Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 110 : Giải Quyết Tranh Cãi
Lúc trước Cố Diệu Diệu dặn đi dặn lại cũng chỉ vì lo lắng U U sẽ không biết cách mắng chửi người khác, không bảo vệ được bản thân cho nên mới vắt óc dạy bé cách phản kích.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến bé lại trực tiếp đi "hỏi thăm" bố mẹ người ta như vậy, thế mà U U chỉ đơn thuần hiểu theo nghĩa đen, biến lời mắng chửi khó nghe thành câu chuyện cười.
Nói thật, Cố Diệu Diệu nghe xong cũng bị bé chọc cho vừa tức vừa cười.
"Các em đang làm gì vậy?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, U U vốn đang tức giận như tìm được tâm phúc, hệt như chú mèo nhỏ có người chống lưng, hung dữ giơ móng vuốt nhỏ của mình ra, tố cáo cậu nhóc kia với Cố Diệu Diệu:
"Chị, cậu ấy đẩy em!"
Bé con mách lẻo xong còn giương giương tự đắc, nói thêm.
"Nhưng mà không sao, em nhớ lời chị, đã mắng lại cậu ấy!"
Cố Diệu Diệu: "Lúc nãy em vừa chửi nhóc con kia đấy à? Em là tín đồ đạo Phật hả?"
"?"
Cậu nhóc vừa bị U U buộc tội lên tiếng phản bác:
"Ai đẩy cậu! Là do cậu cản đường tớ!"
U U thấy cậu ta hùng hổ dọa người như thể những lời đó hoàn toàn đúng nên giọng bé càng nhỏ đi.
"Do cậu không chịu dọn vệ sinh nên tớ mới cản cậu lại, vậy tớ xin lỗi cậu rồi cậu cũng phải xin lỗi Tống Sở Hàm nha."
Cố Diệu Diệu chưa kịp ngăn cản đã thấy bé biến thành con ngỗng nhỏ, chân thành nói:
"Tớ xin lỗi."
Cậu nhóc kia bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng:
"Tớ không sai sao phải xin lỗi!"
U U vừa bị lừa nói một câu xin lỗi, sửng sốt: "Nhưng tớ đã xin lỗi cậu rồi mà!"
Hiển nhiên, chỉ số thông minh của cậu nhóc kia hơn hẳn U U, cậu ta nói vô cùng rõ ràng:
"Tớ không hề đồng ý với cậu, là cậu tự nói mà."
U U sửng sốt, bé chưa bao giờ gặp phải tên nhóc nào xảo quyệt và không cho người khác mặt mũi như vậy, bé lập tức quay sang nhìn chị gái với đôi mắt ngập nước.
Cố Diệu Diệu thở dài.
Cô hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe xong, Cố Diệu Diệu cảm thấy chuyện này chỉ nhỏ như hạt mè, để cô ra tay chẳng khác nào lớn ăn hiếp bé, thắng chẳng vinh quang.
"Đến bây giờ em mới nhớ đến việc tra hỏi à? Sao lúc sáng không nói rõ ràng?"
U U gãi đầu: "Em tưởng Tống Sở Hàm sẽ nói với cậu ấy, có lẽ do cậu ấy ngủ quên, giống em lúc trước vậy đó.."
Ai biết được là do cậu ta cố ý chứ?
"Hai người còn muốn nói chuyện phiếm đến bao giờ đây? Tớ còn phải về nhà."
Tên nhóc kia mất kiên nhẫn, định nhấc chân đi ra ngoài.
Cố Diệu Diệu liếc nhìn cậu ta, giơ chân dài chặn cửa, khí thế lớn hơn nhiều so với U U phải dang cả hai tay như lúc nãy.
"Ai cho nhóc về?"
Đúng là khí chất của đại ca xã hội đen, vừa mở miệng đã khiến người ta liên tưởng đến các loại nhân vật hung ác như lão đại trường học.
Hơn nữa không giống với học sinh trung học, ở tiểu học thể lực của con gái và con trai không hề có sự chênh lệch, chuyện bé gái đuổi đánh bạn nam cùng tuổi không phải là chuyện hiếm.
Huống chi Cố Diệu Diệu còn là học sinh lớp ba, cao hơn cậu ta rất nhiều.
"Giỏi nhỉ, tuổi còn nhỏ mà đã ưa sạch sẽ thế rồi, còn rất quan tâm nữa?"
Bị đôi mắt sắc bén của Cố Diệu Diệu nhìn chằm chằm, cậu nhóc nuốt nước miếng:
"Tôi, tôi, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, mẹ tôi chưa từng để tôi động vào cây chổi một lần nào, huống chi là quét nhà, mấy người, dựa vào cái gì.."
