Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 108 : Khác Biệt​

Lớp 1/1 có 42 học sinh, vừa đúng lúc là một số chẵn, nhưng vì lí do ngoài ý muốn nên trước khi khai giảng U U và một cô bé khác không thể đến báo danh. Vì vậy cô giáo chừa lại một bàn trống cho hai bé. Hôm nay U U đã đến nhưng không biết khi nào thì cô bé kia mới tới. U U nhìn xung quanh lớp, các bạn khác đều có đôi có cặp, chỉ có mỗi bé là lẻ loi một mình, đúng là có cảm giác vô cùng hiu quạnh. Chỉ vì chuyện xảy ra của ngày trước buổi khai giảng, bé không nên tham lam ăn hết hộp kem lớn đó! U U tủi thân bĩu môi nhỏ, bé rất rất rất hối hận. Nhưng U U không biết rằng, khi bé đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hối hận vì thói ham ăn của mình thì các bạn khác trong lớp đều đang âm thầm đánh giá bé. Hai bé gái ngồi phía sau U U thì thầm nói: "Dây buộc tóc trên đầu cậu ấy nhìn thật đẹp." "Tớ cũng thấy vậy! Còn nữa, giày của cậu ấy cũng rất đẹp!" Đây là góc nhìn của các bé gái. Còn các cậu bé ngồi phía sau lại bàn luận về cái khác: "Sao cậu ấy lại buộc tóc như vậy nhỉ? Nhiều bím tóc như vậy, cậu ấy không thấy mệt sao?" "Khuôn mặt của cậu ấy thật tròn, véo một cái chắc sẽ mềm lắm nhỉ?" "Cậu dám sao?" "Tớ không dám, cậu dám sao?" Tiết học đầu tiên ồn ào nhốn nháo, khi giáo viên trên bục giảng vừa quay đầu viết bảng, lập tức âm thanh nói chuyện trong lớp lại lớn hơn. U U cũng không biết tiếng ồn ở xung quanh là vì bé, sau khi ngây ngốc một lúc, bé nhanh chóng mở sách ra và chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài. Anh hai nói, bé nhỏ tuổi hơn các bạn trong lớp nên việc học sẽ khó khăn hơn một chút. Nhưng chỉ cần bé cố gắng thì sẽ không thua kém các bạn khác. Bé phải cố gắng chăm chỉ học tập mới được. Học được nửa tiết, tiếng nói chuyện của các bạn nhỏ trong lớp càng ngày càng lớn. "Đừng nói chuyện nữa." Cô Giang không nhịn được gõ nhẹ lên bàn: "Nếu cô thấy bạn nào đang nói chuyện riêng thì cô sẽ trừ một ngôi sao nhỏ của bạn đó." Các bạn nhỏ này vừa mới chuyển từ mẫu giáo lên lớp một nên chưa hoàn toàn thích nghi với cách học của tiểu học. Vì vậy, các thầy cô dạy lớp một thường dùng ngôi sao nhỏ để khen thưởng, khuyến khích các bạn nhỏ hình thành thói quen chuẩn mực, có quy tắc. Nếu có biểu hiện tốt thì sẽ được thưởng một ngôi sao nhỏ, trả lời câu hỏi tốt cũng được thưởng ngôi sao nhỏ. Nói chuyện riêng trong giờ học sẽ bị trừ ngôi sao nhỏ, không nghe lời giáo viên cũng bị trừ ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao nhỏ mà các bạn nhận được sẽ được dán trên bảng xếp hạng ngôi sao trong lớp, bạn nào có một hàng dài những ngôi sao nhỏ đó chính là chuyện rất đáng để tự hào. Vì vậy, khi vừa mới nhắc đến việc trừ ngôi sao nhỏ, các bạn vừa mới ồn ào nhốn nháo cũng lập tức yên lặng hơn rất nhiều. Cô Giang vô cùng hài lòng. Nhìn quanh lớp học, cô Giang liếc mắt một cái đã nhìn thấy bé gái ngồi bên cửa sổ đang ôm khuôn mặt nhỏ nhìn cô. Cô bé có khuôn mặt mềm mại và một đôi mắt to tròn, nét mặt vẫn chưa cởi bỏ sự phúng phính của trẻ con. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ kia được điểm thêm một đôi mắt giống như một quả nho mọng nước, đen nhánh, long lanh như biết nói. Khi bé chăm chú nhìn vào ai sẽ làm người đó có cảm giác được yêu quý mà kinh sợ và được trân trọng. Giống như người bé đang nhìn là một người rất rất quan trọng. Cô giáo Giang đã bị đánh gục bởi đôi mắt to tròn biết nói của bé gái. Khi cô hồi phục tinh thần, cô nhìn các bạn nhỏ trong lớp nói: "Mọi người nên học tập Cố U U, phải tập trung như bạn ấy, các em biết chưa?" Các bạn nhỏ đồng thanh trả lời: "Biết.. Rồi.. Ạ.." Từ lúc cô Giang bắt đầu quản lý kỷ luật cả lớp thì U U đã mất tập trung, trong đầu bé toàn là câu hỏi "Trưa hôm nay sẽ ăn gì." Bé giật mình khi nghe giọng nói đồng thanh của các bạn trong lớp. