Đoán Thiên Mệnh FULL
Chương 58
Quả nhiên Tần Thanh muốn hỏi tôi về chuyện này.
Lúc nãy tôi đã xem bàn tay của cô ta nên đã biết được tình hình.
Bản thân cô ta cũng tự nói rằng cô ta không nên làm chuyện này.
Hậu quả của chuyện này vô cùng đáng sợ, có thể hủy hoại tương lai sự nghiệp của cô ta.
Nhưng nói thế nào nhỉ, có thể thì là có thể, lúc cô ta nói ra tôi thấy vẫn có chút tự tin nên chắc bản thân đã có cách giải quyết rồi.
Sở dĩ cô ta vẫn nói ra, chắc là để tôi quyết định xem cách giải quyết của cô ta có đúng không thôi.
Tôi suy tính một hồi rồi nói:
“Tình hình này của cô không dễ nói ra chút nào,...”
"Sao, ta lại hỏi cậu một câu nữa, cậu không cần nhìn tay tôi mà vẫn nói được chứ?" Tần Thanh nhìn chằm chằm tôi, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng.
Trong lòng tôi cảm thấy không ổn, người phụ nữ này quá thông minh.
Thoáng chốc liền biết rằng vừa rồi tôi có thể nhìn thấy những thứ khác qua lòng bàn tay của cô ấy.
Giờ tôi đang nghi là cô ta nói ra những lời này là để thử tôi, nếu là như vậy thì người phụ nữ này có hơi đáng sợ rồi.
Có điều tôi cũng không có gì phải sợ cả, với tư cách là một thầy xem mệnh, miệng lưỡi của tôi cũng không tồi, rất bình tĩnh nói:
“Chắc chắn là cần rồi.”
"Cần ư?" Ánh mắt Tần Thanh ngừng lại, tôi lờ mờ nhìn thấy trong mắt cô ta có chút lấp lánh, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của tôi.
Trong lòng tôi bất lực thật sự, cô ta nhìn tôi như vậy là muốn tôi không đánh mà khai sao.
Thật sự mà nói thì có nhìn tôi cả ngày tôi cũng không thay đổi sắc mặt.
Quả nhiên sau khi nhìn tôi vài giây, cô ta đã cau mày lại.
Tôi lẩm bẩm trong lòng, mất bình tĩnh trực tiếp hỏi cô ta có xem hay không?
"Cậu muốn xem thế nào?" Cô ta nói.
"Tay."
Cô ta lại đưa tay ra.
Lần này đương nhiên tôi xem nghiêm túc hơn, sau 1 hồi suy nghĩ bèn không giấu diếm nói lại tất cả những điều tôi nhìn thấy ra.
"Hủy hoại tương lai của ta?” Khóe miệng Tần Thanh hơi nhếch lên.
Tôi gật đầu:
"Chuyện mà cô làm không phải chuyện tầm thường, rất có thể sẽ hủy hoại tương lai của cô, còn có thể giấu được bao lâu, dựa theo độ sâu đường vân tay của cô mà nói thì không giấu được bao lâu đâu.
Tôi khuyên cô nên tự quyết định chuyện này đi, nếu cứ giấu diếm thì không ổn.”
Nói xong mà chính tôi cũng tự nghi ngờ rằng tôi đã nói thẳng như vậy, tại sao cô ta lại không hoảng sợ chút nào? Thậm chí trên mặt còn có một chút giễu cợt.
Đây là quá tự tin hay tôi xem sai rồi? Hay cô ta có thể dễ dàng tự mình giải quyết?
“Xem khả năng xem mệnh của cậu không ra gì.” Tần Thanh nhẹ lắc đầu nói.
Tôi tức quá mà, cô ta muốn làm thế nào?
Cô ấy nhìn vẻ mặt của tôi, lại cau mày:
"Có phải cậu nhìn ra rồi nhưng không nói ra đúng không?"
Tôi không nói gì, không lắc đầu, cũng không gật đầu.
Thật ra tôi đã nhìn thấy gì đó rồi, sau khi nhìn kỹ hơn thì thấy chỉ tay cô ta thật sự cho thấy việc tương lai bị hủy hoại, còn có chút màu máu, khả năng là tới lúc đó Tần Thanh sẽ bị thương nặng.
Trong nhà yên lặng được vài giây, Tần Thanh trở nên vô cảm, có lẽ là do mặt tôi không biến sắc, làm cho cô ta không tài nào đoán được tôi đang nghĩ gì, có nhìn ra hay không.
"Cậu ra giá bao nhiêu? Nói đi."
Ý là muốn đưa tiền cho tôi, cô ta cũng không cố truy cứu rốt cuộc tôi đã xem ra cái gì, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Về tướng mạo cô ta thì tôi không nhìn ra được gì, nhưng xét về phong cách mà nói, thì chắc chắn là người có tiền, nên tôi nhất định sẽ tính thêm một chút.
