một năm sau đó bọn họ ly hôn. Sau này, lúc cảnh sát bắt được những kẻ bị tình nghi là phạm tội lúc đó, đôi nam nữ kia được mời tới đồn cảnh sát nhận diện. Liên Sơ gặp lại hai người họ lần nữa. Post by die^n‿dan‿le^‿quy‿do^n. Lần này, bọn họ giống như người xa lạ, sắc mặt cứng đờ, cũng không nhìn đối phương lấy một lần. Qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, lúc nhìn thấy mấy gã đàn ông kia thì toàn thân cô gái run rấy kịch liệt, dáng vẻ ấy khiến cho người ta cực kỳ chua xót, nhưng người đàn ông đã từng được gọi là chồng của cô ấy lại cứ đứng như vậy không hề nhúc nhích. Mạnh Tinh cực kỳ tức giận chạy lại chất vấn anh ta tại sao lại có thể như vậy? Ai ngờ cô gái kia đột nhiên xông lại bảo vệ cho người đàn ông của mình, vừa khóc lóc nói với Mạnh Tinh: “Cô thì biết cái gì? Cô có thể biết được cái gì?! Đúng lúc mọi người đang trợn mắt há mồm ngạc nhiên hết sức, người đàn ông bên cạnh vốn không có phản ứng nào bỗng nhiên quỳ sạp trên mặt đất ôm đầu mà khóc, không ngừng bứt tóc của mình nói: “Quyên Tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, bây giờ anh thật sự không có cách nào…” Liên Sơ vĩnh viễn không bao giờ quên được dáng vẻ của người đàn ông lúc đó. Mặc dù Thù Thành vĩnh viễn sẽ không khóc rống thảm thiết, chảy hết nước mắt giống như người đàn ông đó, nhưng mà cô biết nỗi thống khổ, dằn vặt trong lòng anh không hề thua kém anh ta. Chỉ là, anh tuyệt đối không hèn yếu vứt bỏ người vợ đã từng bị vũ nhục giống như anh ta, anh nhất định sẽ lựa chọn dùng máu tươi để rửa sạch nổi sỉ nhục của cả hai người. Tình yêu của Thù Thành điên cuồng đến mức không muốn giữ lại một đường lui, nhưng cô lại không thể không giúp anh chừa lại một đường. Cơ hội cũng tới rất nhanh, hai ngày sau Thù Thành phải về thành phố Đồng xử lý một vài công việc. *** Ban đêm, Thù Thành gặm cắn nhũ hoa của cô ăn vạ: “Đi cùng với anh, nếu nhanh thì ngày mai là có thể trở lại.” Cô kiềm chế lại sự rung động, nghiêm túc nói: “Đừng có dùng mỹ nhân kế với em, hiện tại em đã trở thành chủ tịch rồi, còn có việc.” Anh nổi giận, “Em được lắm Kỳ Liên Sơ! Bây giờ trong mắt em đã không có người khác nữa rồi! Hôm nay anh sẽ chứng tỏ cho em thấy ai mới là chồng của em.” “…” Bất chợt, anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mơ hồ thấy được dục vọng đang cố kìm nén, “Liên Sơ, chúng ta cùng nhau trở về đi.” Liên Sơ do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, mai là lần đầu tiên em chủ trị hội nghị thường kỳ.” Anh dừng lại một chút, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản giễu cợt vốn có của mình, “Đã biết, nữ cường nhân(12) của anh” *** Ngày hôm sau, Liên Sơ lái xe vào một khu phố thoáng đãng sạch sẽ. Nơi này không phải là phố xá sa hoa, sầm uất, lại có mấy phần ưu nhã, tịch mịch, hàng ngô đồng hai bên đường giống như những chiếc ô lớn, ánh mặt trời ấm áp, cành lá xanh rũ xuống khiến người ta mê mẩn. Liên Sơ do dự một chút rồi đẩy cửa xuống xe, đi về phía một quán cà phê nhỏ bình thường ở đối diện. Cách đó không xa có một cô bé chừng 5, 6 tuổi đang cúi đầu ngồi dưới gốc ngô đồng chơi chọi đá. Liên Sơ bước tới ngồi xổm xuống, “Khê Đình đang đùa nghich cái gì vậy?” Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn bỗng nhiên lộ ra một tia mừng rỡ: “Dì Liên!” Liên Sơ nở một nụ cười chói lọi, dang tay ôm lấy cô bé: “Khê Đình có nhớ dì không?” Khê Đình chu mỏ nói: “Dĩ nhiên là nhớ nha…, lâu rồi sao dì không tới thăm cháu? Cháu bảo chú gọi điện cho dì nhưng chú nói dì rất bận nên không thể quấy rầy.” Nụ cười trên mặt Liên Sơ khẽ cứng lại, dịu dàng nói: “Khê Đình chơi tiếp đi, dì vào trong nhà gặp chú nói chuyện một lát.” Nói xong, cô đứng dậy đi tới cửa quán cà phê rồi đẩy cửa đi vào. Lúc này mới hơn mười giờ sáng, trong tiệm cũng không có vị khách nào, nhưng vừa đến cửa là ngửi được một hương vị cà phê đậm đà rất tự nhiên. Nếu là một buổi chiều yên tĩnh, ngồi ở chỗ này thưởng thức một ly cà phê có mùi vị như vậy hẳn là rất tuyệt. Đúng lúc này, người đàn ông trầm tĩnh đang tập trung tinh thần với những động tác pha cà phê cũng nghe được tiếng động rồi quay đầu lại. Khuôn mặt anh ta tuấn tù nhưng hơi nhợt nhạt làm nổi bật hàng lông mày đen nhánh khẽ xếch lên. Anh ta vừa nhìn thấy Liên Sơ chợt hơi ngẩn ra, ngay sau đó, trong ánh mắt nhu hào điềm tĩnh lộ ra một tia khác thường. Anh ta mỉm cười chào hỏi: “Liên Sơ.” --- ------ ------ ------- (11) Câu nói này xuất phát từ một điển tích nói về Hạng Vũ. Sau khi triều nhà Tần bị diệt vong, Hạng Vũ và Lưu Bang tranh nhau làm bá chủ thiên hạ, mà lịch sử gọi là "Cuộc giành giật giữa Sở Hán". Bấy giờ, Hạng Vũ và chú là Hạng Lương đã tổ chức một đội quân tinh nhuệ gồm hơn 8 nghìn đệ tử vùng Ngô Trung(tức Huyện Ngô, tỉnh Giang Tô ngày nay). Tám nghìn tinh binh này đều dũng cảm thiện chiến, sau đó dần dần phát triển thành một đội quân lớn mạnh. Tình hình bấy giờ rất có lợi cho Hạng Vũ, nhưng vì Hạng Vũ quá chuyên quyền độc đoán lại ngạo mạn khinh địch, cuối cùng sa vào bẫy của đại tướng Hàn Tín ở Cai Hạ, bị thiệt hại chỉ còn lại 8 nghìn lính Giang Đông. Hạng Vũ liều chết phá vây chạy đến sông Ô Giang. Bấy giờ, mặt trước có sông ngăn lối, mặt sau có quân địch đuổi theo, tình hình vô cùng nguy cấp. Trưởng đình Ô Giang thấy vậy mới nói với Hạng Vũ rằng: "Giang Đông tuy hẹp, nhưng cũng là đất rộng nghìn dặm có thể xưng vương, nay tôi dùng thuyền đưa ông qua sông thì quân Hán đừng hòng đuổi kịp". Hạng Vũ từ chối rằng: "Đây cũng là trời muốn giết tôi, tôi làm sao có thể qua sông chạy trốn. Tôi dẫn 8 nghìn lính Giang Đông ra trận, nay chỉ còn mỗi mình tôi trở về, thì còn mặt mũi nào gặp mặt các bậc phụ lão Giang Đông". Hạng Vũ nói xong bèn đem con ngựa Ô Truy của mình tặng cho trưởng đình, sau khi liên tiếp chém chết mấy chục tên quân Hán, liền nhảy xuống sông tự tử, bấy giờ Hạng vũ mới có 31 tuổi. (12) Nữ cường nhân: dùng để chỉ những người phụ nữ thành đạt, có chức vị cao.