Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 47 : Husky
Editor: Tiểu Mộc Mộc
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
* * *
Theo lộ tuyến, đi ô tô về mất khoảng ba giờ.
Đường đi ở sâu trong núi gập ghềnh, ánh trăng chiếu vào bên chân núi nhưng không thể chiếu sáng được mặt sau chân núi.
Cố Khải Châu không hề cảm thấy nhàm chán trong suốt quãng đường, đây là lần tiên ông tự mình lái xe chở hai đứa con gái, nếu bây giờ Úc Lan và Thẩm Tịch Xuyên ở đây thì càng giống một gia đình lái xe đi du lịch.
Tuy nhiên, U U đang nằm nghiêng bên cửa kính xe không có tâm trạng tốt như vậy.
Sau khi được Đinh Nghiêu thả rắm cầu vòng xong*, bé lại bắt đầu cảm thấy hơi buồn.
(*Ý chỉ fan khen idol, dù họ có thả rắm thì cũng như cầu vồng)
Cố Diệu Diệu thấy bé mãi không nói gì thì hỏi:
"Vẫn nghĩ về Miên Miên à?"
Bé gật đầu: "Miên Miên khác với những con cừu khác."
Những con cừu khác sợ bé.
Mà Miên Miên lại thích bé.
Cố Diêu Diêu nhìn bé cúi đầu chơi đùa với ngón tay, cũng không nghĩ nhiều, U U vốn dĩ là người sống rất tình cảm, chơi cùng với Miên Miên lâu như vậy, bây giờ không nỡ xa là chuyện bình thường.
Trẻ con không thích xa nhau.
Nhưng U U không chỉ buồn vì ghét bị xa cách mà điều khiến bé buồn hơn là người bé phải chia tay - Miên Miên là người bạn đầu tiên của bé.
Người bạn này chỉ mới quen có một ngày, đã lập tức mất đi.
Cô bé nhìn màn đêm ngoài cửa sổ thở dài buồn bã.
* * * Đùng.
U U chớp mắt.
"..
Tiếng gì vậy?"
Cố Khải Châu đang tập trung lái xe: "Con nói cái gì? Con nghe thấy cái gì?"
* * *Đùng đùng.
Cố Diệu Diệu hình như cũng nghe thấy gì đó.
"Có phải là ở phía sau cốp xe không.."
Tiếng động cực kỳ nhỏ, nhưng bọn họ chưa kịp biết thứ gì tạo ra âm thanh đó thì đã bị thu hút bởi tiếng động lớn hơn.
Một tiếng ầm ầm lớn vang lên.
Tiếng phanh chói tai xé rách sự yên tĩnh của màn đêm.
Cả ba người trên xe đều theo quán tính bị văng mạnh trở lại vị trí ban đầu, U U không biết chuyện gì xảy ra, cả người choáng váng vì tai nạn bất ngờ.
"Con có sao không?"
Cố Khải Châu lo lắng hỏi.
"Không sao ạ." Cố Diệu Diệu liếc nhìn U U: "Có chuyện gì vậy?"
"Hình như là.. sạt lở đất?"
Đường núi tối om, gia đình bọn họ xuất phát sớm nhất, xe của đoàn làm phim vẫn còn ở phía sau, không biết khi nào thì đến đây.
Ngồi trong xe không thể nhìn thấy những gì xảy ra ở bên ngoài, vì vậy Cố Khải Châu quyết định xuống xe.
"Diệu Diệu, con trông chừng em gái, ba xuống xe nhìn xem thế nào."
Đẩy cửa xe ra, rừng núi yên tĩnh càng thêm âm u.
Mặc dù hiện tại chỉ mới tám, chín giờ nhưng vùng ngoại ô thành phố đã được bao phủ bởi ánh trăng đêm hè.
Cố Khải Châu đi về phía trước hai bước, theo ánh trăng nhìn rõ tình hình phía trước.
* * * Hình như là sạt lở đất thật.
