Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 96 : Gấu Mèo Muốn Xăm Hình
Đám khỉ nhỏ đang xếp hàng ngồi trên cây bị tảng đá của Thẩm Tịnh Xuyên dọa sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
U U đặt cằm lên đỉnh đầu Ung Trạch, nhìn Thẩm Tịch Xuyên nói:
"Anh hai, cái này ném trúng người sẽ đau lắm đấy."
Thẩm Tịch Xuyên yên lặng ném viên đá vào bồn hoa, mặt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói:
"Đau càng tốt, ai bảo chúng nó ném em trước."
Cậu ghét nhất là hành động ném đồ vào người khác, có lẽ bởi vì chuyện lúc bé đã để lại bóng ma trong lòng cậu, khi thấy tình huống như vậy cậu không thể nén giận nổi, càng chịu đựng chỉ càng làm người khác muốn bắt nạt bạn hơn.
Nghĩ đến đây, cậu dặn dò U U:
"Sau này nếu gặp chuyện như vậy, nhất định phải ném lại, có biết chưa?"
U U cúi đầu bẻ bẻ ngón tay, dạ một tiếng.
Bé vẫn không hiểu ý nghĩa của chuyện đánh trả khi bị bắt nạt, bé luôn cảm thấy dù thế nào đi nữa, nếu ném lại thì chính bé đang bắt nạt người khác.
Mặc dù thật ra thì bé rất yếu ớt, không thể bắt nạt được ai hết.
Ung Trạch không giống U U, cậu đã quen với giọng điệu người lớn của Thẩm Tịch Xuyên.
Nghe thấy lời nói nghiêm túc của Thẩm Tịch Xuyên, cậu có chút nghi ngờ.
Không lẽ trẻ em loài người ở độ tuổi này đều có IQ như Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu sao?
Vậy U U?
U U vẫn không biết có người đang nghi ngờ chỉ số thông minh của bé.
Bé ngồi trên cao, vừa liếc mắt đã nhìn thấy phía bên kia có một quầy bán quà vặt, quầy được trang trí rực rỡ, ở bên ngoài là một chiếc kẹo que khổng lồ có màu của cầu vồng.
Ngay lập tức đôi mắt U U bừng sáng.
"Kẹo, kẹo, kẹo! Là kẹo que! Em thích cái này, em muốn mua cái này! Mua cho em đi! Mua cho em!"
Lúc nào bé cũng ngoan ngoãn, chỉ khi muốn ăn kẹo mới lộ ra sự phiền phức như những đứa trẻ khác.
Cũng may người đưa bé đi chơi là bà ngoại La, là người cưng chiều cháu gái không có giới hạn.
La Bích Anh không nghe rõ bé muốn cái gì, U U nói lại hai lần, bà lập tức đồng ý, nói với mọi người cùng đến quầy ăn vặt mua đồ ăn, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút.
Bình thường nhân viên ở sở thú cũng do yêu quái biến thành, nhưng hôm nay sở thú đóng cửa, cho nên cũng không có nhân viên.
"Mời mọi người vào."
Ông Ung lấy chìa khóa mở cửa.
"Mọi người đều là bạn của Ung Trạch, muốn ăn gì thì cứ lấy thoải mái, không cần khách khí."
Quầy bán quà vặt được trang trí theo hơi hướng cổ tích, tuy không lớn nhưng có đầy đủ mọi thứ, từ đồ ăn vặt đến đồ uống, kể cả kem và đồ chơi của sở thú cũng có, tóm lại những thứ mà trẻ con thích thì ở đây đều có đủ.
Lúc U U bước vào cửa, bé không khác gì một người nhà quê mới lên thành phố, chưa trải qua sự đời.
"Oa.."
Bé nhìn ông Ung với vẻ mặt không thể tin được: "Ông ơi, cháu có thể lấy bất cứ thứ gì ạ?"
Rõ ràng bé cũng không phải là con nhà nghèo, nhưng vẻ mặt háo hức và mong chờ của U U lại làm cho người khác nảy sinh lòng yêu thương vô bờ bến.
Ông Ung nhịn không được vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, hiền từ nói:
"Đúng vậy, đồ trong này đều của nhà ông, cháu muốn ăn gì thì cứ lấy."
