Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 100 : U U Trả Thù Thay Mẹ
Đoàn phim《 The last Altyn》đang quay ở một vùng đất hẻo lánh không bóng người.
Đạo diễn của bộ phim là Phí Quân, một vị đạo diễn nổi tiếng, cũng là người không có nhân tính, yêu cầu rất cao và vô cùng khắt nghiệt.
Ban đầu, ông cũng không nghĩ sẽ để Úc Lan đóng vai nữ hai trong bộ phim này.
Bởi vì mọi người trong giới đều biết ông và Cố Khải Châu thường xuyên phê bình tác phẩm của nhau.
Nhưng văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, những bộ phim điện ảnh của hai người đều được khán giả ủng hộ, cũng giành được rất nhiều giải thưởng, rất khó để phân cao thấp.
Người ngoài giới vẫn luôn đồn mối quan hệ của bọn họ rất tệ.
Trên thực tế thì cũng không xấu như vậy, chỉ là lý tưởng nghệ thuật không hợp nhau mà thôi, còn chưa đến mức xảy ra xung đột cá nhân.
Nhưng cũng không tốt đến mức có thể để cho vợ của đối phương đến đoàn phim của mình mà lại không có chút khúc mắc nào.
Dù ông rất vừa lòng với biểu hiện của Úc Lan trong buổi thử vai, nhưng Phí Quân vẫn đắn đo thật lâu mới quyết định để Úc Lan vào đoàn.
Đến bây giờ ông cũng không thể hiểu được tại sao Úc Lan lại muốn đến đoàn phim của ông để chịu khổ.
Cho dù thật sự muốn trở lại giới giải trí, theo tính cách của Cố Khải Châu chắc chắn sẽ thuyết phục bà đóng vai nữ chính trong bộ phim của ông ấy.
Tại sao lại phải đến một nơi hẻo lánh thế này để đóng một vai phụ, chỉ là nữ hai, còn diễn cùng với nữ chính chỉ là một cô gái vừa vào đại học chứ?
Mới vừa quay xong một phân cảnh, Phí Quân khó hiểu nhìn về phía người phụ nữ đang ung dung ngồi trên ghế xếp.
Dù vậy ông vẫn thương lượng với trợ lý của Úc Lan một chút, nếu thật sự con gái của bà không sợ động vật hoang dã, vậy thì có thể nhờ bé đến đóng vai của Úc Lan lúc nhỏ được không?
Nghe được cuộc nói chuyện của bà và mẹ, U U lập tức chen vào nói:
"Mẹ, con muốn đi! Con muốn đi chơi!"
"Con có biết mình phải làm gì không mà đòi đi?"
U U cũng không rõ bé phải đóng vai mẹ khi còn nhỏ là có ý gì, nhưng bé biết chắc chắn bé sẽ được gặp mẹ.
Từ khi sinh ra đến giờ, chưa có lần nào bé phải xa mẹ lâu như vậy đâu.
"Muốn đi! Chắc chắn mẹ cũng rất nhớ con!"
U U nói, bé lộ ra vẻ "Dù mẹ không nói nhưng con cũng biết."
Nhưng Úc Lan vẫn không đồng ý.
U U đành tìm bố làm nũng, so với Úc Lan thì lỗ tai của Cố Khải Châu mềm hơn rất nhiều, U U năn nỉ ỉ ôi khiến ông không cưỡng lại được, cuối cùng cũng đồng ý.
Vào hôm đó, Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên bận học nên không đi theo.
Sức khoẻ của La Bích Anh không tốt, bà không thể đến những nơi quá cao so với mặt nước biển vì vậy cũng không đi theo.
Cho nên chỉ có một mình U U vui vẻ thu dọn hành lý, nhìn Ung Trạch trên ban công lầu hai bên cạnh nói:
"Anh Ung Trạch, em đi ra ngoài nha!"
Mới trở về sau khi xử lý vài việc vặt bên sở thú, Ung Trạch tò mò hỏi:
"Em mang hành lý đi đâu vậy?"
U U rất hào hứng, bé cảm giác mình đang mang sứ mệnh đi giải quyết rắc rối cho mẹ nên nghiêm túc đáp:
"Đi đến nơi cần em!"
Ung Trạch: Em lại xem bộ phim nào đấy?
Cuối cùng vẫn phải nhờ tài xế giải thích rõ ràng thì Ung Trạch mới hiểu được bé chuẩn bị đi đâu.
