Thù Thành bổ nhiệm phó tổng giám đốc chi nhánh thành phố Đồng lên tiếp nhận vị trí của Tống Ca, sau đó lại đề bạt chính tâm phúc của mình là Hoàng Việt lên đảm nhiệm chức vụ phó tổng. Sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, anh trở lại thành phố A. Bởi vì tâm trạng khá thoải mái nên mỗi ngày đều yên ả trôi qua. Bất quá vẫn có điều nuối tiếc, chẳng hạn như Nhiếp Bá Khôn còn chưa xuất hiện, lại chẳng hạn như, Liên Sơ thường xuyên chạy tới bệnh viện, tích cực trị liệu “bệnh vô sinh”. Thù Thành thực ghét bản thân mình nhiều chuyện, lúc trước tự nhiên lại nhắc tới chuyện sinh con. Đối với anh mà nói, cuộc sống bây giờ đã rất trọn vẹn, không muốn Liên Sơ mãi cố chấp với cái gọi là “tiếc nuối” này. Anh từng khuyên nhủ cô, nhưng lại như mọi lần, Liên Sơ một khi đã nhận định chuyện gì ai cũng không nói lại. Cũng may, tâm trạng của cô lại không vì thế mà trở nên u sầu, đến cả câu cửa miệng của cô cũng là: nguyên tắc của chúng ta là tích cực cố gắng không mệt mỏi, nếu ngay cả cố gắng cũng làm không được chẳng phải sẽ tiếc nuối về sau? Cô nói vậy, Thù Thành ngược lại rất vui mừng, ôm chặt lấy cô bày tỏ lời thề son sắt: “Bà xã, chuyện này em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ phối hợp ‘cố gắng’ cùng với em một cách tốt nhất.” “Là anh nói đấy nhé”. Liên Sơ nói. “Đương nhiên.” “Tốt…Chuyện thứ nhất anh phải phối hợp với em chính là ___ cấm dục!” “Cái gì?” Nụ cười tươi của Thù Thành sụp xuống. Liên Sơ phụ họa: “Nhiệm vụ của anh bây giờ chính là dưỡng sức, đợi đến thời khắc mấu chốt mới bắt đầu khai triển thực lực, đến lúc đó, chúng ta nghỉ phép ba ngày, tùy anh muốn làm ầm ĩ thế nào cũng được.” “E hèm, vậy thời khắc mấu chốt ấy là lúc nào?” “Ai dàaaaa…chuyện này cũng khó nói, hiện tại đang ở trong thời kỳ kinh nguyệt nên lại càng không được, không thể coi là thời kỳ rụng trứng…” Thù Thành nổi đóa, khiêng cô ném thẳng lên giường: “Nha đầu thối, lại lừa dối chồng của em đúng không?dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don