Đoán Thiên Mệnh FULL
Chương 85
Trong lòng tôi vẫn còn hơi do dự, dù gì tình hình bây giờ cũng không tốt lắm, chủ yếu là do điều con rồng vừa nói với tôi lúc nãy làm tôi khá là khó xử.
Rốt cuộc người phong ấn sau lưng tôi sẽ có ảnh hưởng gì với tôi?
Tôi biết, mặc kệ có ảnh hưởng gì, vào thời điểm quan trọng tôi đủ mạnh mẽ là được.
Bây giờ mẹ nói để tôi giúp thần sông ba tháng, như vậy ba tháng này tôi đến giúp cô ta, thì có làm đạo hạnh của tôi tăng lên không nhỉ?
Tôi không muốn lãng phí thời gian, vì ngoài việc làm tăng đạo hạnh của mình thì tôi còn muốn tìm hiểu rõ về thân thế của tôi, còn cả nữ thi bị người giấy khiêng đi đó, tôi cũng phải nghĩ cách để tìm về.
Đây là nguyên nhân tôi do dự, nhưng mẹ chắc chắn sẽ không hại tôi, bà làm vậy là để thần sông tha cho tôi một mạng thôi.
Bà ấy rất tốt với tôi.
Tôi có thể làm được, ba tháng đến giúp thần sông, để cô ta thả tôi ra, cũng đồng thời giúp tôi tăng đạo hạnh của mình.
Trong lòng tôi đã có quyết định rồi.
Mẹ nhìn tôi, bà đã nhìn ra được rồi, thế là bà nói,
"Thế nào? Lý Dịch đến giúp cô ba tháng, sau ba tháng, cô không được đến gây phiền phức cho Lý Dịch nữa! Cũng không được ra tay với nó! Ân oán giữ hai người coi như chấm hết!"
Thần sông nhướng mày, cô ta im lặng mấy giây.
Song cô ta không nhìn chằm chằm tôi nữa tức là cô ta đồng ý.
Tôi thở ra nhẹ nhõm, với tôi mà nói, giao dịch ba tháng đổi một mạng vẫn có lời.
"Thế nào?" Mẹ tôi lại hỏi.
Thần sông nhìn bà một cái, đưa tay cầm chén trà đã nguội trên bàn lên uống một ngụm, mẹ tôi cười, thần sông đứng lên, mẹ lại nói, "Đợi một lát, bây giờ Lý Dịch sẽ đi theo cô."
Đôi mắt thần sông lóe lên sự ngạc nhiên.
"Mẹ, đừng nhanh như vậy có được không..." Tiểu Phượng Hoàng nói nhỏ.
Tôi cũng ngạc nhiên, tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng sắp đến rồi, mà bây giờ tôi đi với thần sông ngay? Như vậy tôi chắc chắn không thể giúp gì cho Tiểu Phượng Hoàng sao?
Mẹ tôi lắc đầu, "Nhất định phải đi trong tối nay!"
Tiểu Phượng Hoàng tủi thân im lặng.
Tôi vội vàng nói tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng sắp đến rồi thì phải làm sao? Mẹ tôi chỉ biết im lặng, Tiểu Phượng Hoàng nói, "Em không sao, anh đi giúp cô ta ba tháng, sau ba tháng chắc chắn phải về, không được đi lung tung, ba tháng sau em chờ anh..."
Tôi thở dài, với tình hình bây giờ, dựa theo thời gian mẹ đã nói, tối đa một tháng nữa là sẽ đến tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng, có khi là ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy con bé đã chết như đứa con của Hồ Thanh Từ.
Tôi lắc đầu hỏi mẹ, bà do dự nói, "Lý Dịch, mẹ có nghĩ ra một cách rồi, đến lúc đó phải cần con giúp mẹ, nhưng đạo hạnh của con tốt nhất phải là đoán mệnh sư cấp sáu, hoặc ít nhất cũng phải cấp năm..."
Cách gì vậy? Tôi không kịp nghĩ nhiều.
Tôi hỏi còn bao lâu? Có thể cho tôi bao nhiêu thời gian, mẹ nói, "Một tháng."