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mọi người đều nói biết rồi? Các bạn ấy biết cái gì? "Để khen ngợi Cố U U đã rất ngoan ngoãn trong ngày đầu tiên đến lớp, cô quyết định thưởng cho bạn ấy một ngôi sao nhỏ." Vì vậy khi U U đang ngây ngốc, bé vẫn không biết tại sao bé lại nhận được một ngôi sao nhỏ đầu tiên. * * * Trong lớp học bắt đầu ồn ào, những bạn nhỏ vừa nghiêm túc ngồi đúng vị trí của mình bỗng chốc trở thành những viên bánh trôi trong nồi, bắt đầu đi lung tung. "Đi! Đi thay quần áo!" "Hôm nay chắc chắn tớ là người đầu tiên chạy đến phòng thay đồ!" "Tớ cũng muốn là người đầu tiên!" Các cậu bé ríu rít chạy ra khỏi lớp, những bạn còn lại cũng cất sách vở rồi đi ra khỏi phòng học. U U ngơ ngác, hoàn toàn không biết các bạn ấy đang làm gì hay muốn đi đâu, bé đành phải đi theo sau các bạn nữ vào phòng thay đồ để thay quần áo. Lúc này U U mới nhớ ra, hình như cô giáo nói tiết học tiếp theo là môn thể dục. "Này.." Thấy U U đứng ngây ngốc ở cửa phòng thay đồ, một cô bé tốt bụng vỗ vai bé, nhỏ giọng nói: "Trên ngăn tủ.. Có tên.. Sau khi thay quần áo xong.. Sẽ ra sân thể dục tập hợp.." U U chăm chú lắng nghe cô bé kia lắp bắp giải thích, sau đó nở một nụ cười thật tươi, chân thành nói: "Thì ra là vậy! Cảm ơn cậu!" Tai bạn nữ kia đỏ bừng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bé, vội vàng kéo cô bạn bên cạnh đi thay quần áo. U U bối rối trước phản ứng này. Là do bé nói sai gì sao? Tại sao bạn ấy lại có vẻ sợ bé như vậy? Ban đầu U U vẫn luôn tự hỏi liệu rằng có phải mọi người cũng không thích bé giống như các bạn học ở nhà trẻ hay không. Nhưng dọc theo đường đi từ phòng thay đồ đến sân thể dục, U U lại phát hiện hình như có vẻ hơi khác một chút. "Này, bạn ơi!" Khi đi qua ngã tư, U U đang định đi theo những cậu bé phía trước thì bỗng nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng. Đó là bạn nữ cùng lớp. "Các cậu ấy đi đường nhỏ, khó đi lắm. Đường lớn bên này nè." U U dừng chân, vừa định nói sẽ cùng đi với các cậu, nhưng chưa kịp mở miệng thì bạn nữ vừa thân thiện nhắc nhở bé đã kéo bạn tốt của mình bước đi. U U ngạc nhiên, một mình đi ở phía sau. Với kinh nghiệm sống nông cạn của bé, U U thật sự không thể hiểu được thái độ kỳ lạ của các bạn cùng lớp. Trong suy nghĩ của bé, thái độ của mọi người xung quanh đối với bé chỉ có hai trạng thái, một là không thích bé giống như các bạn trong nhà trẻ, hai là rất thân thiện và nguyện ý chấp nhận bé giống như đám người Điềm Điềm trong chương trình thực tế kia và cả Sầm Tuỳ nữa. Nhưng trường hợp bây giờ lại không nằm trong hai loại này. Bạn nữ kia không muốn đi cùng bé nhưng hình như cũng không ghét bé, vậy chuyện này là sao? U U gãi gãi đầu, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. * * * Tiết thể dục của lớp một rất đơn giản. Cả lớp báo cáo sĩ số, sau đó học thể dục theo đài phát thanh khoảng 20 phút, thời gian còn lại mọi người có thể tùy ý lấy dụng cụ, tự do hoạt động. Tuy nhiên.. "Bạn nhỏ, sao em không đi chơi đi?" Sau khi giải tán, giáo viên thể dục nhìn U U vẫn đang đứng tại chỗ, cúi người hỏi. U U chớp mắt, thành thật trả lời: "Bởi vì không có ai chơi với em." Giáo viên thể dục: Tại sao bạn nhỏ này lại có thể bình tĩnh nói ra một chuyện đáng buồn như vậy? Nhưng đúng là bé cũng không thể chơi đá bóng với các bạn nam. Còn về phía các bạn nữ thì mọi người đều chơi theo từng tốp, rất hài hòa, giáo viên cũng không thể miễn cưỡng nhét bé vào được. U U nhìn các bạn nữ đang cùng