Giờ phút này, bầu trời bên ngoài chùa Vạn Cổ đã sáng trưng. Đây là ngày thứ tư bọn họ ở Xa Hạ Thế Giới. Ngũ Hạ Cửu và những người khác bước ra từ sau tượng phật bằng vàng, đứng trước chính điện. Tầm mắt của cậu nhìn xuống đất, lửa trong ngọn đèn dầu đã tắt từ lâu, ngọn nến đang cháy cũng chỉ còn lại một đoạn ngắn, sáp nến nhỏ đầy xung quanh. Ngũ Hạ Cửu lại gần, cầm ngọn nến lên, thổi tắt nó. Lý Trúc nói: “Thi thể của đại sự Bạc Khổ ở đây, nhưng mọi người định đi đâu tìm đầu và đuôi, cùng với tứ chi của Bạc Thiện chứ?” “Tôi đã từng lén lút đi ra ngoài tìm kiếm nhiều lần, muốn tìm được cơ thể của Bạc Thiện. Nhưng tôi lại không dám ở bên ngoài quá lâu.” “Cho nên, tôi chỉ biết mai rùa của Bạc Thiện ở đâu mà thôi…” “Mai rùa? Ông nói mai rùa của Bạc Thiện ở đâu?” Ngũ Hạ Cửu hỏi. Lý Trúc: “Trong sân nhỏ của nhà Hoàng Tài Phóng… tôi nhìn thấy vào lần thứ hai lén chạy từ chùa Vạn Cổ ra.” “Nghe có người nói đến chuyện Hoàng Tài Phóng vừa mới chết, cho nên tôi đã lặng lẽ đi ngang qua, liếc một cái.” “Tôi vẫn luôn nghĩ mãi không rõ, vì sao Hoàng Tài Phóng lại chết?!” “Ông ta đã bị ác quỷ dụ dỗ, thả nó ra để được sống mãi không già, vì sao lại có thể chết chứ?” “Tôi không tin, cho nên đã lén nhìn qua bên đó.” “Lúc đó, trong lòng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, vẫn luôn cảm thấy bất an. Cho nên sau khi không nhìn thấy gì thì tôi đã lập tức trở về chùa Vạn Cổ. Quả đúng như dự đoán, trong làng vẫn tiếp tục có người chết…” “Con ác quỷ kia không có biến mất! Hoàng Tài Phòng nhất định cũng chưa chết!” Mễ Thái và A Miêu nghe xong thì lập tức liếc nhìn nhau. Cậu ta nói: “Nhưng, nhưng mà nếu như nói Hoàng Tài Phóng không chết thì ông ta đã trốn ở đâu?” Những quái vật ăn thịt người xuất hiện vào ban đêm kia chắc là Hoàng Tài Phóng, không, là ác quỷ sao? Lý Trúc: “Hoàng Tài Phóng đương nhiên là còn ở trong làng, đại sự Bạc Khổ đã từng nói, giây phút Hoàng Tài Phóng thả ác quỷ ra thì ông ta đã trở thành ác quỷ.” “Mà bên trong làng trưng bày rất nhiều tượng Phật đá điêu khắc, đó chính là áp chế tự nhiên đối với ác quỷ. Ông ta không ra khỏi làng được, thậm chí cũng không dám lộ ra bộ dạng ác quỷ vào ban ngày.” “Cho nên Hoàng Tài Phóng lại nghĩ ra cách xây dựng một ngôi chùa khác… Ngôi chùa Vạn Tân kia chính là một ngôi chùa quỷ!” Nhưng những người lớn tuổi trong làng lại lầm tưởng, cho rằng chùa Vạn Cổ mới là ngôi chùa tai họa, là ngôi chùa quỷ. Tin tức vừa truyền ra thì mọi người đã bắt đầu hỗn loạn. Để cầu bình an, sợ rằng tất cả mọi người đều bị dụ dỗ lên chùa Vạn Tân thắp nhang bái Phật, trong nhất thời sẽ không phát giác ra chuyện gì bất thường, nhưng chỉ cần trời sập tối thì sẽ biến thành thức ăn cho ác quỷ. Quan trọng nhất là, nếu như không phải ngày hôm