Hoàng Nha chỉ kịp ném bức tượng Phật trong tay ra khỏi phòng, muốn chạy trốn thì đã quá muộn.
——Vì gã ta đang ở tầng hai, còn thứ đó đã vào được từ lâu, hiện tại đang dừng chân ở lầu dưới.
Vừa khi gã nghe thấy tiếng động, lúc này, bóng đen mơ hồ đó đã cùng lúc đang từng bước lên lầu.
Thứ kia chân bước lên những tấm gỗ, phát ra âm thanh nom tựa như hồi chuông báo tử, cứ đập thình thịch mãi ở trong lồng ngực của Hoàng Nha.
Nỗi sợ hãi cùng sự lo lắng bất an của gã không thể ngừng trào dâng...
Hoàng Nha chui tọt rồi trốn vào trong tủ treo quần áo, hai tay nắm chặt tràng hạt mà khẩn cầu.
Gã cầu mong thứ bên ngoài sẽ không thể tìm được cách để tiến vào phòng như đêm qua, hoặc không thì chính là bởi vì kiêng kỵ chuỗi tràng hạt mà từ bỏ ý định bước vào đây đi.
Như vậy thì gã ta tối nay sẽ an toàn.
Hoàng Nha dồn toàn lực chăm chú lắng nghe từng động tĩnh đến từ bên ngoài phòng.
—— Rõ ràng là ‘nó’ đã đến lầu hai rồi.
Nhưng thứ đó không biết gã đang trốn ở trong phòng nào, vì thế nên ‘nó’ đã mở cửa các phòng khác trước tiên...
Hoàng Nha có thể nghe thấy rõ ràng thứ kia đã bước vào từng phòng một rồi lại đi ra, sau đó liền chân chuyển hướng đi về phía này.
Trên đường, dường như thứ đó đã đá phải bức tượng Phật mà Hoàng Nha đã ném đi cách đó không xa, rồi lại phát ra tiếng động lớn.
Có lẽ tượng Phật đã bị đá lăn ra xa mất rồi.
Và tiếng bước chân kia đã dừng lại.
Ngay bên ngoài cửa của căn phòng này.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa gỗ cũ kỹ và rách nát mau chóng bị đẩy ra.
Theo bản năng, Hoàng Nha rùng mình một cái, không khống chế được bản thân mà run cầm cập.
Song gã vẫn hướng mắt nhìn trộm ra ngoài từ khe hở giữa những cửa tủ quần áo.
—— Bên ngoài tối đen như mực, gã chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ hiện đang đứng ở cửa phòng, tựa hồ như đang do dự có nên vào hay không.
Mà tràng hạt trong lòng bàn tay của Hoàng Nha càng lúc càng nóng dữ dội.
Đi mau đi, đừng có mà vào, đừng có mà vào...
Hoàng Nha siết chặt tràng hạt trong tay rồi lẩm nhẩm trong miệng.
Nhưng có vẻ như đêm nay gã thực sự xui xẻo đến cực độ, bóng đen đó thực sự đã di chuyển và đi vào.
Cái bóng đen đó tiến vào phòng, đối mặt với căn phòng trống, quay người đi thẳng về phía tủ quần áo nơi Hoàng Nha đang trốn.
Sau đó, ‘nó’ dừng lại, chỉ cách tủ quần áo độ hai bước chân.
Ánh trăng mờ nhòa như ẩn như hiện tình cờ chiếu qua khung cửa sổ, rọi một đường thẳng vào khuôn mặt của cái bóng và nửa người của ‘nó’...
Hoàng Nha rốt cục cũng nhìn thấy cái bóng đó trông như thế nào.
Đó thực sự là Hoàng Kế Hành!
Nhưng mà, bộ dáng của “Hoàng Kế Hành” lúc này trông không được tốt cho lắm.
—— Những thớ thịt trên khuôn mặt của ông ta trở nên cực kì lỏng lẻo, tựa như chúng sắp rơi ra khỏi khuôn mặt của ông ta và lủng lẳng trên phần xương trắng.
Đặc biệt là ở dưới mắt và khóe miệng, có rất nhiều lớp da được chồng chất lên, hằn sâu với những nếp gấp nhăn nheo, cả người trông tiều tụy và khác lạ dị thường.
“Hoàng Kế Hành” bỗng dưng quay về hướng tủ quần áo, nở một nụ cười quỷ dị với chiếc tủ.
Nụ cười này khiến cho những vùng da xung quanh khóe miệng, và phần thịt ở môi có chút trượt xuống, làm lộ ra phần nướu đỏ ối cùng hàm răng sắc nhọn vàng ố ở bên trong.
“Cậu đang ở đây.”
Tiếng của “Hoàng Kế Hành” vang lên, khẳng định một cách chắc nịch.
Giọng nói của ông ta khàn đặc lạ thường.
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay ra với ý định muốn mở cửa tủ.
Mà ngay tại giờ phút này, nội tâm của Hoàng Nha rốt cuộc đã sợ hãi đến cực hạn.
Không đợi “Hoàng Kế Hành” mở cửa tủ, gã ta đột nhiên đẩy cửa tủ lao ra, hướng về phía “Hoàng Kế Hành” mà rống lên một tiếng, trực tiếp cầm tràng hạt trong tay đập thẳng vào mặt của “Hoàng Kế Hành”.
Khoảnh khắc “Hoàng Kế Hành” nhìn thấy tràng hạt, rất nhanh trong mắt ông ta lóe lên một tia sợ hãi.
Nhưng ngay lập tức, ông ta đã kịp thời phản ứng mà tránh ra, tốc độ nhanh như cắt, không giống một người già chút nào, có điều chuỗi tràng hạt kia vẫn lướt qua mặt bên trái của “Hoàng Kế Hành”.
Ngay tức thì, một mảng da trên khuôn mặt bên trái của ông ta liền bị bỏng...
“Hoàng Kế Hành” khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, ông ta bình tĩnh, đưa một tay lên để che đi vết bỏng phía bên trái khuôn mặt.
Khi bàn tay của ông ta vừa rời đi, quả thật lớp da ở đó liền rơi xuống.
Nhưng thứ lộ ra dưới lớp da không phải là lớp máu thịt đỏ tươi, mà là...!một tầng da khác có màu đen kịt như gỗ cháy, khô héo và mục nát.
Hoàng Nha nhìn thấy mà sửng sốt trong đôi ba giây.
Nhưng ngay sau đó, gã ta lập tức chạy như bay ra khỏi cửa, tìm cách trốn khỏi nơi này..
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
25 chương
34 chương
29 chương