"Làm khách mời đến đóng phim ở khu bảo tồn thiên nhiên, đoàn phim thấy ảnh chụp của bé và động vật nhỏ, bọn họ đang cần một diễn viên nhí không sợ động vật nên ngỏ ý muốn U U đến đó.."
Nói đến đây, tài xế cũng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng từ bé U U đã không được động vật nhỏ thích.
Khi thấy bé, ngay cả chú chó lông vàng ngoan ngoãn nhất cũng sủa hai tiếng.
Không biết từ khi nào mà bé lại có sức hút với những động vật nhỏ?
Nhưng tài xế cũng không nghĩ nhiều, tóm lại đây là việc tốt.
U U nhìn cậu vẫy tay:
"Tạm biệt anh Ung Trạch! Đừng nhớ em quá nha!"
Cũng chỉ có U U mới có thể tự tin nói ra những lời như vậy, tài xế cũng phải đỏ mặt thay bé, nhìn Ung Trạch gật đầu tạm biệt.
Nhìn chiếc xe Bentley lái ra khỏi biệt thự, cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Thật ra U U có thể hòa hợp với những con vật đó vì chúng đều là yêu quái nhỏ có tính người.
Nhưng nếu đó là động vật hoang dã bình thường thì..
Thôi xong.
- -
Trên suốt quãng đường dài xóc nảy, U U vẫn không hề biết số phận sắp tới của bé.
Đến ngày thứ hai mới đến khu bảo tồn thiên nhiên ở phía tây.
Khu bảo tồn ở một vùng đất rộng lớn hoang vu, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, hầu như không có dấu vết của con người.
Mặc dù thật sự có cảm giác rộng lớn mênh mông, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ không có nhiều sự thuận tiện mà các thiết bị hiện đại mang lại.
Trợ lý của Úc Lan là người đến đón U U.
"Chị Hoa Hoa!"
Nhìn từ xa trợ lý đã thấy một bé gái xinh xắn trắng nõn, bé mang một chiếc ba lô nhỏ, không hề quấy khóc, vui vui vẻ vẻ nhào vào ngực cô.
"Chị Hoa Hoa, chị lại xinh đẹp hơn rồi!"
Cái miệng nhỏ của U U luôn rất ngọt, nữ tính không khác gì Úc Lan, chưa bao giờ gọi người khác một tiếng dì.
Cũng không quan tâm tuổi tác hay bối phận, gặp ai bé cũng gọi là chị!
Bời vì mẹ đã từng nói, chỉ mấy đứa trẻ đáng ghét mới gọi những chị gái xinh đẹp trẻ tuổi là dì thôi!
"U U cũng ngày càng đáng yêu." Cô vui vẻ chạm trán với U U: "Đi thôi, chị dẫn U U đi tìm mẹ!"
Yeah! Đi tìm mẹ!
U U hớn hở vừa lắc lư đầu nhỏ vừa hát một bài hát thiếu nhi về chú nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ:
"Nòng nọc nhỏ bơi trong nước~bơi đi, bơi đi, bơi đi, bơi đi~một lòng muốn đi tìm mẹ~chỉ một lòng muốn đi tìm mẹ~"
Âm thanh trẻ con mềm mại, ngọt ngào làm chị trợ lý chưa đến hai lăm tuổi cũng muốn sinh một đứa bé.
Bé gái háo hức đi tìm mẹ nhưng tâm trạng của người mẹ thì không mấy vui vẻ.
Tại phim trường.
Bối cảnh vẫn chưa dựng xong, các diễn viên còn đang trang điểm.
Nữ chính là Hạ Ngữ Nhiên, mười chín tuổi, đang bọc mình trong một lớp lông vũ mỏng, lộ ra khuôn mặt mộc nhỏ nhắn, trắng nõn, rất phù hợp với hình mẫu của mối tình đầu trong lòng các chàng trai.
Chuyên gia đang trang điểm, cô ta ra vẻ nũng nịu nói:
"Thời tiết ở đây thật hanh khô, gần đây da mặt của em lại bị bong tróc.."
Chuyên gia trang điểm cười nói:
"Da của em thế này đã quá đẹp rồi, nếu ở điều kiện này mà da em còn phấn nộn thì bọn chị làm sao sống nổi chứ."
Cô ta cười khanh khách, cũng rất hưởng thụ lời khen này.
Cô ta liếc nhìn Úc Lan đang đi tới bên này, giọng không lớn không nhỏ nói một câu:
"Da em đẹp chỗ nào chứ? Da của Lan tỷ còn đẹp hơn.."
Bước chân của Úc Lan dừng lại.
"Chị Trương, chị đừng trang điểm cho em nữa.
