Đoạ Tiên

Chương 59

Khi lần thứ hai Tiêu Dực nhìn thấy Lâm Ương, bị dáng vẻ tiên bào rách rưới, linh quang tán loạn của y khiến cho hoảng sợ, từ trên đài tọa vân nhảy dựng lên: “Ngươi đấu pháp với ai, lại trông thảm hại đến như vậy?” Lâm Ương pháp lực hao tổn quá mức, tinh thần lại phơi phới, cười nói: “Cùng một điều Hỗn độn Kim long.” “Hỗn độn Kim long…” Tiêu Dực nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi “Đó không phải là Đông Lai Thần quân chứ? Hắn chính là Thần thú số một số hai trong Tam giới, Vạn long chi chủ, đồng nhật quang huy. Ngay cả Đế Quân thấy hắn cũng phải nể mặt, ngươi lại phạm thượng hắn! Không muốn sống nữa sao?” Lâm Ương khép vạt áo tiên bào rách nát, ngồi xuống vân đài của Tiêu Dực uống thuốc, “Đông Lai này cũng là kẻ hung man, một lời không hợp liền muốn phát tác. May mắn là ta chạy trốn nhanh, bằng không thật muốn thân hồn câu diệt.” “Long tộc vốn tính nóng, hắn là Long thần, tự nhiên càng phóng túng chút. Nhưng hắn nhất quán tự hành, trừ phi bị người trêu chọc -” Tiêu Dực kinh ngạc dừng lại, nhớ tới lời chính mình lúc trước đề nghị, nhất thời hối hận không ngừng: “Ta bày cho ngươi đi tứ hải Long vực tìm Hỗn độn chi bảo, ngươi không phải là đem chủ ý đánh tới trên đầu Long thần đi? Lâm Ương! Ngươi thật sự là điên cuồng không biết trời cao đất rộng!!” Lâm Ương mở mắt ra nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: “Sư huynh, nếu ta hướng ngươi mượn hoặc đổi bảo vật, ngươi có chịu hay không?” “Cái gì bảo vật? Dùng làm gì?” Tiêu Dực có chút theo không kịp y xoay chuyển tâm niệm. “Một chút huyết, một sợi gân, mấy khối thịt, mấy cái xương. Mấy cái đó, đích xác có tổn hại tiên thân, nhưng không phải là vết thương trí mệnh, nghỉ ngơi mấy trăm năm cũng sẽ trở lại – ngươi có chịu hay không?” “Cái gì loạn thất bát tao! Ngươi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Lâm Ương nghiêm mặt nói: “Đừng động những mặt khác, ngươi chỉ bằng tâm trả lời, có chịu hay không?” Tiêu Dực mạc danh kỳ diệu, nói: “Muốn xem dùng như thế nào. Nếu như dùng để cứu tánh mạng ngươi, ta hao tổn chút tiên thân cũng đáng; nếu mà sử dụng linh tinh, vẫn là tính lại.” Lâm Ương rũ mí mắt xuống, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Sư huynh, chúng ta kết bạn đã bao lâu?” “Một ngàn năm đi… Ta nói tiểu tinh gây họa nhà ngươi lại có chủ ý gì xấu? Cẩn thận Đế Quân không tha cho ngươi.” Tiêu Dực nhăn mày. Hắn trước kia làm người là một kẻ thành thật; sau khi thành tiên vẫn như trước kiên định an phận, nghiêm túc tu hành ngộ đạo, có lúc chẳng sờ được tâm tư tiểu sư đệ thất khiếu lung linh, lần này ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, rồi lại nhất thời nghĩ không ra huyền cơ. Lâm Ương giương mắt cười nói: “Nói