Yoongi ngồi một mình nơi studio vắng vẻ, chán đến buồn ngủ rồi. Ước gì bây giờ có ai đó đến đây tâm sự, nói chuyện vui vui với anh thì tốt biết mấy. Vừa dứt suy nghĩ, cửa phòng mở tung. Gương mặt quen thuộc ngớ ngẩn của cậu xuất hiện. - Ah~ Yoongi hyung. Thì ra anh ở đây sao? Làm em kiếm nãy giờ! - Tao không ở đây thì ở đâu được, sao mày chẳng lanh lợi tí nào hết vậy? -Anh buông lời cay đắng khiến cậu chỉ biết cười trừ. - Em có mang đồ ăn vặt đến cho anh nè. Rôm rả được dăm ba câu, Hoseok bất ngờ tiến đến choàng lấy cổ anh. Rồi thầm thì to nhỏ nơi chiếc tai đã sớm đỏ ửng kia. - Mau nói. Anh là đang đợi người nào đó đến đây giải sầu đúng không? -... Yoongi bị cậu đoán trúng phốc, trong giây lát chẳng biết nói sao. - Thế thì người đó ở đây rồi này. Cửa phòng studio đã bị khoá chặt tự khi nào. Và bên trong chỉ còn lại hai con người. Sự việc sau đó, chẳng thể kể rõ -////- <img alt=" Sự việc sau đó chẳng thể kể rõ --" src="https://em.wattpad.com/4fec9408a68a1fe748bcb60085f3fa6d10758a2e/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4259415042775847436b745247513d3d2d3333352e313465643633643732376433323236633135363939343230353730392e6a7067?s=fit&w=1280&h=1280" data-pagespeed-url-hash=2113188269 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>