đó, Ngũ Hạ Cửu không đi thắp nhang bái Phật thì… Trong lòng ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên không khỏi cảm thấy may mắn. Chùa Vạn Cổ và chùa Vạn Tân chắc chắn là đối lập nhau, còn có cấm địa của làng cổ… Chỗ đó có tượng rùa bằng đá rất lớn, nếu như ác quỷ đã thoát ra rồi thì tượng đá đó vẫn còn chứ? Ngũ Hạ Cửu suy tư một lúc, hỏi: “Làm sao ông có thể ra khỏi chùa Vạn Cổ?” Lý Trúc trả lời: “Tôi đã đào một đường hầm nối chùa Vạn Cổ với thế giới bên ngoài, tôi đã ra ngoài bằng đường hầm đó.” “Bởi vì xung quanh chùa Vạn Cổ rất vắng vẻ, người trong làng cũng rất ít đi qua bên đó, đường hầm cũng rất bí mật, cho nên vẫn chưa có ai phát hiện ra được.” “Đám người các cậu nếu như muốn đi ra khỏi chùa Vạn Cổ thì có thể sử dụng đường hầm này.” Rất tiện lợi. Ngũ Hạ Cửu gật đầu, nói: “Tôi có chút phỏng đoán về việc phải đi đến đâu để tìm được đầu đuôi và tứ chi của Bạc Thiện.” “Chúng tôi đã tìm được đuôi của Bạc Thiện, nó ở trong lư hương lớn ở từ đường trong làng, dùng tro nhang để che giấu…” Lý Trúc nghe vậy thì sắc mặt kinh ngạc, hỏi: “Ở trong đó sao?! Vì sao lại… Nhưng mà, là người nào đã giấu đuôi của A Thiện trong đó?” Ngũ Hạ Cửu nói: “Bạc Thiện vẫn luôn đi bên cạnh đại sư Bạc Khổ. Trên bức vẽ mà tôi đã nhìn thấy thì thân hình của Bạc Thiện hình như còn lớn hơn cả đại sư Bạc Khổ.” “Có lẽ trong thực tế, hình thể của Bạc Khổ lớn hơn rất nhiều so với những con rùa đen thông thường khác.” “Độ dài chiếc đuôi mà bọn tôi tìm được khoảng nhiêu đây…” “Cho nên tôi muốn hỏi ông thật rõ, hình dáng cụ thể của Bạc Thiện rốt cục là như thế nào?” Lý Trúc nói: “Hình thể của Bạc Thiện quả thật rất lớn, có lẽ là to bằng cái thớt. Toàn bộ cơ thể của nó có lẽ dài hơn hai mét, cả người đen như mực.” “Trên mai rùa của Bạc Thiện có một ít hoa văn màu vàng, cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa, Bạc Thiện cũng rất có nhân tính.” “Tôi từng nghe đại sư Bạc khổ nói rằng, sau khi ông ấy bắt đầu học tập Phật pháp thì đã bắt đầu nuôi dưỡng Bạc Thiện bên cạnh mình rồi. Đại sư Bạc Khổ sống được bao nhiêu năm, thì Bạc Thiện bấy nhiêu tuổi.” “Mỗi lần đại sư Bạc Khổ tụng kinh thì Bạc Thiện sẽ nằm bên cạnh đại sư, lắng nghe Phật pháp với ông ấy…” “Đúng rồi! Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc đại sư Bạc Khổ ở chùa Vạn Cổ đã từng nói, ông ấy nói rằng Bạc Thiện thường xuyên nghe ông ấy tụng kinh niệm phật, cho nên đã hình thành Phật tính.” “Lúc đó, Hoàng Tài Phóng ở bên cạnh cũng nghe được.” Mễ Thái nghe xong không kiềm được mà tắc lưỡi. Một con rùa đen có thể lợi hại đến vậy sao. Ngũ Hạ Cửu giật mình. “Thì ra là thế… tôi hiểu rồi.” A Miêu hoang mang, hỏi: “Quan chủ, cậu hiểu được gì vậy?” Chỉ không để ý một chút thôi mà suy nghĩ của Quan chủ đã bay