"Em gái tôi cũng chưa từng phải làm việc nặng nhọc như vậy, ai nói nó không phải là công chúa nhỏ?"
"Đó, đó là do cậu ấy tự nguyện làm, còn tôi không muốn, mẹ tôi nói.."
Cố Diệu Diệu trợn mắt:
"Mở miệng ngậm miệng đều là mẹ mẹ mẹ, nhóc chưa tốt nghiệp mẫu giáo à, sao vẫn giống đứa bé chưa cai sữa vậy?"
Ngay lập tức cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng.
Ở tuổi này đứa nhỏ nào cũng đang trong giai đoạn muốn trở thành đứa trẻ lớn hơn, thích trả lời tuổi lớn hơn tuổi thật, ghét nhất là bị bố mẹ xem như đứa nhỏ.
Có thể tưởng tượng rằng một chiêu "tôm bóc vỏ tim heo" * của Cố Diệu Diệu đã đâm thẳng vào lòng của cậu nhóc kia.
*Có thể hiểu là nói trúng tim đen, vạch trần sự thật.
"Chị, chị nói bậy!"
U U không hề có thiên phú trong việc mắng chửi người, bé đứng nghe chị gái mắng đến ghiền, liên tục vỗ tay như con hải cẩu nhỏ, còn đắc chí hùa theo:
"Chính là chưa cai sữa! Cậu chưa cai sữa!"
"Tớ không có!"
"Chắc chắn có!"
Cậu nhóc tức muốn hộc máu, lập tức tung tuyệt chiêu: "Bắn ngược, bắn ngược, bắn ngược! Cậu mới là người chưa cai sữa!"
Chiêu này thật sự đã hù dọa người chưa từng trải đời như U U, ngay lúc này, Tống Sở Hàm đang kéo thùng rác đi trên hành lang, thấy U U đang cãi nhau với người khác, người kia còn vô cùng hùng hổ tung ra một tràng "Bắn ngược."
Tống Sở Hàm kéo thùng rác chạy tới, phản ứng đầu tiên không phải khuyên can mà là xông lên giúp U U:
"Bắn ngược không có hiệu quả!"
Quả nhiên cậu nhóc kia không ngờ rằng tuyệt chiêu của mình lại bị phản công, nhất thời đơ người cứng họng.
U U ngạc nhiên đến mức ngoác miệng thành hình chữ O.
Hóa ra còn có thể như vậy!
Thật là vô cùng lợi hại!
Nhưng phản ứng của Cố Diệu Diệu lại rất đỗi bình tĩnh, cô đã từng nghe mấy đứa nhóc tiểu học mắng nhau, trong đầu cũng chỉ có hai câu:
Chỉ có thế thôi à?
Vậy thôi à?
U U thật lòng khen ngợi: "Tống Sở Hàm, cậu thật lợi hại, hóa ra cậu mắng người lại lợi hại như vậy!"
Bạn nhỏ Tống Sở Hàm khiêm tốn nói: "Không có không có, là do anh tớ dạy đấy, anh tớ học lớp hai rồi!"
U U: "Oa..
Nếu anh cậu cũng có thể dạy tớ thì hay biết mấy."
Cố Diệu Diệu: ?
"Sao lại nhờ anh người khác dạy? Chẳng lẽ chị dạy em không được sao?"
Không phải khoe khoang chứ năm đó khi học đại học Cố Diệu Diệu từng nghiện game, tuy rằng lúc đầu do kỹ thuật quá tệ nên thường xuyên bị đàn anh trên mạng mắng chửi khủng khiếp, nhưng sau này cô dựa vào năng lực học tập cao siêu cùng trình độ văn chương của mình mà thành công giành được danh hiệu người nổi tiếng có cái miệng thối trong đám người bọn họ.
Từ đó về sau, dù lúc chơi game cô vẫn thường bị thua nhưng nói về việc mắng người thì cô chưa từng thua ai.
U U sợ sệt rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm:
"Chỉ là em thấy..
Câu này của Tống Sở Hàm nghe có vẻ..
Lợi hại hơn một chút.."
Cố Diệu Diệu kinh hồn bạt vía, không thể tin được mà ngửa người ra phía sau.
Em nói người này bảo bắn ngược rồi người kia lại nói bắn ngược không hiệu quả, chửi người như đứa trẻ con tiểu học thế là lợi hại sao?
Cố Diệu Diệu cảm thấy đây là lần đóng vai người bảo vệ bi thảm nhất của cô!