“Cô hỏi tôi hai câu, mỗi câu là 1 vạn” Tôi nói.
Trong lòng tôi vui vui nhưng, kiếm tiền khó vậy, xem mệnh cho những người như người phụ nữ này thì ai cũng bị tức chết thôi.
Cô ta liếc tôi rồi lấy ra 2 vạn tiền mặt, đặt lên bàn.
Tự dưng tim tôi nhói lên 1 cái, sòng phẳng như vậy, tôi bị hớ rồi, kể cả có nói 3 vạn một câu cũng không sao.
Có điều tôi nghĩ cô ta sắp rời đi, dù sao thì cũng xem xong rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn tiếp tục nói:
"10 vạn."
“Cái gì? 10 vạn á” Tôi kích động, nghe thấy nhiều tiền như vậy, tôi tất nhiên là rất kích động.
"Cậu xem xem có những thứ khác hay không, chỉ cần nói có, không cần kể ra là cậu thấy những gì, 10 vạn này sẽ là của cậu." Cô ấy nói.
Trong lòng tôi có chút lấn cấn, 10 vạn đối với tôi mà nói quả thật là một sự cám dỗ lớn, tôi không phủ nhận, nhưng tiền này, có lẽ là tôi không kiếm nổi rồi? Tôi không nói gì, 10 vạn này không hề dễ kiếm.
Tôi lắc đầu nói không có.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm vài giây:
“Tốt nhất là không có.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu như lúc nãy tôi nói có, thì cô ta sẽ làm gì? Cô ta đi về phía cửa, tôi nói đi thong thả, cô ta thế mà lại quay đầu nhìn tôi, tôi cũng chỉ biết ngượng ngùng.
Có điều, lúc này không biết là trùng hợp hay sao mà cơn mưa vừa tạnh, lại một lần nữa ập xuống không báo trước.
Trời mưa như trút nước, nhà tôi lại sắp chìm trong nước, tôi chợt đau đầu:
"Con mẹ nó chuyện gì vậy? Vừa mưa, giờ lại mưa nữa! Long Vương uống nhiều quá rồi? Nôn bừa bãi ở đây."
Lần trước Dương Siêu bảo mưa to là do Long Vương uống quá nhiều rồi bị nôn.
Lượng mưa này, hazzz rốt cuộc là ông ta đã uống bao nhiêu vậy?
"Cậu nói cái gì cơ?" Tần Thanh quay đầu nhìn chằm chằm tôi, tôi sửng sốt.
Tôi nói trời mưa, không phải mắng cô.
"Cơn mưa vừa rồi cậu không được nói, bây giờ thì cứ việc, muốn nói gì thì nói."Tần Thanh nói nói như vậy làm tôi cảm giác vừa phạm lỗi vậy.
Cô ta có ý gì vậy? Tại sao cơn mưa lúc nãy không được mắng, mà cơn mưa hiện tại lại có thể mắng?
Tần Thanh không nói lời nào, cô ta nhìn chằm chằm màn mưa bên ngoài mấy giây, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Tôi vô thức muốn nói rằng dù sao cô cũng đã đưa tôi 2 vạn tệ, giờ để tôi đưa cho cô một chiếc ô cũng được, có điều cô ấy đã đi ra ngoài rồi.
Thôi bỏ đi, mặc kệ cho cô ướt như chuột lột, tôi đóng cửa lại, nhưng ngoài trời mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng.
Tôi đau đầu cầm chổi quét nước ở cửa, vừa nãy tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, giờ lại mưa, chẳng lẽ đêm nay không ngủ nổi?!
Tôi thở dài, trận mưa này đã rơi rất lâu rồi, tôi dùng xô hứng nước rất mãi rồi cũng không ổn. cứ tiếp tục như vậy thì chẳng thấm vào đâu.
Tôi cứ nằm tạm trên bàn cao để ngủ, sáng mai lại múc nước, xem trận mưa này có thể kéo dài bao lâu.
Đang ngủ mê man thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi bị đánh thức mới phát hiện thấy trong phòng đã có chỗ nước ngập đến chân rồi.
Tôi đau đầu kinh khủng, vội vàng xem điện thoại thì là Dương Siêu gọi đến.
Lúc này trời đã rạng sáng, còn như giữa trưa, xem ra tối hôm qua tôi mệt quá nên mới ngủ trên bàn lâu như vậy.
“Alo”
“Cậu đang ở đâu?” Dương Siêu trực tiếp hỏi.
Tôi nói ở nhà, anh ta nói tiếp:
“Có muốn ta đến đón không?”
Tôi hỏi tại sao? Anh ta nói:
"Nước ở động Lục Thiên đêm qua cuối cùng cũng đã rút rồi."
