Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 10 : Lang thang trên Great Ocean Road

“Em còn nhớ lần trước tới đây đã xảy ra chuyện gì không?” Chu Diễn ngồi ở vị trí lái xe, hỏi như vậy. Buổi sáng mùa hè, ánh mặt trời vượt qua tầng mây chiếu rọi xuống, hai bên quốc lộ đều là biển cả mênh mông bát ngát, địa thế ở đây rất ít nhấp nhô, cho dù có cũng chỉ là đồi núi thấp bé. Có lẽ ánh nắng quá chói chang, màu cỏ không phải xanh thẫm loá mắt, mà lộ ra vẻ xanh nhạt khô cằn. Dù vậy, trong không khí vẫn có hương vị nồng đậm thuộc về cỏ tươi. Trên trạm xăng dầu treo bảng hiệu “Giảm giá” đã có vẻ rất cũ nát, tấm áp phích trên cửa kính của quầy bán quà vặt cũng gần như phai màu đến nỗi chẳng thấy ở trên in ấn cái gì. Nhưng Tri Kiều còn nhớ, đó là hình quảng cáo của kem cây, hơn nữa cô còn vì thế mà mua một cây kem vani nhân sô cô la, ban đêm mưa rơi, cô ngã mạnh trên mặt đất đến nỗi cánh tay trật khớp. “Ờ,” cô huýt sáo, “Rất khó quên. Nhất là cảnh tượng anh từ trong xe chạy tới bên cạnh em, sau đó cười ha hả chẳng che giấu chút nào.” “Được rồi, tôi xin lỗi.” Nhưng khoé miệng anh vẫn lộ ra nụ cười. Tri Kiều nhìn anh, biểu tình trên mặt như muốn đánh người. Chu Diễn vội vàng thức thời mà ngừng cười. “Bây giờ cánh tay vẫn ổn chứ?” Anh hỏi. Trong đầu vẫn còn sót lại ký ức đau đớn, chẳng qua còn về phương diện khác, còn có sự ấm áp khi anh dùng áo vest của mình bọc lấy cô. Trên áo khoác có mùi hương của anh, cô vốn không biết làm sao, vậy mà đã bình tĩnh trở lại —— nhưng đồng thời ngay lúc cô hưởng thụ sự yên bình, anh không báo trước mà kéo cánh tay cô lên… Đến nay cô vẫn còn nhớ cảnh tượng tiếng kêu thảm thiết của mình lượn vòng trên bầu trời tại trạm xăng dầu. Tri Kiều nâng cánh tay trái lên, vẫy vẫy vài cái, sau đó nói: “Tốt lắm, tiếc là vết bớt màu xanh vẫn còn đó.” Tươi cười vẫn treo trên khoé miệng anh, cô chợt nhớ đến, có lẽ chính vào đêm đó, cô bắt đầu thừa nhận với bản thân, người đàn ông này có phần đặc biệt đối với cô. “Được rồi, có thể đi.” Lão Hạ mở cửa xe sau, nặng nề ngồi trên ghế, thân xe rõ ràng lay động một chút. Ông ta cầm một bình nước khoáng một gallon ở bên cạnh, rồi ngửa đầu uống nước. Tri Kiều ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nhìn ông ta, bất đắc dĩ nói: “Nếu chú tiếp tục uống như thế, chúng ta phải dừng lại tại mỗi một trạm xăng dầu đấy.” “Tôi sẽ kiềm chế, nhưng thời tiết thật sự quá nóng.” Nói xong, ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi. Chu Diễn không nói gì, anh khởi động xe chạy tiếp. Lúc này bọn họ đang ở điểm xuất phát trên đường quốc lộ M1 tại Melbourne đi tới Great Ocean Road, 12 tháng của nam bán cầu rất nóng bức, nhưng Melbourne nằm ở cực nam của lục địa Australia, mà đường ven biển cách đó không xa, cho nên mặc dù nhiệt độ cao nhưng không đến mức khiến người ta không chịu