Cậu nhóc kia thấy đồng đội của U U ngày càng nhiều, lúc này cậu ta đã tứ cố vô thân* nên chuẩn bị dùng kế sách chạy trốn, đầu tiên là lén lút từ phía sau bọn họ..
*Đơn độc, không có ai bên cạnh.
"Đứng lại!"
Phía sau cậu ta vang lên một giọng nói như ma quỷ.
"Còn gà lắm nhóc, định chạy đi đâu?"
Cậu nhóc sởn tóc gáy, có chút run sợ.
Cố Diệu Diệu duỗi tay nắm cổ áo cậu ta, xách người tiến vào phòng học:
"Vội vàng như vậy là muốn về nhà bú sữa mẹ à? Trước hết hãy làm xong nhiệm vụ của nhóc đi rồi về bú sữa mẹ cũng không muộn."
U U và Tống Sở Hàm cũng đi theo vào phòng học, các bé không hề chú ý đến, ngay chỗ rẽ bên phía văn phòng, có một cặp mắt đang âm thầm nhìn trộm mọi hành động của nhóm người bọn họ.
Thấy mọi người đã đi vào phòng học, người kia cũng rón rén đi đến cửa sau, thông qua cửa sổ nhỏ bằng kính im lặng chăm chú nhìn vào trong.
Cậu nhóc kia ngoài miệng vẫn không thèm nói lý, chính là dáng vẻ "Các cậu có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, tôi không thèm dọn vệ sinh đâu."
Nếu chỉ có hai bạn nhỏ mềm yếu là U U và Tống Sở Hàm thì hai bé chẳng thể làm gì được cậu ta nhưng tên nhóc này quá xui xẻo, đụng phải Cố Diệu Diệu.
Cô lộ ra nụ cười độc ác, cầm cái thùng rác đã được Tống Sở Hàm rửa sạch lúc nãy:
"Thật sao? Có thế nào cũng không quét dọn à?"
Cậu nhóc nuốt một ngụm nước miếng: "Chị..
Chị muốn làm gì..
Tôi sẽ mách cô giáo! Các chị ỷ người đông thế mạnh đi ăn hiếp bạn học!"
Cố Diệu Diệu: "Còn biết người đông thế mạnh à, có học thức đấy.
Hôm nay vận khí nhóc tốt nên mới đụng phải chị đây, nhóc biết chị chuyên trị cái gì không?"
"Cái gì?"
Cố Diệu Diệu nhếch mép cười, giơ tay đem thùng rác mới được rửa sạch úp lên đầu cậu ta.
"Chị đây chuyên trị thói ở sạch đấy."
Cậu nhóc bị dọa đến mức choáng váng ngay tại chỗ.
Cố Diệu Diệu cũng không thật sự đội thùng rác lên đầu cậu nhóc kia, chỉ là đúng lúc một giọt nước trên vách thùng nhỏ lên trán cậu ta.
Cả người cậu ta chấn động, lúc nãy còn là người coi thường cái chết vậy mà bây giờ phòng tuyến đã hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc to vừa nhanh chân đi đến phía sau lớp học cầm cây chổi lên.
"Chị thật quá đáng..
Bắt nạt người khác..
Tôi về nhà..
Nhất định sẽ mách mẹ."
Cố Diệu Diệu không chút lưu tình cắt ngang:
"Về nhà nhóc cứ mách mẹ đi, dù sao thì nhóc cũng chỉ là đứa bé chưa cai sữa đúng không nào?"
Ngay lập tức biểu cảm của cậu nhóc sĩ diện kia trở nên cứng đờ, có chút tiến thoái lưỡng nan, vừa bực bội vừa uất ức.
Rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một đứa bé nên không thể kìm nén sự uất ức của mình, vừa quét rác vừa khóc lớn làm cho U U và Tống Sở Hàm có chút mềm lòng.
Tống Sở Hàm: "Cậu đừng khóc nữa, cái thùng rác kia tớ đã rửa rất sạch, còn dùng khăn lau qua nữa, không bẩn xíu nào.."
U U: "Chỉ cần sau này cậu không trốn tránh nhiệm vụ nữa, chúng tớ, chúng tớ cũng không phải là người không nói đạo lý, sẽ không hung dữ với cậu.."
Hai bé gái vây quanh một cậu nhóc đang khóc lớn, giọng nói đều bị tiếng khóc của cậu ta lấn át, không nghe rõ ràng.
Cố Diệu Diệu vô tình gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở U U thu dọn cặp sách rời đi, còn dặn dò tên nhóc kia:
"Còn phải lau sạch bảng đen nữa nhé, nếu lau không sạch mà bị cô giáo phê bình thì chị đây sẽ tìm nhóc tính sổ."