Em có trang điểm hay không cũng giống nhau.
Chị mau qua trang điểm cho Lan tỷ đi, nếu chờ lâu chị ấy sẽ khó chịu."
Úc Lan: Tự dưng lại gây chuyện với tôi.
Cô bị bệnh sao?
Úc Lan liếc mắt nhìn cô gái trẻ vừa mới lớn.
Có lẽ lúc vừa mới ra mắt đã được đóng vai nữ chính trong tác phẩm của đạo diễn lớn, cho nên nhân viên công tác cũng rất cung phụng khiến cô ta không biết trời cao đất dày.
Từ lúc Úc Lan bắt đầu vào tổ, cô ta luôn âm dương quái khí trêu chọc bà.
"Sao cô biết tôi khó chịu, cô là con giun trong bụng tôi sao?"
Hạ Ngữ Nhiên hơi xấu hổ, nhưng cũng không ngạc nhiên.
Mục đích của cô ta chính là làm cho Úc Lan tức giận.
Không ngoài dự đoán, Úc Lan vừa nói xong, những nhân viên công tác xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Úc Lan vốn có ngoại hình của một ngự tỷ mang khí chất như ngôi sao hạng A, trên phim trường cũng không cố ý tạo mối quan hệ tốt với người khác, cho nên không được lòng người như Hạ Ngữ Nhiên.
Tuy nhiên, Úc Lan cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ cần bà cảm thấy thoải mái là được, người khác nghĩ như thế nào thì kệ.
"Lan tỷ, em xin lỗi, là do em nói sai.."
Với dáng vẻ yếu đuối, cô ta hoàn toàn diễn tốt vai của một đóa sen trắng, Úc Lan nhìn muốn trợn trắng mắt.
Thế mà đám nhân viên không biết rõ sự thật lại hoàn toàn tin vào dáng vẻ này của cô ta, âm thầm bàn tán tại sao Úc Lan lại lạnh lùng như vậy, dọa người mới sợ hãi phải khóc.
Nhưng mà người ta cũng đâu có làm gì, có cần phải dọa đến mức này không?
Hạ Ngữ Nhiên cố tình thêm dầu vào lửa, nói thêm một câu:
"Em chỉ thấy đuôi mắt Lan tỷ có ít phấn thừa, sợ lát nữa quay tới chị thì không được đẹp.."
Lời này chính là trong bông có kim.
Đều là phụ nữ, ai mà không biết lời này của cô ta có ý gì.
Không phải cô ta đang muốn nhấn mạnh Úc Lan có vết chân chim ở khóe mắt hay sao?
Úc Lan đã ngoài ba mươi tuổi, nhìn chung nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhưng nếu ngay cả một cái nếp nhăn cũng không có, ngoại trừ ăn thịt đường tăng ra thì việc này cơ bản là không thể.
Đúng lúc chị trợ lý đưa U U lại đây, tình cờ nghe được cuộc đối thoại:
"Khó trách lại nhằm vào cô bé, thì ra là ghen tị vì người ta còn trẻ còn đẹp đây mà.."
"Phụ nữ qua ba mươi tuổi thật đáng sợ."
"Đã hơn ba mươi tuổi lại đi so với cô gái mười chín tuổi, không nhận mình già cũng không được.."
Chị trợ lý nghe xong tức muốn nổ phổi, lập tức mắng lại:
"Đàn ông con trai mà lảm nhảm cái gì vậy? Đoàn phim mời mấy người đến làm việc chứ đâu phải để thờ phụng? Còn ngơ ngác làm gì! Không có việc gì làm sao?"
Mọi người đều bị giọng nói của cô thu hút, các nhân viên đang xem náo cũng lục tục giải tán.
Không hổ là trợ lý của Úc Lan, ngay cả tính cách cũng giống nhau.
"Xin lỗi U U, chị quên U U còn đang ở đây." Cô cúi đầu xin lỗi nói: "Có phải chị đã dọa em sợ không?"
Mới vừa ôn nhu hỏi "U U có đói bụng không?", một giây sau chị trợ lý đã lập tức nổi trận lôi đình, thật sự dọa sợ U U.
Nhưng bé không ngốc, bé biết tại sao chị trợ lý lại tức giận.
Do những người kia không tốt.
Họ đang nói xấu mẹ bé.
U U lắc đầu, nhìn về phía Hạ Ngữ Nhiên, người vừa mới cùng Úc Lan tan rã trong không vui.
"Chị ấy là ai vậy ạ?"
"Một kẻ xấu luôn làm phiền mẹ em!"