cái gì sư huynh, ta nào có bất hảo như vậy. Chính là cảm thán ngàn năm tình cảm, sư huynh liền đồng ý vì cứu tánh mạng ta mà tự tổn hại tiên thân, thế mới thấy thế nhân đã nói ‘Lâu ngày sinh tình’ đều không phải là hư ngôn. Tình ý của Sư huynh ta cảm động tâm niệm trong lòng. Bất quá ta thuận miệng hỏi mà thôi, không cần phải để tâm.” Hắn phất tay áo thay đổi kiện tiên bào mới, triệu tam sắc lưu hà đến, chắp tay cáo từ. Tiêu Dực nhìn hắn càng lúc càng xa, cảm khái nói: “Tiểu sư đệ! Đừng có quá thông minh sẽ bị thông minh hại a!” Kế tiếp bảy tám chục năm, Lâm Ương cực ít đến bái phỏng, Tiêu Dực nghe nói y cùng với Long thần Đông Lai rất có lui tới, dần dần thân mật, chính là ứng với câu kia “Không đánh nhau không quen biết”. Hắn vì y đã tránh được đối đầu, biến chiến tranh thành tơ lụa mà cảm thấy cao hứng, về phương diện khác lại đối với câu hỏi không đầu không đuôi lúc trước kia có chút chú ý. Nhưng Tiêu Dực tự thân tâm ma kiếp sắp đến, cũng không thể phân tâm lo chuyện khác, tạm thời đóng cửa động phủ, bế quan độ kiếp. Một chuyến bế quan này, liền là hai mươi bảy năm. Chờ hắn phá kiếp xuất quan, mới biết được Tam giới đã xảy ra một đại sự nghe rợn cả người: Kim Tiên Lâm Ương phát hiện một chỗ Tổ long bí cảnh, dẫn hảo hữu Đông Lai thần quân cùng hắn cùng đi thăm dò. Trên thực tế, nơi kia chính là chiến trường nơi Thượng cổ thập đại Ma thần hợp lực vây bắt Tổ Long, muốn đem luyện hồn vi ma. Tổ Long sau trận chiến ấy không lâu thì tẫn lạc, đến nay không biết chôn cốt nơi nào. Chiến trường mặc dù là di tích từ Thượng cổ, nhưng trong đó không ít cấm chế, pháp trận vẫn tồn lưu ma lực như cũ. Trong số đó có một cái Ngưng thiên bế cự hình pháp trận, là Hậu Thổ nương nương bào đệ, ma tinh Hậu Khanh tự tay lập ra, đã từng vây khốn Tổ Long chịu đựng khổ ải Địa hỏa đốt người bảy bảy bốn mươi chín ngày. Sau dựa vào thân thể cường hãn, cùng Long tộc chí bảo “Bát bộ Phù đồ” mới có thể tránh thoát. Pháp trận này trải qua trăm vạn năm tuế nguyệt, dư uy mười phần không còn một. Nghe nói Lâm Ương không biết từ chỗ nào tìm thấy máu của Phong Tê cương thi, đem pháp trận lần thứ hai kích hoạt, vây khốn Đông Lai thần quân. Lại đem hắn tróc vảy, bẻ sừng, rút gân, dịch cốt. Nếu chỉ có như thế, căn bản cũng không gây thương tổn cho Long thần. Dù sao cũng là Hỗn độn Chân long, trên thân thể có một chút hao tổn không phải không chịu được; ai ngờ tiên khí Thiên Phong kiếm của Lâm Ương đột nhiên ma hóa bạo khởi, một kiếm xuyên thủng Đông Lai hậu tâm, xé nát giới không, trốn vào Ma Vực, lúc này mới khiến Long thần trọng thương. Thiên Phong một kiếm, giết tam giới sinh linh, tuyệt hàng vạn sinh cơ. Mặc dù là Vạn Long chi chủ, cũng không có ngoại lệ. Lâm Ương thấy sấm hạ đại họa, lại