nhau chơi đá cầu và nhảy dây gần đó, trong mắt hiện lên ánh sáng khao khát. Bé chưa bao giờ được chơi những trò chơi này với các bạn cùng lớp. "Vậy thì, thầy chơi bóng chuyền với em nhé?" Thầy giáo thể dục cao gần một mét chín ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu hỏi bé. Thầy cũng biết U U là con của gia đình nổi tiếng, tuy không được bảo phải đặc biệt quan tâm chiếu cố, nhưng khi nhìn thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác ngồi lẻ loi một mình, thật là quá đáng thương. U U cũng không kén chọn, có người chơi cùng bé đã rất tốt rồi, ít nhất bé cũng không cần phải đứng ngây ngốc một mình. Thế là một người ném một người đón bóng, cả hai cùng chơi bóng chuyền. Vốn cho rằng các bé gái đều không giỏi chơi bóng nhưng không ngờ U U lại học bóng chuyền rất nhanh, động tác phản ứng cũng rất nhanh nhạy, thầy thể dục ngồi dưới đất phát bóng cũng bắt đầu nghiêm túc hơn. Nhưng sự nghiêm túc này khiến lực đánh có hơi mạnh, vô tình làm bóng chuyền đập vào đầu bé. "Có sao không?" Thầy thể dục căng thẳng. Suy cho cùng, thầy là giáo viên của trường tiểu học tư thục nên cần phải nhạy bén và chú ý nhiều hơn, học sinh ở đây không phú thì cũng quý. Chỉ cần các bé có chút sơ sẩy gì, các bậc phụ huynh có thể sẽ gọi luật sư đến. Đám trẻ con ở đây không phải chỉ đơn thuần là trẻ em, chúng đều là tiểu tổ tông! Nhưng mà U U chỉ ngây người một chút, sờ sờ đầu, sau đó xoay người đi nhặt bóng. "Thầy đánh lại lần nữa đi ạ! Em có thể đánh được!" Cô bé ôm bóng chuyền cũng không tỏ vẻ được nuông chiều và lớn lên trong nhà giàu, thậm chí còn lộ ra vẻ đơn thuần, ngốc nghếch, dễ bị lừa, khiến người ta không khỏi nghi ngờ về chỉ số thông minh của bé. Nhưng thầy giáo cũng không nghĩ thêm nữa, rốt cuộc thì những tiểu tổ tông khó hầu hạ có thể bớt đi một người lại càng tốt. Những bé gái đang chơi nhảy dây cũng nhanh chóng chú ý đến hai thầy trò đang chơi bóng chuyền. "Cậu ấy đang chơi với thầy Tiêu kìa.. Tớ cũng muốn chơi với thầy Tiêu.." Nhóm bé gái hâm mộ nhìn U U. Thầy Tiêu vừa mới tốt nghiệp trường sư phạm thể thao, là giáo viên thể dục trẻ tuổi nhất và đẹp trai nhất trong khối lớp một. Trời sinh con gái luôn luôn thích cái đẹp, hơn nữa thầy Tiêu cũng rất hiền lành, các bé đều thích học lớp của thầy Tiêu. Có điều, mọi người đều nghĩ giáo viên là giáo viên, học sinh là học sinh, chưa từng nghĩ tới việc học sinh và giáo viên có thể cùng chơi trò chơi với nhau. Đặc biệt hơn nữa, một lúc sau, khi đã chơi bóng chuyền mệt rồi, thầy Tiêu còn cho U U cưỡi lên cổ mình để trải nghiệm bầu không khí trên một mét chín, ngay cả các bạn nam đang chơi bóng bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ và ghen tị. Bọn họ cũng muốn được ngồi trên cổ thầy Tiêu. Dù cả đám không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt để thể hiện sự khát khao đó. Bé gái vừa chỉ đường cho U U thì thầm: "Chúng ta có thể rủ cậu ấy chơi cùng không, thấy cậu ấy chơi một mình như vậy.. Rất tội nghiệp." Vừa dứt lời, bé gái bên cạnh lập tức nói: "Nhưng mà nếu chúng ta rủ cậu ấy chơi cùng thì cậu ấy cũng không muốn chơi với chúng ta đâu?" Những người còn lại cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy. Cậu ấy khác chúng ta." "Cậu ấy là ngôi sao nhí, ngôi sao chỉ chơi với ngôi sao thôi!" "Thật lòng tớ cũng muốn hỏi xem cậu ấy mua dây buộc tóc ở đâu, nhưng mà.. Có lẽ cậu ấy không muốn chơi với chúng ta đâu nhỉ?" Các bạn nhỏ 6 tuổi mặt đối mặt nhìn nhau, không ai có dũng khí tiến thêm một bước để hỏi U U có muốn chơi với các bé hay không. Dù sao thì.. Ở trong mắt các bạn nhỏ, U U chính là người đã xuất hiện trên ti vi, không giống với các bé..