cao bay xa rồi. Ngũ Hạ Cửu: “Tôi vốn dĩ vẫn không hiểu được vì sao đầu đuôi và tứ chi của Bạc Thiện lại bị kẻ khác chặt ra. Cái đuôi được giấu trong tro nhang, còn đầu và tứ chi của nó, có lẽ đã bị Hoàng Tài Phóng giấu mất tiêu rồi.” “Bây giờ thì tôi đã hiểu được. Bởi vì Bạc Thiện có tác dụng chế ngự ác quỷ, cho nên ác quỷ sợ hãi nó, cho dù nó chết rồi cũng không dám tùy ý chạm vào.” “Giống như tượng Phật ở chùa Vạn Cổ, cũng có khả năng ngăn cản ác quỷ ở mức độ nhất định…” Cậu nhíu mày, phân tích: “Vậy thì, nếu như tôi là Hoàng Tài Phóng thì tôi sẽ giấu đầu và tứ chi của Bạc Thiện ở đâu?” “Tôi nhất định là sẽ muốn triệt tiêu phật tính của Bạc Thiện, để cho nó dần dần biến mất, bị nhiễm bẩn, bị đào thải… tro hương trong lư hương của từ đường chính là một ví dụ.” “Còn những nơi đang che giấu đầu và tứ chi của Bạc Thiện, tôi đoán rằng rất có thể là ở trong chùa Vạn Tân, hoặc là bên trong cấm địa của làng cổ, cũng chính là chỗ tượng rùa khổng lồ đó.” “Cũng có khả năng là ở trong phòng của Hoàng Tài Phóng. Chỗ đó không phải là có mai rùa của Bạc Thiện hay sao…” “Trước tiên cứ đi tìm đã.” Đám người Mễ Thái nghe cậu nói liền mạch mà không cắt ngang được, chỉ có thể há miệng vô ích, biểu cảm ngu ngơ. Lý Trúc nói: “Nhưng ban đầu, đại sư Bạc Khổ đã bức tượng rùa khổng lồ đó để trấn áp đám ác quỷ. Tượng đá vẫn còn ở đó, Hoàng Tài Phóng sẽ không dám lại gần…” Ngũ hạ Cửu nói: “Hoàng Tài Phóng không dám lại gần, nhưng ông ta có thể lợi dụng người trong làng.” Mễ Thái nói: “Đúng vậy. Hoàng Tài Phóng nhất định đã lừa gạt dân trong làng, nói rằng Bạc Thiện cũng là thứ tà ác. Dân chúng trong làng sợ hãi, không phải sẽ nghe lời của ông ta hay sao.” Nghĩ lại thì quả thật là đúng như vậy, Lý Trúc gật đầu. Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn ra ngoài chính điện, lập tức nói: “Chúng tôi phải đi ra ngoài ngay, nhất định phải tìm được đầu và tứ chi của Bạc Thiện trước lễ Niết Bàn. Sau khi tìm được thì tôi sẽ mang chúng về chùa Vạn Cổ, đưa vào chính điện này.” Ba người Mễ Thái đồng ý. Sau đó, Lý Trúc dẫn cả bọn đi vào trong đường hầm. Đường hầm nằm trong một xó nhỏ hẻo lánh ở sân sau của ngôi chùa, bị cỏ dại che khuất, bên trên còn có mấy thứ linh tinh chất thành một đống. Bọn họ dọn sạch đồ vật trên đó, mở nắp hầm ra, phía dưới chính là lối vào của đường hầm. Đi vào đường hầm từ phía này, lúc đi ra sẽ là rừng cây bên ngoài chùa Vạn Cổ. Lối ra vắng vẻ lại bí mật, cũng không biết một mình Lý Trúc đã đào không biết bao lâu… Rốt cục cũng đi ra đến bên ngoài, Ngũ Hạ Cửu phủi sạch tro bụi bám đầy trên người của cậu. A Miêu hỏi: “Quan chủ, chúng ta phải tìm nơi nào trước hả?” Ngũ Hạ Cửu: “Trước tiên, chúng ta sẽ đến phòng của Hoàng Tài Phóng thăm dò một chút.” “Được.” …….