nổi. Trên quốc lộ có bốn làn xe, ngoại trừ thỉnh thoảng có một số xe chở dầu chạy nhanh như gió, thì gần như không thấy xe nào cả. Buổi sáng lúc xuất phát là dựa theo thành tích của ngày hôm qua mà sắp xếp thứ tự xuất phát, mỗi đội cách nhau mười phút. Vừa rồi lúc đợi ở trạm xăng dầu, hình như Tri Kiều nhìn thấy đội thí sinh xếp sau bọn họ đã vượt qua trước. “Anh có thể lái nhanh chút không?” Cô hỏi Chu Diễn. “Tôi không muốn bị cảnh sát quốc lộ chặn lại, cũng không muốn sau khi trở về lúc nhận được hoá đơn thẻ tín dụng lại nhìn thấy trên đó có một khoản tiền phạt.” “Hoá đơn sẽ không gửi đến chỗ anh, bởi vì tiền thuê xe của chúng ta là do chương trình chi trả.” “Mời em hãy cẩn thận đọc lại ‘Hiệp ước của cuộc thi’ mà chúng ta đã ký tên, trong đó điều lệ 7 khoản 21 đã ước định thế này: ‘trong quá trình thi đấu bất cứ thí sinh nào làm trái luật lệ giao thông bị phạt tiền, tất cả đều do thí sinh tự chịu trách nhiệm’.” “Ồ…” Thiếu chút nữa cô đã quên còn có chuyện “Hiệp ước của cuộc thi”. Cô lấy ra bản đồ từ trong ba lô, dùng bút máy vẽ ra tuyến đường của cuộc thi, Tri Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, dần dần bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn. “Hai người có nghĩ tới sau này về hưu sẽ sống thế nào không?” Lão Hạ vẫn ngồi ở ghế sau uống ngụm nước lớn. Chu Diễn quay đầu nhìn ông ta: “Bây giờ nghĩ tới chuyện này có phải quá sớm không.” “Tôi đã nghĩ xong rồi,” lão Hạ nói, “Tôi dự định cùng bà xã tìm một thị trấn cổ xưa không biết tên ở Giang Nam —— chính là loại thị trấn không thương mại hoá quá mức, mua một căn nhà nhỏ, vườn cây ở nhà đủ loại rau cỏ, có thể nuôi thêm mấy con gà, như vậy lúc hai người đến thăm tôi thì còn có thức ăn để tiếp đãi.” “Nghe ra rất đáng yêu,” Tri Kiều nói, “Tôi sẽ đi thăm hai người.” “Rất hoan nghênh, cô muốn ăn gà nướng hay là gà luộc?” “Uhm…” Cô suy nghĩ một chút, “Gá nướng có quá phiền phức không?” “Không đâu, chúng tôi có lò nướng.” “Vậy thì gà nướng đi.” Nói xong, hai người tự vui vẻ nhìn nhau cười. “Ý tưởng hay lắm,” Chu Diễn vừa lái xe vừa nói, “Nhưng mà rất khó thực hiện.” “Vì sao?” Lão Hạ khó hiểu. “Giang Nam có thị trấn cổ xưa nào mà không thương mại hoá quá mức chứ?” “Đương nhiên là có.” “Nói thử một cái xem.” “Khẳng định còn có trấn nhỏ không ai biết đến.” “Ví dụ như?” “…” Lão Hạ nhún vai, “Tôi không biết.” Chu Diễn thông qua kính chiếu hậu cho ông ta một ánh mắt “Chú thấy chưa”. “À,” vì dẹp đi ánh mắt ớn lạnh, Tri Kiều vội vàng nói với Chu Diễn, “Vậy nói kế hoạch của anh đi.” “Tôi?” Không biết khi nào thì anh đã đeo kính râm, bất cứ từ góc độ nào cũng không thể nhìn thấy ánh mắt anh, “Tôi muốn mua một căn nhà ở bờ biển, tốt nhất là mua thêm một chiếc thuyền, nuôi thêm một con chó labrador màu vàng.” Tri Kiều loáng thoáng nghe được lão Hạ ở ghế sau nói thầm: “Còn nói ‘có