Lúc nãy, khi nghe nói sở thú trên khắp cả nước đều của nhà Ung Trạch, U U cũng không hề ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ, khi nghe nói tất cả những thứ trong quầy ăn vặt này đều là của ông Ung, lập tức bé nhìn ông với ánh mắt đặc biệt hâm mộ.
"Ông ơi, nhà ông thật là giàu."
Làm sao có thể giàu như vậy được chứ?
Đây.. là một quầy ăn vặt rất lớn!
Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu tiền đây!
U U cảm thấy chắc là tốn rất nhiều tiền, nhiều đến mức bé không thể đếm được.
Ông Ung sững sờ trước lời khen của bé, khi ông nói sở thú do nhà ông mở cũng không thấy cô bé hâm mộ bao nhiêu, vậy mà chỉ với quầy ăn vặt nho nhỏ này đã khiến bé hâm mộ tới mức này à?
U U tiếp tục nghiêm túc nói:
"Ông ơi, khi còn nhỏ, cháu từng hy vọng có thể mở được một quầy ăn vặt như ông.
Bên trong sẽ bán những món mà cháu thích ăn, cháu muốn lấy ba bịch lớn kẹo sữa thỏ trắng, ăn một bịch, một bịch để nhìn, còn bịch kia để ném!"
Bé nghiêm túc nói ra lý tưởng của mình.
Ông Ung: "..."
Bé nói quá nhiều, ông cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Ông hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu ba tuổi rưỡi ạ."
"Vậy khi còn nhỏ là lúc nào?"
"Lúc cháu hai tuổi ạ, hai tuổi chính là một đứa nhỏ."
"..."
Nói vậy cũng có lý.
Cuối cùng U U lấy một chai sữa và một gói kẹo dẻo, Cố Diệu Diệu và La Bích Anh cũng lấy một chai nước, chỉ có Thẩm Tịch Xuyên là không lấy gì cả.
U U hỏi: "Anh hai không khát nước ạ?"
Ánh mắt Thẩm Tịch Xuyên rời khỏi chai nước khoáng.
"Không khát."
U U đặt bàn tay nhỏ của bé lên đầu gối của cậu, nhìn thật kĩ:
"Nhưng môi của anh khô rồi kìa."
Đôi khi IQ của U U thường không đủ dùng nhưng khi ở nơi xa lạ bé lại rất nhạy cảm.
Thẩm Tịnh Xuyên: "Lát nữa về nhà anh sẽ uống."
Hôm nay cậu xuống xe hơi vội vàng, chiếc nạng vẫn để trong cốp xe, không tiện đi vệ sinh.
"Sao vậy ạ?" U U chớp mắt cảm thấy khó hiểu, tại sao khát nước nhưng anh lại không uống?
Thẩm Tịch Xuyên không trả lời.
Ung Trạch là người cẩn thận tỉ mỉ, biết Thẩm Tịch Xuyên đang băn khoăn cái gì, cậu nói:
"Nếu cậu muốn đi vệ sinh, tôi sẽ giúp cậu!"
U U giơ tay: "Em cũng giúp được!"
Không cần đâu.
Tất nhiên, kết quả vẫn là Thẩm Tịnh Xuyên từ chối không thương tiếc.
Nhưng qua chuyện này, cuối cùng U U cũng nhận ra vấn đề trên người Thẩm Tịch Xuyên.
Hình như anh hai..
Đang bận tâm về một điều gì đó, mà đối với bé thì điều đó không hề quan trọng.
Chẳng hạn như chuyện uống nước này.
Bé không cảm thấy ngại khi có người khác giúp đỡ, bé chỉ mới học được cách tự đi vệ sinh vào năm ngoái mà thôi.
"Anh hai ơi!"
U U đến ngồi vào xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Em nói nhỏ cho anh biết, lúc vừa mới vào trường mẫu giáo, em đã từng tè dầm trên giường đấy!"
Thẩm Tịch Xuyên: "Em nói chuyện này cho anh làm gì?"
Đối với chuyện bé có tè dầm hay không, cậu không hề tò mò một chút nào đâu?
Nghe xong, Thẩm Tịch Xuyên cảnh giác nhìn U U đang ngồi trên xe lăn, hỏi:
"Bây giờ em còn tè dầm không đó?"