Cái gì? Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây là do thần sông Trường Giang đến xử lý sao? Vị thần sông này có một khát vọng sống sót thật mãnh liệt! Tôi hỏi nước rút được tới đâu rồi? Trước đó nước sâu đến kinh người, cả ngọn núi gần như bị nhấn chìm, có thể tưởng tượng sâu đến nỗi máy bơm phải mất hàng tháng trời mới bơm được.
"Dù sao thì nó cũng đang rút dần, để mà biết khi nào động Lục Thiên mới lộ ra thì vẫn khó." Dương Siêu nói.
Tôi hỏi thần sông có xuất hiện ở động Lục Thiên không? Dương Siêu nghi ngờ nói:
"Không rõ nữa, nhưng thần sông Trường Giang chắc sẽ không tới xử lý chuyện này nhanh như vậy đâu.
Dù sao cũng đã như vậy mười tám năm rồi, cô ta cũng sẽ không vội.
Có thể không phải là thần sông, mà chắc là ai đó đã làm."
"Ai vậy nhỉ?" Tôi hỏi.
“Cái này ta không rõ, nhưng nước rút rồi, động Lục Thiên sẽ xuất hiện.”
Đây là một tín hiệu rất tốt, tôi nói để tôi tự đi kiểm tra là được rồi.
Dù sao thì em gái anh ta đang trong tình trạng không ổn, có thể sẽ sinh bất cứ lúc nào.
“Được rồi, vậy cậu tự qua đó nhé, có khả năng là ta phải nhờ cậu 1 việc.”
“Không vấn đề gì, tôi luôn sẵn sàng.” Tôi nói, chắc là việc của em gái anh ta rồi.
Dù sao thì chính Dương Siêu đã giúp tôi tìm ra động Lục Thiên, ơn này tôi nhất định phải trả mới được.
“Ừm."
Hai người chúng tôi cùng cúp máy, tôi quay sang nhìn nước trong nhà, thật đau đầu mà.
Tôi bèn nhảy xuống múc nước liên tục, mưa to thế này thì không biết có bao nhiêu người bị ảnh hưởng nữa.
Tôi lặng lẽ múc nước liên tục ba bốn tiếng, lâu như vậy, mệt đến thở hồng hộc mới dọn dẹp xong nhà cửa.
Sau đó tôi chuẩn bị đi tắm rửa, thay quần áo để đi đến động Lục Thiên, có điều tôi nghĩ nên gọi Ninh Vũ Hi đi cùng, dù sao thì sau lưng cô ấy cũng có chữ giống như tôi.
Có điều lúc này tôi lại tự hỏi, tại sao Tiểu Phượng Hoàng lại im lặng, ngủ say như vậy? Tôi nghi ngờ quay trở lại phòng nhìn con bé, thấy nó vẫn vùi đầu vào cánh ngủ.
Tôi bèn nhẹ nhàng gọi nó, không có phản ứng gì nên tôi bèn lay nhẹ 1 cái, phát hiện thân thể nó hơi động đậy, tôi mới yên tâm, vừa nãy không có động tĩnh gì, tôi còn tưởng…
Tôi hỏi nó sao rồi?
“Em, em cảm giác như sắp chết…." Nó yếu ớt nhỏ giọng nói.
Tiểu Phượng Hoàng nói như vậy làm tôi sợ chết khiếp, sắp chết rồi sao? Lẽ nào thời gian mẹ tôi cố gắng trì hoãn cho con bé sắp hết rồi?! Tôi vội vàng hỏi thấy như thế nào rồi? Con bé thì thào nói:
“Đau đầu, sốt, cảm thấy da thịt như sắp chín rồi.”
Tôi ấn ngón tay lên đầu nó, đúng là có hơi nóng, có phải là mắc mưa nên cảm lạnh rồi không? Tôi đã dự cảm sau khi mắc mưa thế nào cũng bệnh, quả không sai chút nào.
Chắc là tuổi con bé còn quá nhỏ, khả năng miễn dịch với những thứ này không tốt lắm, dù sao thì nó cũng mới hơn mười ngày tuổi, tôi hỏi nó vết thương ở cánh như thế nào rồi? Nó lắc đầu nói không có cảm giác gì.
"Chờ một chút." Tôi nhớ trong nhà còn thuốc cảm, muốn lấy cho nó uống một ít.
Chắc tôi phải bẻ thuốc nhỏ ra một chút nó mới có thể uống được.
“Anh làm gì vậy?” Nó hỏi tôi.
Tôi nói chuẩn bị ăn thịt con bé, nó nghiêm nghị lắc đầu, lại có chút yếu ớt:
“Không được, em bị bệnh rồi, sao anh vẫn có thể bắt nạt em như vậy?”
“Vậy đợi em khỏe rồi thì anh bắt nạt em nhé." Tôi nói, đã bắt đầu tìm thuốc.