phải quá sớm không’, chính cậu cũng không phải suy nghĩ giống thế sao…” Nhưng cô không để ý, mà là nhìn bên mặt của Chu Diễn không có biểu tình, hỏi: “Căn nhà ở bờ biển? Vậy rất đắt nha?” “Có lẽ, ai ngờ được, biết đâu đợi đến lúc tôi già rồi nhà cửa đều miễn phí.” Lão Hạ rốt cuộc nhịn không được xen vào một câu: “Ý tưởng hay lắm, nhưng mà rất khó thực hiện.” Tri Kiều và Chu Diễn đồng thời nhìn ông ta từ trong kính chiếu hậu, Tri Kiều cười khổ: “Chú thật là…lòng phục thù thật sâu nặng.” Người quay phim nhún vai như không quan trọng, dùng ống kính nhắm ngay bọn họ. “Thật tốt nha, hai người đều có kế hoạch về hưu,” lúc một chiếc xe chở dầu màu bạc dùng tốc độ 130 km/h vượt qua bọn họ, Tri Kiều nói, “Tôi không có.” “Đợi đến ngày nào đó cô cảm thấy mình già rồi thì sẽ nghĩ ra thôi.” Lão Hạ nói. “Thật sao?” Cô tỏ vẻ nghi ngờ, “Khi nào hai người bắt đầu cảm thấy mình già rồi?” “Uhm… Tôi nghĩ có lẽ là năm ngoái, hoặc là một thời điểm nào đó vào năm ngoái.” Chu Diễn trả lời. “Là cái gì khiến anh cảm thấy mình già?” “Có một buổi tối, tôi ở trong tiệm sách của một người bạn tìm quyển sách mình muốn đọc, quyển sách ấy tôi tìm đã rất lâu, khi nó rốt cuộc xuất hiện trước mặt tôi, tôi vội vã bắt đầu đọc, từ đầu đến cuối, dùng tổng cộng sáu giờ hai mươi ba phút. Sau đó khi tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thì đã bốn giờ sáng. Vì thế tôi lái xe về nhà, trên đường gần như không có bóng người, tôi tiếp tục chạy, sau đó…tôi đụng vào dải phân cách.” “Sao lại thế!” Tri Kiều kinh ngạc. “Tôi không biết.” Chu Diễn nhún vai, giống như đó là câu chuyện của người khác. “?” “Khi tôi mở mắt thì phát hiện đầu xe đâm vào dải phân cách, mui xe bốc khói —— mà mấy phút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.” “Thật giống như anh bị người ngoài hành tinh bắt cóc một lúc?” Chu Diễn cười rộ lên, nếp nhăn nơi khoé mắt ngược lại khiến cho ánh mắt anh có vẻ gợi cảm hơn: “Tôi thích em so sánh như vậy, rất thú vị, mặc dù tôi không thể dùng nó để đối phó với cảnh sát giao thông.” “Bắt đầu từ lúc đó anh cảm thấy mình già rồi ư?” “Ừm. Tôi nghĩ con người lúc nào cũng từ cơ thể mình thấy được một chút thay đổi, sau đó mới từ trong ý thức nhận ra sự thật. Tôi không thể giống như trước kia thả lỏng thức đêm, bởi vì cơ thể tôi không chịu được, chỉ đơn giản thế thôi.” “Lời nói của anh khiến em cảm thấy có chút thương cảm.” Tri Kiều nhịn không được nói. “Ồ,” Chu Diễn vẫn tươi cười, “Mỗi người đều sẽ già đi, đây là quy luật của vạn vật không thể thay đổi.” Cô nhìn một bên mặt anh, bỗng nhiên muốn nhìn thấy sau này anh già sẽ như thế nào, có tóc mai muối tiêu hay không, có rụng nhiều răng không, có ưỡn bụng nằm trên sofa ngủ gà ngủ gật không, lúc cười rộ có nhiều nếp nhăn ở khoé mắt hơn không… Cô thật sự hơi nôn nóng muốn nhìn Chu Diễn vào lúc đó. “Hạ,” Chu