bỏ mặc Long thần trở về động thiên, lúc này bế quan luyện khí. Mà Đông Lai bằng vào vạn tái tích lũy tránh thoát pháp trận, dưới cơn nóng giận phá hủy bí cảnh ở trong toàn bộ giới thiên, sau thân thể rơi xuống Vu cực Hoàng Hải. Tam giới chư thiên, vạn ức sinh linh, trong một đêm bị hủy đi một giới thiên. Việc này kinh động Tam Thanh thiên tôn cùng Ngọc Hoàng đại đế. Truy tra xuống dưới, Lâm Ương thân là đầu sỏ gây tội, khó thoát trừng phạt. May mắn được Tử Vi Đại Đế cầu tình, mới khiến cho y miễn được thân tử đạo tiêu, nhưng lại phạt xuống đọa tiên thê (*), thụ tam hình chi khổ, bị huỷ tiên thân phúc duyên, từ nay về sau rơi vào phàm trần, trọn đời luân hồi. [(*) thê: cầu thang] Tiêu Dực nghe được tin tức, tâm thần chấn động. Hắn vội vàng yết kiến Đế Quân, thỉnh cầu gặp mặt Lâm Ương trong lao ngục một lần. Tử Vi Đại Đế niệm hắn coi trọng tình cảm sư huynh đệ, liền đáp ứng. Vào trong lao ngục, nhìn thấy Lâm Ương trên thân chịu khóa tiên, bị trói trên cọc đá, hắn vạn lần không nghĩ tới câu nói đầu tiên của đối phương lại là: “Sư huynh, lần thứ tám dẫn hồn nhập khí thành công, ta đúc lại được Diêu Quang tiên!” Tiêu Dực ngạc nhiên một lúc, oán giận nói: “Ngươi đây là tội tình gì! Vì một kiện tiên khí, lại đem chính mình tới nông nỗi không thể vãn hồi như vậy!” Lâm Ương sắc mặt lại bình tĩnh, mang theo một tia thoả mãn khi hoàn thành tâm nguyện: “Diêu Quang với ta mà nói cũng không chỉ là tiên khí. Người khác không biết, chẳng lẽ sư huynh cũng không rõ? Ta có ý kết giao Long thần, lại thiết cục dẫn hắn vào tròng, bất quá chỉ vì một ít nguyên liệu luyện khí. Hắn nếu đồng ý cho ta sớm một chút, liền đều đại giai hỉ, làm sao đến nỗi lưỡng bại câu thương.” Tiêu Dực nghe được một trận lạnh run, nhịn không được hỏi: “Ngươi sớm đoán được sẽ có họa hôm nay, lại vẫn vì tư dục của bản thân, đi lợi dụng cùng hãm hại Đông Lai thần quân?” Lâm Ương nói: “Ta nguyên lai không muốn hại hắn, chỉ muốn vây khốn hắn lấy chút tài nguyên. Sau đó hắn muốn nháo gì, cùng lắm thì ta mặc hắn xử trí là được. Việc Thiên Phong kiếm, là chuyện ngoài ý muốn. Là ta sơ sót, lại không phát hiện từ sau khi cùng Ma quân U Hoàng đánh nhau, Thiên Phong lây dính ma khí, bao năm qua tà tính ngày càng tăng, cuối cùng dẫn đến sát thương Đông Lai.” Tiêu Dực thở dài: “Việc này tuy nói bởi vì ngươi mà nên, nhưng… Ai, tam hình đọa tiên, trọn đời luân hồi, trừng phạt này cũng coi như quá nặng. Hủy diệt một giới thiên kia dù sao cũng không phải là ngươi…” Lâm Ương lộ ra một nụ cười nhẹ: “Sư huynh thật sự là người tốt. Cho tới bây giờ còn vì ta bào chữa. Nhưng Thiên Tôn cùng Đế Quân tâm ý đã định, chắc chắn không thay đổi, sư huynh hà tất phải vì ta mạo hiểm. Nếu thật có lòng, không bằng đi đến động thiên