Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 119 : Đáp Ứng Mọi Mong Muốn
U U nói với vẻ mặt khốn khổ: "Em sợ mình sẽ biến thành tham quan *khóc*"
Cô giáo đã quá xem trọng em rồi!
Đặt kẹo, sữa và bánh quy nhỏ trước mặt em, chắc chắn em sẽ trộm ăn hết!
Tất cả mọi người trong lớp đều bị bé chọc cười, cô chủ nhiệm cũng không thể nhịn được mà cất tiếng cười.
Cuối cùng cô cũng không ép, lại có thêm vài bạn mạnh dạn dơ tay, cứ vậy sau khi trôi qua một tiết học, hầu như các chức vụ trong ban cán sự đã được lấp đầy.
Chỉ là U U vốn không muốn làm chức vụ gì lại không nghĩ đến, bé vừa tránh được sự bổ nhiệm của giáo viên chủ nhiệm thì lại bị giáo viên dạy toán để ý.
"Bây giờ chúng ta sẽ sớm bắt đầu giao bài tập toán.
Ngoài việc các em nhớ mua sách bài tập, cô còn cần một bạn làm cán bộ môn toán, mỗi ngày giúp cô thu bài tập về nhà.."
Nói xong, cô giáo dạy toán giả bộ ngập ngừng vài giây, cuối cùng chỉ vào U U nói:
"Vậy chọn bạn học Cố U U đi."
U U còn đang suy nghĩ xem tại sao trong sách giáo khoa toán của Tiểu Minh lại có nhiều câu hỏi như vậy thì bỗng nhiên bị gọi tên, bé ngây ngốc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ân cần và hiền từ của giáo viên dạy toán.
"Môn toán của U U rất tốt.
Sau này Cố U U sẽ là cán bộ môn toán của lớp chúng ta!"
Cô đã cướp được một cán bộ môn vô cùng đáng yêu trước giáo viên ngữ văn!
Bước chân cô giáo dạy toán nhẹ nhàng, rời khỏi lớp.
U U còn chưa hồi phục tinh thần: ?
Sau khi tan học, Cố Diệu Diệu đã rất sốc khi nghe tin này.
U U cũng có thể làm cán bộ môn toán của lớp, trình độ toán của lớp này đã tệ đến mức nào rồi!
Như thể cảm nhận được sự chế giễu trong mắt chị gái, U U bĩu môi.
Ngược lại Thẩm Tịch Xuyên lại thay U U nói một lời công bằng:
"Cũng không có gì lạ, dù sao trong kỳ nghỉ hè Việt Minh đã dạy xong môn toán lớp một cho em rồi."
U U đắc ý ngẩng cao đầu nhỏ, dụi dụi vào người chị gái giống như một chú cún đang chờ khích lệ.
Cố Diệu Diệu nghĩ nghĩ, cái này có thể gọi là..
Người chậm cần bắt đầu sớm?
* * *
Nhưng mà có phải người chậm cần bắt đầu sớm hay không thì không biết, tóm lại bởi vì được giáo viên toán chỉ định làm cán bộ môn toán, người luôn chịu đả kích từ toán học như U U bỗng nhiên bùng lên một chút lòng tin.
Vốn dĩ vẫn luôn nghiêm túc khi đi học, U U lại càng trở nên tích cực hơn trong giờ toán.
Không có hứng thú thì không có hứng thú nhưng thái độ của bé vẫn rất nghiêm túc!
Buổi sáng, khi bé ôm một chồng sách bài tập đến văn phòng, các thầy cô đang ngồi trong văn phòng uống trà và nói chuyện phiếm, chủ đề là chuyến đi chơi mùa thu được sắp xếp vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Khi U U bước vào, bọn họ đang thảo luận về địa điểm của chuyến đi chơi mùa thu.
"Cô Quý.."
Cán bộ môn nhỏ nhắn ôm chồng sách bài tập thở hổn hà hổn hển, trịnh trọng đặt sách bài tập lên bàn.
Trong văn phòng cũng có giáo viên của lớp khác, trong đó có nhiều người đã xem Bé con đi xa và trở thành fan của U U.
Các giáo viên cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt hiền lành nhìn cô bé đang nghiêm túc báo cáo công việc:
"Phương Minh Vũ không nộp sách bài tập ạ."
Cô Quý dạy toán nhẹ nhàng gật đầu hỏi: "Bạn ấy có nói lý do tại sao không nộp bài không?"
"Hôm qua sách bài tập của bạn ấy bị chó trong nhà cắn hỏng." Hiển nhiên U U vô cùng tin tưởng lời thoái thác của đối phương, còn giải thích giúp bạn: "Cậu ấy nói cậu ấy đã làm bài tập rồi, cô Quý, cô sẽ phạt bạn ấy ạ?"