Diễn nói, “Bắt đầu từ khi nào chú có cảm giác giống như tôi?” “Cậu nói là cảm thấy bản thân già rồi?” “Ừm.” “Tôi thật…chưa bao giờ có ý nghĩ này. Tôi chỉ là có lúc muốn nghỉ ngơi, không muốn làm việc nữa, nghĩ tới cuộc sống điền viên an nhàn yên bình, nhưng trường của con tôi, tiệm đồ chơi của gia đình và bà xã của tôi thường đi trung tâm bách hoá sẽ không tán thành tôi làm thế.” Ánh mặt trời chiếu lên mặt, Tri Kiều nhịn không được cười rộ lên, trên thế giới này thân bất do kỷ nhiều lắm, có lẽ rất nhiều lúc nghe ra khiến người ta đau khổ, nhưng nếu mang tâm tình bình thản đi chấp nhận, thế thì trói buộc cũng như một sợi dây thừng lỏng lẻo, giãy ra liền thoát khỏi ngay tức khắc. “Nhưng loại tình huống mà cậu nói cũng có lúc xảy ra trên người tôi —— chính là đang lúc làm một việc gì đó, bỗng nhiên mất đi ý thức, đợi đến khi tỉnh táo lại, sự việc đã xong xuôi.” Lão Hạ nói tiếp. Chu Diễn tháo kính râm xuống, từ trong kính chiếu hậu nhìn ông ta đầy hứng thú, nhưng anh không nói gì. Tri Kiều lại không biết tốt xấu hỏi tiếp: “Khi nào?” “…Lúc tôi lấy vợ.” “…” Nếu bạn nhập ba chữ “Great Ocean Road” vào thanh tìm kiếm của Wikipedia, nó sẽ cho bạn một đoạn giải thích thế này: “The Great Ocean Road là một đường quốc lộ thuộc tỉnh Victoria, Australia, toàn bộ chiều dài khoảng 276 km, được xây dựng giữa những vách đá, khởi điểm từ Torquay, điểm cuối là Allansford. Great Ocean Road được xây dựng vào năm 1920, hoàn thành vào năm 1932, chính phủ Australia mượn con đường này làm nơi tưởng niệm cho những người đã hy sinh trong chiến tranh thế giới thứ nhất.” Hai năm trước chương trình “Đoàn lữ hành đầy nắng” từng có ý định làm một kỳ đề cập đến Great Ocean Road, nhưng không may, lúc ấy gặp phải thời tiết bão tố trăm năm khó gặp tại lục địa Australia, cho nên cuối cùng bọn họ phải từ bỏ kế hoạch này. Tri Kiều còn nhớ lúc ấy cô bọc chăn cuộn mình trong xe nói thế này với Chu Diễn: “Em đoán anh nhất định mạo phạm thần mưa ở đây dữ lắm, cho nên ông ta oán giận anh, dùng bão tố lớn như vậy để nguyền rủa anh.” “Tôi làm gì chứ?” Chu Diễn trừng to hai mắt, vẻ mặt vô tội, “Tôi không có trù tính bất cứ hoạt động bạo lực nào phản chính phủ, không có tham gia Al-Qaeda, không buôn lậu thuốc phiện, không cướp ngân hàng, thậm chí ngay cả một con gà sống cũng chưa từng giết qua —— tôi thật sự không nghĩ ra vì sao ông trời gây khó dễ cho tôi.” “Có lẽ cậu đùa giỡn tình cảm của một cô nàng nào đó.” Lão Hạ vừa uống cà phê nóng hổi vừa nói. “Ồ…” Chu Diễn suy nghĩ một chút, bắt đầu bình tĩnh trở lại, “Thế thì có khả năng.” “…” Vì vậy khi Tri Kiều nhìn thấy bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên từ đáy lòng nói với Chu Diễn đang lái xe: “Em nghĩ cô nàng bị anh đùa giỡn tình cảm đã tha thứ cho anh rồi.” Đầu tiên lão Hạ sửng sốt, sau đó cười ha ha: “A, trời ơi, tôi