Tôi ngây ngẩn cả người, một tháng đột phá hai cấp độ? Có thể sao?
Nhưng vì Tiểu Phượng Hoàng, không thể cũng phải có thể, tôi cắn răng gật đầu, "Được, một tháng sau con sẽ về."
Vẻ mặt mẹ tôi phức tạp, "Đừng ép mình, con cố gắng hết sức là được."
Tôi gật đầu, nhất định phải ép mình!
Mẹ tôi lại nói tiếp, "Đến lúc đó mẹ sẽ cho con thứ vốn dĩ không thuộc về mẹ..."
"Mẹ, thứ gì vậy ạ?" Tôi hỏi.
"Đến lúc đó con sẽ biết, vật như vậy, hẳn không phải là thứ mẹ nên học, mẹ sẽ cho con." Mẹ tôi nói tiếp.
Chuyện này làm tôi khá ngạc nhiên, thứ bà không nên học? Là cái gì vậy?
Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, từ nhỏ đến lớn mẹ đều đối tốt với tôi, sau một tháng tôi quay lại là được.
Tôi hỏi mẹ trong 1 tháng này bà định chuẩn bị những gì? Bà nói:
"Mang con bé ra ngoài gặp mấy người, sau đó chuẩn bị một vài thứ khác."
Có lẽ đi gặp người khác nghĩ cách cũng giống như đi “tìm kiếm danh y”, tôi hiểu điều này, mẹ lại nói:
"Lý Dịch, thần sông đã đồng ý, cô ta sẽ không giết con, con cứ yên tâm..."
Đúng là tôi đã yên tâm, vì đây là mẹ giúp tôi, tôi nhìn Tiểu Phượng Hoàng, ánh mắt con bé có sự lưu luyến không rời, tôi đi đến trước mặt nó:
"Mẹ muốn dẫn em ra ngoài, em có thể đi đến thật nhiều nơi rồi này."
"Nhưng ban đêm không nghe thấy tiếng ngáy của anh em không ngủ được." Tiểu Phượng Hoàng rầu rĩ đáp, tôi sững sờ, tôi ngủ có ngáy sao?
Tôi vô thức nhìn mẹ, bà cũng đang ngẩn người, rồi bà đưa tay xoa đầu Tiểu Phượng Hoàng:
"Lý Dịch có việc của mình, một tháng sau sẽ quay lại, đúng rồi, không phải con nên gọi là anh trai sao? Con nhỏ hơn cậu ấy 17 tuổi đấy?"
"Con hiểu, nhưng mà, nhưng mà," chính Tiểu Phượng Hoàng cũng không biết nên nói thế nào, "Con không muốn gọi."
Mẹ tôi bất đắt dĩ, " Thật không biết trên dưới."
Tiểu Phượng Hoàng im lặng cúi đầu.
Mẹ đã để tôi đi giúp thần sông thì tôi đương nhiên phải thu xếp ít đồ đạc, sau đó kín đáo đưa thẻ ngân hàng của tôi cho mẹ, bà ngạc nhiên, tôi nói mẹ cầm đi, cũng nói trong đó có hơn một trăm vạn.
Phượng Sở Lan sững sờ, "Nhiều vậy sao? Quả nhiên đoán mệnh phải là cho các con học, mẹ đã học rồi, nhận quá nhiều tiền sẽ bị nghiệp quật..."
Khi mới bắt đầu Dương Siêu cũng từng nói vậy, nói mẹ là yêu quái, không thể tính nhân mạng, vì con người chế ngự thiên nhiên.
Mẹ không thể tính trời nên bà không kiếm được nhiều tiền, cũng làm bà thua xa thần sông giàu có, thậm chí còn rất nghèo khổ.
"Mẹ cầm rồi thì con phải làm sao?" Mẹ tôi lắc đầu, tôi nói trong tay tôi còn chút tiền, rôi tôi lại gọi một tiếng mẹ, ý là để tôi hiếu kính bà, sau khi hết ngạc nhiên, bà thu ánh mắt lại.
Thần sông đã ra ngoài từ lâu, cô ta đứng im lặng ở cửa ra vào.