Mỗi khi ra ngoài, lúc nào bé thấy mệt sẽ dựa vào người cậu, rồi ngủ trên xe lăn của cậu, nếu bé dám ngủ quên rồi tè dầm thì đừng hòng ngồi trên xe lăn của cậu nữa.
"Tất nhiên là em không có tè dầm!" U U chống nạnh, rất bất mãn với sự nghi ngờ của Thẩm Tịch Xuyên.
"U U sắp 4 tuổi rồi đấy, sao có thể tè dầm chứ?"
Cậu vẫn hơi nghi ngờ.
Rốt cuộc thì cậu vẫn không hiểu tại sao U U lại nói chuyện này với cậu.
Trẻ con luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
Sau khi nói xong câu đó bé sờ sờ đầu của cậu, nhảy xuống xe lăn, chạy đi hỏi Ung Trạch xem bây giờ bọn họ sẽ đi đâu.
Dựa theo lộ trình tham quan thông thường thì điểm đến tiếp theo của bọn họ là khu nhà của gấu mèo nhỏ.
Nhưng mà..
Ung Trạch: "Chúng ta đi xem hưu cao cổ trước nhé?"
U U chỉ vào tấm biển có hình gấu mèo, hỏi:
"Tại sao không đi xem gấu mèo nhỏ ạ, em muốn đi xem gấu mèo cơ!"
Ung Trạch ngại ngùng nói: "Gấu mèo nhỏ..
Rất hung dữ."
"Không có hung dữ, gấu mèo còn nhỏ như vậy, rất đáng yêu."
Chỉ có vẻ ngoài dễ thương thôi.
Ung Trạch cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến chú gấu mèo nhỏ gần đây đang trong thời kì nổi loạn.
Không giống với đám khỉ nhỏ mười tuổi kia, chú gấu mèo này chỉ đến sở thú vào cuối tuần để "tiếp khách" kiếm tiền tiêu vặt.
Gấu mèo nhỏ cũng đã mười bốn tuổi nhưng vì có vẻ ngoài đáng yêu, nó lại rất giỏi làm nũng, luôn tỏ ra dễ thương, cho nên được rất nhiều người yêu mến, cũng thu được rất nhiều tiền.
Chỉ có Ung Trạch mới biết bản tính thật sự của gấu mèo nhỏ này..
Không thể diễn tả thành lời.
"Ung Trạch! Em! Muốn! Đi! Xăm! Lên người! Cho em ra ngoài đi xăm!"
Gấu mèo nhỏ bị nhốt trong chuồng, cánh tay đặt trên kính uể oải la hét.
Ung Trạch: "Không được."
Cũng may cậu là người đến trước để mở cửa, nếu không đã bị mọi người nghe thấy rồi.
"Tại sao! Hình xăm rất ngầu mà! Sao anh không cho em đi xăm! Em muốn xăm hoa cả cánh tay! Anh có biết kiểu xăm đó không? ahihi rất đẹp và ngầu nha.."
"Không được chửi thề." Ung Trạch không hề bị lung lay: "Hôm nay có khách tới, không được nói chuyện, cứ nói một chữ sẽ trừ 100 tệ tiền tiêu vặt."
Gấu mèo nhỏ đang trong thời kì vỡ giọng nằm lăn lộn:
"Trừ thì trừ, dù sao anh cũng không cho em đi xăm, em tiết kiệm tiền tiêu vặt cũng không biết để làm gì, anh cứ trừ đi, trừ bao giờ hết thì thôi!"
"Tiền tiêu vặt tháng này của em cũng đã bị trừ hết rồi, đừng quên, hôm nay sở thú đóng cửa là do chính em không chịu hợp tác."
Lúc này gấu mèo nhỏ mới phản ứng lại:
"Không đúng, sở thú đã đóng cửa thì làm gì có khách?"
Nhất cử nhất động của gấu mèo nhỏ có bề ngoài đáng yêu lại phảng phất như hình dáng của một ông chú trung niên.
Nó bắt chéo một chân, còn một chân thì đứng lên, nghiêm túc suy nghĩ.
Ung Trạch lại cảnh cáo thêm lần nữa: "Không được nói lời nào hết, tôi mà nghe được, tôi mang em đi xăm hình người câm lên mặt."
Gấu mèo nhỏ: Người gì mà khó chịu ghê.