“Cũng không được, tại sao anh lại muốn bắt nạt em chứ?” Con bé đứng lên.
Tôi lườm nó 1 cái:
"Anh bắt nạt đó, rồi làm sao?"
Nó nghẹn lời một lúc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống:
"Sao anh có thể làm như vậy? Con nít bắt nạt em, anh cũng bắt nạt em, em cũng có trêu chọc anh đâu."
“Ai bảo em gọi anh là đồ đần?”
“Em không nói anh là đồ đần, em nói anh là đồ ngốc, đần là mắng, ngốc thì không phải.” Con bé hơi oan ức.
Có gì khác nhau sao? Đều là để mắng người khác mà.
Tôi lấy thuốc mới tìm được bẻ ra nhỏ ra một ít rồi pha thêm nước cho con bé uống, nó cứ nhất quyết không uống, rất có khí phách.
Hừ.
Tôi đưa tay giữ cánh nó, nó yếu ớt vặn vẹo người:
"Đừng đụng vào em, nam nữ thụ thụ bất thân, em uống, em uống, anh đừng đụng vào em."
Tôi dừng lại, nó ngoan ngoãn tự uống, tôi hỏi nó có ra ngoài với tôi không hay ở nhà.
Con bé nói buồn ngủ quá, chắc là do uống thuốc nhiều quá, nghĩa là phải ở nhà.
“Vậy em ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung.” Tôi bắt đầu chuẩn bị một ít thức ăn cho nó, còn có nước uống, nhất định phải đảm bảo có đồ ăn trong một tuần cho con bé.
“Em không phải đồ ngốc, chạy ra ngoài làm gì?” Nó lắc đầu nói.
Tôi nói em không phải là đồ ngốc mà vẫn trở thành thế này? Con bé bị tôi làm cho tức đến nỗi không nói nên lời, ánh mắt nhìn tôi có chút oán giận, chiếc mỏ nhỏ lẩm bẩm hai chữ, như thể nói tôi là đồ ngốc.
Tôi pha phần thuốc còn lại thành ba phần rồi để đó, dặn mỗi ngày để con bé uống một phần, nó gật đầu:
"Biết rồi, anh đi nhanh lên được không, em buồn ngủ quá".
Tôi cứng họng, có điều không biết là tôi có bị ảo giác hay gì đó không mà bỗng cảm thấy tiểu phượng hoàng dường như đã lớn hơn một chút.
Mới đó bằng nắm tay mà giờ to bằng 2 nắm tay rồi.
Sau mấy tháng nó sẽ lớn như một đứa trẻ chứ? Chắc sẽ không đáng sợ như vậy đâu.
Thu dọn đồ đạc, cầm theo 20.000 tệ mà Tần Thanh đưa, dự tính sẽ gửi vào ngân hàng.
À tất nhiên là trước khi đi, tôi phải thay gạc cho tiểu phượng hoàng đã đã, con bé nói tôi quấn nó thành bánh trưng rồi.
Tôi ngây người nhìn nó rồi nói nó nói sai rồi, phải là bánh nhân bánh ú, con bé càng nhìn tôi phẫn nộ hơn.
Không hiểu sao tôi bỗng thấy vui lạ, bèn nhoẻn cười.
Tôi đi từ trong nhà ra, đóng cửa lại, sau đó đi tìm Ninh Vũ Hi.
Có điều vừa mới bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy từ phía xa xa có một chiếc xe đang chạy tới đây.
Hai ngày nay trời mưa quá lớn, trên đường đầy bùn lắng, tôi thấy Diệp Thanh lái xe kia rồi nên vội vàng đi đến đó, bảo cô ấy đừng lái xe qua đây.
Tôi kể qua tình hình của chị Nguyệt cho Diệp Thanh, nghe xong cô ấy im lặng, thở dài một hơi, nhờ tôi đưa cô ấy đến nơi chị Nguyệt chết, tôi gật đầu đồng ý
"Thôn của các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao ở những nơi khác không có mưa, lại chỉ mưa ở chỗ này?" Diệp Thanh kỳ quái hỏi, tôi nói trong nhà nước ngập tới đầu gối luôn.
Diệp Thanh lại hỏi:
"Mưa lớn đến vậy hả, lũ lụt sao?"
Tôi bất lực, để cô ấy nhìn xung quanh, ruộng và mặt đất đều là bùn, cô ấy mới nói tiếp:
"Chắc là trong thôn có người đã xúc phạm ai đó có bản lĩnh cao cường, hai trận mưa này là để trừng phạt đó."
Tôi nghi ngờ nói không có ai xúc phạm ai hết.
“Cái này tôi không biết, lên xe đi, đưa tôi đến chỗ chị Nguyệt chết.” Diệp Thanh nói xong, tôi gật đầu lên xe..
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
80 chương
3 chương
284 chương
37 chương
692 chương
22 chương