Ỷ vào việc bản thân là nữ chính do Phí Quân chọn mà thật sự cho rằng bản thân sẽ lập tức nổi tiếng.
Mặc dù có vài người dựa vào vai nữ chính trong phim của Phí Quân mới nổi tiếng, nhưng cũng có nhiều người, sau khi quay xong vẫn không có tên tuổi.
Bộ phim này còn chưa quay xong, thế mà đã thật sự nghĩ cô ta là người nổi tiếng rồi sao?
Trong lòng chị trợ lý khịt mũi xem thường loại người không biết suy nghĩ này.
U U lại không nghĩ nhiều như vậy, khi nhìn thấy mẹ, bé giống như con bướm nhỏ, dang hai cánh tay nhào vào lòng Úc Lan, hét lớn:
"Mẹ, mẹ, mẹ! Hôn, hôn!"
Tiếng hét này đã thu hút ánh mắt của mọi người trong đoàn phim.
Sau hai tháng quay phim trong khu bảo tồn, tất cả mọi người đều mặt xám mày tro, mặt mày các diễn viên cũng được trang điểm lấm lem bụi đất.
Mà bé gái vừa mới gọi mẹ lại giống như một chồi non mới nhú, trắng như tuyết.
Bé mặt một chiếc áo choàng nhỏ màu trắng, khuôn mặt phúng phính lấp ló trong chiếc khăn quàng cổ bằng lông, giống như một viên kẹo bông mềm mại, tan chảy trong vòng tay mẹ.
Với bím tóc đuôi sam của bé, có vẻ Úc Lan đang buộc tóc đuôi ngựa cũng bị phong cách mềm mại dễ thương này lung lay, cảm giác bực mình lúc nãy cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy Úc Lan đã biến thành một người ngạo kiều, nói một đằng làm một nẻo.
"Không hôn, mặt của mẹ bôi bột đen, bẩn lắm."
"U U không chê mẹ!"
"Mẹ không thích dính nước miếng của con."
"Không, không, không, mẹ không thể không thích con gái của mình!"
Hai mẹ con quấn quýt nhau đến mức khiến người khác phải ghen tị.
"Đó là con gái của Lan tỷ đúng không? Dễ thương như trên ti vi vậy."
"Ui cha, hạnh phúc ghê, đúng là áo bông nhỏ tri kỷ, từ ngàn dặm xa xôi đến thăm mẹ, nếu tôi là Lan tỷ chắc tôi hạnh phúc chết mất."
"Ahhh, U U đáng yêu của chúng ta! Cô nghĩ lát nữa tôi có thể xin chữ kí không? Tôi đã thích cô bé từ khi xem chương trình rồi!"
"Cô nghĩ rằng bé có thể tự viết tên của mình sao?"
Hạ Ngữ Nhiên không ngờ, vốn dĩ cô ta đã thu được rất nhiều thiện cảm và đang chiếm thế thượng phong, nhưng mà một bé gái lên ba vừa đến thì Úc Lan lại trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ?
Đây là muốn dựa vào con gái để chiếm cảm tình của mọi người sao?
Hạ Ngữ Nhiên tức giận, nhưng cô ta không ngờ chuyện khiến cô ta tức điên còn ở phía sau.
Con gái đã đến nên phải đem bé đi chào hỏi đồng nghiệp.
Úc Lan dẫn U U đi một vòng quanh phim trường, ngoại trừ Phí Quân đang quay cho nam chính ở bên ngoài, Úc Lan cố ý chào hỏi mọi người xong xuôi rồi mới mang U U đến chỗ Hạ Ngữ Nhiên.
"Đây, tạm thời có thể xem như đồng nghiệp của mẹ, tên là Hạ Ngữ Nhiên, con có thể gọi là chị Ngữ Nhiên."
Hạ Ngữ Nhiên nhìn bé gái trắng trẻo này, cô ta biết bé có rất nhiều fans và cũng rất hot trên mạng nên không dám xem nhẹ, ngồi xổm xuống, nở nụ cười dịu dàng nhất nói:
"Chào U U, em thật đáng yêu, vừa nhìn là biết do mẹ em sinh ra."
U U nhìn người hay chọc giận mẹ, nháy nháy mắt, thuận miệng nói:
"Chào dì Hạ, cảm ơn dì, con cũng nghĩ là con rất đáng yêu."
Hạ Ngữ Nhiên mười chín tuổi: Dì Hạ? Ai là dì Hạ? Con bé vừa nói gì đó?.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
25 chương
95 chương
19 chương
102 chương
10 chương
24 chương
24 chương
178 chương