Ông có chút nghi ngờ, hôm nay trời không mưa lại không có động đất, tại sao đang yên lành lại có nhiều đá, bùn đất rơi xuống dưới như vậy?
Ông quay lại xe.
"Đường có thể đi qua nhưng có nhiều đất đá lắm, ba dọn dẹp một chút rồi lại đi tiếp.
Các con ngồi xe chờ một lát được không?"
Đường núi quanh co và hẹp, để đảm bảo an toàn thì nên dọn hết những tảng đá lớn đi.
"Vâng ạ."
Cố Diệu Diệu quay đầu lại nói với U U: "Chị cũng đi giúp ba.
Một mình U U ở trong xe có được không?"
"Không cần, một mình ba.."
"Hai người sẽ nhanh hơn."
U U cũng không muốn ở đây quá lâu nên gật đầu:
"Con ở đây chờ hai người."
Nói xong bé có chút sợ hãi.
"Phải nhanh lên nha."
"Ừ, nếu U U sợ thì gọi ba và chị, chúng ta sẽ đến ngay."
Nơi đất đá bị rơi xuống cách đó không xa, Cố Khải Châu dừng xe lại, cùng với Cố Diệu Diệu đi tới chỗ phía trước dọn dẹp đá.
Đèn xe lờ mờ, Cố Khải Châu lo U U sợ nên cho bé nghe Tướng thanh Đức Vân Xã*.
(*Là một chương trình hài ở Trung Quốc)
Ban đầu U U khá chăm chú lắng nghe, nhưng nghe nghe lại cảm thấy hình như có tiếng động gì đó ở trên núi bên cạnh.
Vì vậy bé ấn vào kính xe, nheo mắt cố gắng nhìn xem có gì trên sườn núi đen như mực kia.
Giữa những bóng cây đung đưa, hình như có một bóng dáng đang bước ra từ trong bóng tối.
A.
Là một chú chó.
U U lăn cửa kính ô tô xuống, vươn đầu ra gọi ba:
"Ba ơi! Trên núi có con chó!"
Cố Khải Châu đang dọn đá, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
"Chó ở đâu vậy? U U, có phải là con sợ không?"
U U lại nhìn qua.
"Ba! Thật sự có chó! Là Husky!"
Cố Diệu Diệu cũng ngẩng đầu nhìn về phía bé chỉ, vừa lúc nơi đó được ánh trăng chiếu rọi, quang cảnh trên sườn núi đều rõ ràng, ngoài gió thổi khiến cây cối đung đưa ra thì không còn gì cả.
"U U nếu em sợ chị sẽ quay lại."
U U giận dỗi bĩu môi, ngồi xuống lại chỗ.
Thực sự có Husky mà!
U U trèo sang bên phải, mở cửa kính xe xuống, nói với cái thứ kia:
"Gâu, gâu!"
"Husky" với một bộ lông xám bạc lặng lẽ nhìn cô.
"Gâu gâu gâu!"
Đôi mắt xanh lục của đối phương loé lên trong bóng tối, trông vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
U U theo bản năng hoảng sợ.
Nhìn nhau không nói gì nữa, bé lặng lẽ kéo cửa kính xe lên.
* * * Đúng, là do con chó này bất lịch sự, bé không thèm quan tâm đến nó nữa, không phải là bé sợ!
Nhưng U U vẫn luôn liếc nhìn "Husky".
Bé cứ lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không bình thường lại không thể nói rõ được.
- - -Husky của nhà hàng xóm.. có đẹp như vậy không?
"Husky" trong rừng âm thầm quan sát lúc lâu thì chuyển động, nó vừa định men theo sườn núi nhào tới thì phía trước đột nhiên có tiếng động cơ.
Một chiếc ô tô chạy qua.
Hai ba con Cố Khải Châu đang dọn dẹp đá và "Husky" đang âm thầm quan sát họ đều nhìn sang..
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
25 chương
95 chương
19 chương
102 chương
10 chương
24 chương
24 chương
178 chương