lại thấy được trời xanh mấy trắng trên đầu Chu Diễn —— đây thật sự là một kỳ tích!” Bản thân Chu Diễn đưa ra dáng vẻ thấy biến vẫn bình tĩnh: “Có lẽ vận rủi của tôi bay mất rồi, vận may sắp đến đấy.” Trên thảo nguyên ngoài cửa sổ có lác đác vài con trâu cừu đang gặm cỏ, hình ảnh này làm người ta nghĩ tới hình nền mặc định của hệ thống Windows, trong khoảng thời gian ngắn Tri Kiều có chút thất thần. Không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc thi lữ hành này trở nên có phần…khác với ban đầu. Cô và anh, một ngày hai mươi bốn giờ ở cùng với nhau, bọn họ là người cộng tác, giúp đỡ lẫn nhau, lại cần có nhau. Cô không chỉ nhìn qua màn hình camera nho nhỏ kia thấy anh, mỗi một nụ cười và hờn giận của anh không hề hiện ra như là phân chia và tụ hợp, mà là gần trong gang tấc, tấn công đến mỗi một võng mạc thần kinh của cô. Bọn họ cùng đi, cùng lái xe, cùng đến một nơi nào đó, sau đó lại từ đây đến chỗ khác… Trên đầu bọn họ thậm chí bao phủ trời xanh mây trắng! Hết thảy không giống nhau, ngay cả Chu Diễn cũng trở nên khác thường. Dường như anh không phải là một Chu Diễn khi cô tới gần thì sẽ lui về phía sau, anh chỉ đứng đó, khoé miệng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng và cởi mở, giống như từng khoảnh khắc đều đang nhìn cô —— bởi vì bọn họ ở cùng nhau, cùng nhau làm một việc nào đó —— loại cảm giác này trước kia cô chưa bao giờ có. Cô không biết đây có phải là một loại ảo giác không, nhưng nếu đúng vậy, cô cũng không muốn đi uốn nắn chính mình. “Khoan đã,” sau khi đi qua một bảng hướng dẫn màu đỏ cực to chợt hiện trên đầu bọn họ, Tri Kiều bỗng nhiên nói, “Hình như chúng ta đi nhầm đường.” Chu Diễn kinh ngạc nhìn cô: “Sao có thể được…tôi vẫn chạy theo bảng hướng dẫn mà, trên mỗi bảng hướng dẫn đều viết ‘The Great Ocean Road’ không phải sao.” “Nhưng chúng ta thật sự đi nhầm.” “?” “Phong thư manh mối nói địa điểm đầu tiên của chúng ta nên là Torquay, chúng ta nên đi qua Geelong trước, sau đó dọc theo quốc lộ B100 đi Torquay, nơi đó mới là khởi điểm của Great Ocean Road —— mà hiện tại chúng ta lại ở trên quốc lộ A1, đây là một quốc lộ nội địa.” Vừa dứt lời, một cột mốc đường viết chữ “A1” thật to, không lưu tình lướt qua bên cạnh bọn họ. Chu Diễn trầm mặc trong chốc lát, chợt nói: “Em nói đúng.” “Vậy bây giờ nên làm gì đây?” Lão Hạ hỏi. “Tôi nghĩ cách tốt nhất là quay đầu lại, trở về đường cũ đến nhánh đường của giao lộ không nên đi kia.” Nói xong, Chu Diễn quay đầu xe. “Không, không,” Tri Kiều vừa nhìn bản đồ vừa nói, “Có lẽ chúng ta gần nội địa một chút, nhưng không nhất định đã vượt qua bờ biển.” Chu Diễn xoay đầu nhìn cô, giống như một chiếc máy hướng dẫn vẫn chưa dùng tới bỗng nhiên chỉ đường cho anh: “Em khẳng định?” Đáy lòng Tri Kiều hiện ra một tia do dự, cô nhận ra đây là một cuộc thi, mà không phải chuyến