Cô Quý đã làm giáo viên nhiều năm, là người từng gặp qua nhiều sóng to gió lớn.
Có lúc thì sách bài tập bị rơi vào biển khi đi biển nghỉ mát, có nguyên nhân là vì dùng bài tập của mình làm giấy lau cho bà lão nôn mửa ở bên đường, có người còn lấy lý do bài tập bị bố ăn mất rồi, cô đã từng nghe qua 101 kiểu chết của sách bài tập.
Lý do bị vật nuôi trong nhà cắn là chuyện quá bình thường.
Cô giáo Quý cười nói: "Làm sao có thể."
Chắc chắn là do không làm bài tập.
Đợi lát nữa tới tiết thể dục sẽ gọi bạn đó tới văn phòng làm cho xong.
U U ngây thơ tin đó là sự thật, lúc đang muốn xoay người rời đi, thầy hiệu trưởng gọi bé lại.
"Đây là bạn học Cố U U đúng không?"
Thầy hiệu trưởng khoảng bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, nhưng vẫn cẩn thận kéo phần tóc một bên vào giữa, dùng chiếc lược nhỏ chải thành từng đường.
Khi thầy hiệu trưởng nghiêng người nói chuyện với bé, đôi mắt nhỏ của U U không khỏi liếc nhìn lên đỉnh đầu của ông ấy vài lần.
"Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, trường chúng ta sẽ tổ chức một chuyến du lịch mùa thu, thầy muốn hỏi xem ý kiến của học sinh các em như thế nào, muốn đi công viên quốc gia, hay là đi cắm trại dã ngoại ở núi lá phong thành phố A, hay là.."
Thầy hiệu trưởng liên tục kể ra vài sự lựa chọn.
Thật ra U U cảm thấy nghe cái nào cũng chơi rất vui, nhưng thích nhất vẫn là đi cắm trại dã ngoại.
Tuy nhiên khi bé vừa định mở miệng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
"Thầy ơi, phải nộp bao nhiêu tiền cho chuyến cắm trại dã ngoại ạ?"
Thầy hiệu trưởng không ngờ U U lại hỏi vấn đề này.
Với hoàn cảnh gia đình của bé thì bé không phải là bạn nhỏ cần quan tâm đến vấn đề này.
"Nếu mà muốn tham gia thì..
Mỗi người khoảng chừng năm nghìn tệ."
Những bạn nhỏ học trong trường tư thục này ít nhất cũng là tầng lớp tư sản.
Đối với các gia đình trung lưu thì năm nghìn nhân dân tệ không phải là nhiều, thậm chí đối với những gia đình như U U thì từng đó cũng không là gì.
Nhưng U U biết rằng đối với gia đình của Khương Đường thì năm nghìn nhân dân tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Chúng ta đi sở thú được không ạ?" U U kéo tay áo của thầy: "Thầy có biết sở thú động vật nhỏ không ạ? Ở đó có động vật nhỏ rất đáng yêu, cũng rất thú vị.."
Thầy hiệu trưởng cũng từng nghe nói về sở thú này.
Mặc dù nghe có vẻ không hấp dẫn bằng cắm trại dã ngoại và công viên quốc gia, nhưng đây cũng là một sở thú nổi tiếng trên mạng, cũng rất khó để hẹn trước.
"Nhưng mà..
Sở thú này thường xuyên đóng cửa để tu bổ, hình như cũng không nhận các đoàn tham quan giống kiểu trường học thế này.."
U U nhảy cẫng lên:
"Em, em có thể hỏi thử! Em có thể!"
Bé có cách!
Cách của riêng bé!
Sau khi được hiệu trưởng đồng ý, đêm đó U U về nhà, đứng ngoài ban công gọi Ung Trạch.
"Vậy, tại sao em không gọi điện thoại cho anh?"
Ung Trạch vừa mới tắm xong đi ra, cậu cũng không biết U U đã nhảy nhót một mình ở ban công bao lâu.
"Vì chơi rất vui!"
Ống nghe bên kia truyền đến giọng cười khanh khách của bé gái.
"Anh đã nghe nói về chuyến đi chơi mùa thu.
Lượng khách mỗi ngày sở thú tiếp nhận đều có giới hạn, nếu toàn bộ trường của em đều đến.."
Ung Trạch nhà có mỏ vàng bình tĩnh nói:
"Vậy dứt khoát đặt bao hết đi."
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh chính là cơ hội tốt để tiếp đón một lượng lớn khách du lịch.
U U không hề biết quyết định này của Ung Trạch sẽ làm cậu tổn thất bao nhiêu tiền trong một ngày.
"Vâng ạ!"
Bé chỉ biết là, anh Ung Trạch sẽ đáp ứng mọi mong muốn của bé, không có gì là không làm được.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
149 chương
40 chương
48 chương
1 chương