Tôi có cảm giác như mình sắp đi xa nhà, lưu luyến không nỡ rời xa gia đình, xa mẹ và Tiểu Phượng Hoàng.
Tôi thở dài, nói với Tiểu Phượng Hoàng, "Em yên tâm, một tháng nữa anh nhất định sẽ trở thành đoán mệnh sư cấp năm!"
"Cứ theo tự nhiên là được, đừng ép mình anh nhé," Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, "Em không muốn anh phải cực khổ."
Tôi nói gọi anh trai tôi nghe, coi như an ủi tôi đi, Tiểu Phượng Hoàng chạy đi, "Em không muốn gọi là không muốn gọi."
Cái này có gì khác nhau chứ? Tôi quay đầu cười cười, đôi mắt cô bé đỏ ngầu muốn nói tiếp, song nó lại im lặng.
Tôi có hơi không nỡ, quay lại ôm con bé, con bé cũng không lùi lại.
Tôi đang nghĩ đến một tháng sau, con bé có thể cao hơn tôi không? Nặng hơn tôi, vậy sẽ làm tôi ngạc nhiên lắm, tôi bèn bảo con bé ăn nhiều một chút.
"Sau đó anh ăn luôn em đúng không?" Con bé nói, tôi cười cười, "Không ăn em đâu, thịt dai quá ăn không ngon."
"Ai bảo anh không ăn lúc thịt em còn mềm? Không còn cơ hội nữa đâu, em không để anh ăn đâu." Con bé lắc đầu nói.
"Ừm, anh đi đây."
"Anh đợi một lát."
"Làm gì."
"Nhổ một cọng lông trên người em đi," con bé nói, tôi hỏi làm gì? Con bé trả lời, "Em có thể cảm giác được anh đang ở đâu."
Tôi giật mình, hỏi cô bé tính theo dõi tôi sao? Con bé lắc đầu, "Không phải đâu nha, nếu anh gặp nguy hiểm, lấy lửa đốt cọng lông vũ của em, em sẽ biết rồi bay đến tìm anh, bay từ trên trời xuống đưa anh đi."
Như thế thì còn được, tôi rút một sợi lông, con bé nói nhổ mạnh một chút, tôi chọn một sợi, giật mạnh ra, Tiểu Phượng Hoàng nước mắt lưng tròng, "Anh cố ý, em bảo anh nhổ mạnh một chút, thế mà anh nhổ luôn cái mạng em luôn rồi..."
Tôi lập tức ngạc nhiên, quả nhiên phát hiện cọng lông này chứa khí tức nồng đậm, đây là cọng lông có chứa linh hồn của con bé sao?
Mẹ tôi nói, "Không sao, con nhớ cất cọng lông này cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm cứ làm theo lời nó nói."
Tôi chỉ có thể gật đầu, không biết có ảnh hưởng gì đến Tiểu Phượng Hoàng không, tôi cẩn thận cất nó đi, rồi an ủi tiểu phượng hoàng mấy câu, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt con bé:
"Anh làm em khóc hai lần rồi đấy."
Tôi hỏi em nhớ rõ ràng vậy sao? Con bé gật đầu:
"Nhớ chứ, anh cố ý hai lần, lần này, rồi lần trước, làm em đau muốn chết..."
Tôi áy náy, con bé nói tiếp, "Nhưng em không trách anh, đau thì đau, không có gì to tát cả, khóc một trận là ổn thôi.”
Tôi thở dài, nói tiếp mấy câu nữa với con bé và mẹ.
Bà cũng dặn dò tôi mấy câu, rồi tôi mới ra khỏi phòng, thần sông nhìn tôi một cái, đi ra ngoài trước.
Trời đã tối, trong lòng tôi rất khó chịu, quay đầu nhìn lại, trong nhà hắt ra ánh sáng dìu dịu, tiểu phượng hoàng đang đứng trước cổng.
Tôi phất tay với con bé, con bé cúi đầu đi vào trong, cổng từ từ đóng lại, nhưng tôi lại có cảm giác ở nơi khe cửa có đôi mắt của con bé, luôn nhìn theo bước chân tôi rời khỏi đây....
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
80 chương
3 chương
284 chương
37 chương
692 chương
22 chương