của ta một chuyến, thay ta đem Diêu Quang tiên cất kỹ. Diêu Quang tinh hồn mặc dù đã trở về vị trí cũ, thần thức lại còn ngủ say chưa tỉnh. Thỉnh sư huynh ngày sau đối xử tử tế với hắn, miễn để cho tiên thần khác chiếm đoạt, cũng đừng nói cho hắn biết việc hôm nay. Cứ nói là ta ngao du Tam giới đi.” Tiêu Dực nghe xong trong lòng khó chịu nói không nên lời, muốn quở trách y thủ đoạn đùa bỡn, tâm thuật bất chính, lại thương y chẳng sợ phạm sai lầm lớn, cũng là vì một chút chấp niệm ấu trĩ đơn thuần kia. Tiểu sư đệ quen biết ngàn năm này, nhìn như hoà hoãn ôn nhu, lại lạnh lùng ích kỷ; nhìn như thông minh sáng láng, cũng lại là kẻ đầu gỗ, cho dù đụng phải tường cũng không quay đầu lại. Y có thể vì một người đi phụ cả thiên hạ, nhưng người nọ cũng không phải bản thân y. Càng nghĩ, Tiêu Dực càng không biết nói cái gì cho phải, chắp tay cáo từ, để lại sau lưng một tiếng u nhiên thở dài. ———— Đọa tiên thê nơi Côn Lôn sơn, là cực Tây Thiên trụ thượng giới, băng tuyết vĩnh viễn không tan, gió lạnh gào thét hỗn loạn. Lâm Ương được mở khóa tiên liên, hướng Tử Vi Đại Đế ba quỳ chín lạy, nói: “Đồ nhi bất tài lĩnh phạt, từ nay về sau không thể phụng dưỡng bên cạnh, thỉnh sư phụ bảo trọng.” Tử Vi Đại Đế nhìn xuống mái tóc dài đen nhánh của y xoã trên đạo bào trắng thuần, ánh mắt trầm tĩnh mà buốt giá thấu xương: “Lần này ngươi phạm phải trọng tội, sư phụ cũng không cứu ngươi được. Tự đi xuống đọa tiên thê tiếp nhận tam hình, từ nay về sau nhập thế luân hồi, sẽ cùng Tiên giới vô duyên. Trừng phạt như thế, ngươi có phục?” Lâm Ương mặt không đổi sắc mà dập đầu nói: “Đồ nhi tâm phục.” Tử Vi Đại Đế ống tay áo vung lên, đem y đưa đến đỉnh Côn Lôn sơn, mở Thiên môn, xoay người sang chỗ khác không nhìn y. Lâm Ương giữa gió gào thét ổn định thân hình, thở sâu, cúi đầu nhìn cầu thang vuông góc phía dưới – đây không phải là thềm đá bình thường, mỗi một bậc đều là một phen hàn băng nhọn hoắt cắt nhỏ tiên thân. Sau đó y nhấc chân trần, bước xuống bước đầu tiên. Chỉ qua mấy bậc, đủ để da tróc thịt bong, máu tươi nhiễm đỏ băng cứng. Cái lạnh thấu xương đau đớn như hàm răng mãnh thú cắn xé hai chân y. Mà đọa tiên thê này tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, băng nhọn cạo xương bất quá chỉ là hình phạt thứ nhất trong đó. Lâm Ương sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn từng bước một lần xuống, động tác cũng không có chút nào đình trệ. Cương phong càng phát ra mãnh liệt, thổi đến ống tay áo tung bay. Trong gió giống như mang theo vô số cương châm dày đặc, tiến vào từng tấc da thịt, không chỗ nào thoát, ở trong huyết mạch cùng tạng phủ chạy loạn. Toàn thân y không chỗ nào không đau, loại đau đớn này như kim đâm cắt thịt, xâm nhập cốt tủy, mỗi khi gió