du lịch cá nhân mong chờ thời tiết tốt, bất cứ một sự khẳng định hoặc phủ định của cô đều có thể trực tiếp khiến bọn họ bị loại, thế thì chương trình của cô —— hoặc là nói của bọn họ, của bố cô —— sẽ vì không lấy được kinh phí chế tác mà đình chỉ, cố gắng của mọi người sẽ lập tức hoá thành bọt biển. Cô nhìn bản đồ trên tay kỹ càng, sau đó ngẩng đầu, không biết dũng khí từ đâu khiến cô quyết đoán gật đầu: “Em khẳng định.” Chu Diễn chỉ nghiêm túc nhìn cô một giây, sau đó bỗng nhiên vòng xe vào một lối rẽ không nháy mắt, đó chính là con đường đi thông qua Torquay in trên bản đồ trong tay Tri Kiều. So với quốc lộ A1 hai bên đường đều có xe ô tô, con đường này lại chật hẹp hơn. Hai bên đường đều là đồng ruộng hoặc là nhà dân, trên đường chẳng có ai, thỉnh thoảng sẽ đi qua một số thôn xóm, sở dĩ bọn họ khẳng định đó là một thôn xóm bởi vì có một cột mốc dựng thẳng trên đường viết chữ màu vàng “Xung quanh có thể có xe buýt trường học qua lại, xin nhường đường”. Trong xe hơi lạnh vừa đủ, nhưng Tri Kiều bất giác cảm thấy oi bức và sốt ruột, cô nhìn Chu Diễn ở bên cạnh, lúc này anh không còn vẻ tự nhiên thoải mái của bình thường, mà trở nên nghiêm túc, giống như trong đầu anh đang không ngừng suy nghĩ, ngay cả dũng khí nói chuyện với anh cô cũng chẳng có. “Tôi xin lỗi,” ngay lúc Tri Kiều cho rằng bọn họ sẽ trầm mặc trên đường, thì Chu Diễn bỗng nhiên mở miệng nói, “Hình như tôi…đã quên đây là một cuộc thi.” “…” “Tôi quá hưng phấn rồi.” “…” Cô nhìn một bên mặt anh, cảm thấy mù mờ. Anh quay đầu nhìn cô một cái, nhoẻn miệng cười, rồi tiếp tục nhìn con đường phía trước: “Yên tâm đi, tiếp theo tôi nhất định sẽ nhớ rõ —— đây là một cuộc thi.” Sau khi mau chóng chạy theo một đoạn đường dốc xóc nảy và mấy đường ngoặt hình chữ U, bọt sóng của biển rộng chợt hiện ra trước mắt, bọn họ gần như là theo xe lao thẳng xuống bờ biển. Ánh nắng chiếu xuống nước biển làm màu xanh có chút loá mắt, hai bên con đường nhựa màu đen là cỏ dại xanh um, phối hợp với màu sắc của biển, hình thành một bức tranh phong cảnh xinh đẹp. Trên bảng hướng dẫn ven đường viết “B100”, đằng trước cách đó không xa là những căn nhà màu xám nối tiếp nhau, sau khi chạy đến gần, mới phát hiện những căn nhà này hoá ra không chỉ là màu xám, còn có vàng nhạt, xanh, tím nhạt và đỏ, rất nhiều xe đậu ở bãi đỗ xe tại bờ biển, nhìn về phía sóng lớn có bóng người chợt hiện, đó đều là du khách đến từ khắp nơi đang lướt sóng. À, đúng vậy, đây chính là thành phố lướt sóng —— Torquay —— bọn họ rốt cuộc tới rồi. Chu Diễn dừng xe lại, lập tức mở cửa ra chạy về phía hộp thư có biểu tượng của chương trình. Tri Kiều lại không di chuyển, chỉ theo bản năng cởi dây an toàn, nhìn bóng dáng anh chạy như bay. Dường như trong nháy mắt, cô cảm thấy anh lại quay về Chu Diễn của ban đầu… Hoặc là, ảo giác của cô đã tan biến.