Khi đoàn người U U bước vào, cậu nhóc giọng vịt đực đang nổi loạn đã trở thành một chú gấu mèo nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng chuyên nghiệp bước vào trạng thái kinh doanh, thậm chí còn tiến đến hàng rào để giao lưu với U U.
Khu của gấu mèo nhỏ được dựng lên với quang cảnh của một khu đầm lầy bên bờ hồ, không bị tấm kính lớn bao phủ toàn bộ.
"Ôi trời! Nó thật đáng yêu!"
U U ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chú gấu mèo nhỏ đang tiến lại gần, vừa ăn vừa quan sát nó với đôi mắt tròn xoe.
Dáng vẻ đáng yêu của gấu mèo nhỏ khiến bé không thể rời mắt.
Có điều, lúc bé đang nhìn gấu mèo nhỏ thì nó cũng đang âm thầm đánh giá bé.
Ồ..
Có lẽ đây là đứa bé loài người đẹp nhất mà nó từng gặp.
Có điều..
Nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm?
"U U, không nên đứng gần như vậy." Thẩm Tịch Xuyên nhắc nhở: "Thật ra gấu mèo nhỏ này rất hung đó, đừng bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, cẩn thận lát nữa nó cào em đấy."
U U vẫn cầm kẹo dẻo trên tay, vừa ăn vừa nói:
"Không sao đâu! Anh Ung Trạch sẽ bảo vệ em!"
Nếu không có anh Ung Trạch, thì lúc nãy cái đầu của bé đã bị một đống quả óc chó của đám khỉ nhỏ đập cho vỡ rồi!
Vốn dĩ chỉ là một câu nói bình thuờng, nhưng vào tai Thẩm Tịch Xuyên lại khiến cậu có chút hụt hẫng.
Nếu không phải do chân cậu có vấn đề, cậu cũng có thể bảo vệ U U.
Nhưng chỉ vì cái chân gãy này mà chẳng bao giờ cậu có thể tự tin nói những câu giống như Tôi có thể bảo vệ em gái của tôi.
Bởi vì cậu không có cách nào để bảo vệ em gái.
Nếu có nguy hiểm, cậu sẽ trở thành một gánh nặng, thậm chí cậu còn không thể tự bảo vệ chính bản thân mình.
Chắc chắn U U cũng hy vọng sẽ có một người anh trai cao lớn như Ung Trạch thay vì một người anh không thể làm gì như cậu.
Thẩm Tịch Xuyên mấp máy môi nhưng không nói.
"Cậu nhìn mình làm gì vậy? Cậu có muốn ăn kẹo không?"
U U hào phóng lấy viên kẹo dẻo đưa cho gấu nhỏ.
"Cho cậu nè! Cái này ăn ngon lắm đó!"
Đứng ở bên cạnh, Ung Trạch đang nhìn chằm chằm.
Lúc đầu gấu mèo nhỏ còn đang băn khoăn không biết có nên thử một chút trước khi bị Ung Trạch đánh chết hay không, ví dụ như cắn vào cái tay mềm mại của cô bé này để có cơ hội giành lấy quyền được đi xăm mình.
Nhưng không ngờ cô bé này lại có nghĩa khí như vậy, còn chia kẹo cho nó nữa, nó chưa bao giờ được ăn loại kẹo này cả.
Cô gái nhỏ này thật biết điều! Nó quyết định sẽ tha cho bé!
Gấu mèo nhỏ nhận lấy kẹo dẻo, rồi vô thức nhúng vào cái hồ nhỏ bên cạnh để rửa sạch như thường lệ.
Nhưng mà, không nghĩ đến, ngay sau khi cho kẹo dẻo vào nước, nó lập tức cảm thấy móng vuốt đã trở nên trống rỗng.
Kẹo dẻo của nó đâu! Sao lại biến mất rồi!
U U cũng rất ngạc nhiên, vì thế tiếp tục đưa cho gấu mèo nhỏ một viên kẹo dẻo khác, nhìn nó bỏ vào trong nước để rửa.
Tại sao viên kẹo này cũng biến mất rồi!
Gấu mèo nhỏ mờ mịt dùng móng vuốt thò vào nước vớt rồi lại vớt.
Như đang vớt nỗi cô đơn của chính nó vậy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
69 chương
136 chương
5 chương
202 chương
21 chương
38 chương