Vốn dĩ vừa mới được U U và Tống Sở Hàm an ủi nên cậu ta đã nín khóc, nhưng chưa được hai giây lại nghe thấy Cố Diệu Diệu còn muốn gặp mặt lần nữa, lập tức khóc òa lên còn lớn hơn cả lúc nãy.
Đừng tới tìm tôi!
Ai mà chịu nổi chứ!
U U bị tiếng khóc của cậu nhóc kia làm cho sững sờ, lại nhìn Cố Diệu Diệu đứng bên cạnh đang cười tươi rói, trong lòng bé nhận ra một điều..
Chị gái của bé thật là không có lương tâm!
Trong tiếng khóc thương tâm của tên nhóc, cô bé đứng phía sau khung cửa sổ âm thầm quan sát, yên lặng siết chặt nắm đấm.
Quả nhiên.
Đúng là Cố U U trong trí nhớ của cô!
Người này và chị gái cùng nhau ăn hiếp những bạn học vô tội..
Trong trường học là người xưng bá một phương.
Có lẽ sát khí của cô quá mức mãnh liệt đã khiến cho Cố Diệu Diệu vốn không chú ý đến cửa sổ phía sau đảo mắt nhìn qua, bỗng nhiên lại nhìn thấy một bóng người:
"Ai đó?"
Cô bé bị giọng nói của Cố Diệu Diệu dọa sợ đến run người, gần như ngay lúc Cố Diệu Diệu nhấc chân đi tới, cô nhanh chóng ôm chặt đống sách vào lòng rồi xoay người bỏ chạy, khi Cố Diệu Diệu vừa bước ra thì bóng dáng của cô bé kia vừa vặn biến mất ở góc hành lang.
Vì chạy quá nhanh nên vừa rẽ qua thì cô bất ngờ đâm phải một chiếc xe lăn, lập tức ngã xuống đất.
Thẩm Tịch Xuyên bị con ruồi không đầu từ đâu lao ra này làm cho giật mình.
"Bạn không sao chứ?"
Vốn dĩ cậu cảm thấy đụng phải xe lăn của cậu chắc sẽ đau đến mức khó có thể đứng dậy ngay được, ai ngờ cô bé này lại giống như gặp phải quỷ, vội vàng nhặt sách lên rồi chạy mất hút.
Nhất thời cậu cảm thấy có chút khó hiểu.
Sau khi chạy khỏi dãy phòng học, cô bé kia mới đứng lại, thở hổn hển.
Thấy thế người phụ nữ đang đứng chờ bên ngoài cau mày hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Không phải nói mang sách để vào phòng học sao? Sao lại mang ra?"
"Con không tìm được vị trí mà cô giáo nói.."
Người phụ nữ nhíu mày, không kiên nhẫn: "Chỉ có mỗi cái vị trí mà cũng tìm không ra, thật là vô dụng! Không biết vận cứt chó thế nào mà thi đậu vào trường này.."
Cô bé bình ổn lại nhịp thở, yên lặng đi theo sau người phụ nữ, cũng không tức giận khi nghe những lời nói của người phụ nữ đó.
Giống như đã thành thói quen.
Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục lảm nhảm: "Một đứa con gái mà theo học ở ngôi trường tốt như vậy để làm gì? Dù sao học trung học xong thì cũng đi làm công cho người ta thôi..
Cơ hội tốt như vậy nếu có thể nhường cho em trai mày thì tốt biết mấy.."
Cô gái nhỏ ôm chặt sách trong lòng, ánh mắt lạnh lùng toát ra vẻ quật cường.
Cô sẽ không nhường đâu.
Sống lại một lần nữa, những thứ thuộc về cô vốn dĩ là của cô, ai cũng không thể cướp đi.
Mà bên kia, trong dãy phòng học.
"Sao cậu lại đến đây?"
Cố Diệu Diệu đuổi đến góc hành lang không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên.
Thẩm Tịch Xuyên: "Từ lúc cô đi vào tìm U U đã hơn hai mươi phút rồi, tôi đến xem thử không phải là điều bình thường hay sao?"
"Không phải việc lớn gì." Cố Diệu Diệu xua xua tay, vừa đi vừa nói: "Chút chuyện nhỏ, đã giải quyết xong rồi."
Càng đến gần phòng học, không hề bất ngờ, Thẩm Tịch Xuyên nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của một tên nhóc.
Thế này là giải quyết xong rồi đó à...
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
10 chương
501 chương
45 chương
53 chương
47 chương