đình lại, y cho là có thời gian thở dốc, thì trận gió tiếp theo lại càng thêm mãnh liệt. Trọng hình thứ hai, cương phong lũ thể. Theo bậc thang đi xuống càng nhiều, Lâm Ương cảm giác những băng nhọn cùng cương phong không chỉ cướp đi huyết nhục của y, mà ngay cả tiên lực cũng không ngừng xói mòn, bởi thế càng lúc bước đi càng khó khăn. Chờ đến khi đi hết đọa tiên thê, cũng là lúc pháp lực mất hết, tiên thân tẫn hủy. Dù vậy y chỉ có thể từng bước một, tê tâm liệt cốt mà tiếp tục đi xuống. Nhưng mà đệ tam hình so với hai hình phạt trước càng thêm gian nan. Nó không nhằm vào thân thể, mà là nguyên thần. Đọa tiên thê hai bên cầu thang nở đầy tuyết liên màu lam nhạt, đóa hoa trong suốt mỏng manh đẹp đến mức cực huyễn, tản mát hương khí lãnh liệt. Hương khí này tựa như ngọn lửa dày đặc, vô thanh vô tức mà rót vào đan điền tử phủ, bao vây lấy nguyên thần chậm rãi thiêu đốt, từng chút một cắn nuốt. Lâm Ương đi đến ba ngàn một trăm năm mươi mốt bậc thang, thống khổ bất kham mà ngất đi. Nhưng cánh hoa sen hóa thành nước vẩy vào mặt y, làm cho y tỉnh lại, tiếp tục đi xuống dưới. Y liền cứ như vậy, tỉnh lại lại hôn mê, hôn mê lại thức tỉnh mà đi suốt bảy ngày bảy đêm. Mấy chục bậc cuối hoàn toàn là lăn xuống. Cuối cùng huyết nhục mơ hồ, gần như hấp hối mà ngã trên mặt tuyết. Tử Vi Đại Đế chân đạp Thiên tinh dừng ở bên cạnh y, phất tay áo đánh tan đau đớn trên người cho y. Nhưng mất hết pháp lực cùng tiêu tan tinh thần cũng không thể nào khôi phục, Lâm Ương nằm ngửa trên đất, đờ đẫn mà nhìn phía trời cao, cảm thấy từ trong tới ngoài bị toàn bộ như bị vét sạch. Còn không bằng lên Tru tiên đài một đao chém xuống, rõ ràng là chết còn thống khoái… Y sức cùng lực kiệt mà nghĩ, tiên thân bắt đầu tan rã như tháp phù sa. “Ngũ đạo lục kiều, luân hồi chuyển sinh. Ta sẽ dẫn hồn phách ngươi qua ngọc kiều, nhập vào Nhân đạo, đầu thai tới nhà quyền quý trong nhân gian, xem như một chút ân tình cuối cùng vi sư dành cho ngươi. Từ nay về sau đời đời kiếp kiếp, là người là súc hay là quỷ, tự mình giải quyết cho tốt.” Tử Vi Đại Đế lạnh nhạt nói. Lâm Ương mấp máy môi, cật lực mà phun ra bốn chữ: “Đa tạ… Sư phụ…” Tử Vi Đại Đế đưa một tay điểm tại ấn đường của y, dẫn động hồn phách. Bỗng nhiên một tia kim quang bay tới, hóa thành kim điệp rơi xuống tay. Tử Vi Đại Đế dùng thần thức đảo qua, “Y” một tiếng, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lập tức đối Lâm Ương nói: “Huyền Khung cao thượng Ngọc Hoàng đại đế sửa lại quyết định, phán ngươi sau khi đầu thai tìm đến Long thần Đông Lai chuyển thế thân, vì hắn mà ra sức, hoàn thành tâm nguyện lấy công chuộc tội. Thẳng cho đến khi không còn thiếu nghiệp trái. Rồi sau đó, ngươi có thể có cơ hội trở về thiên đình.” “Long thần… cũng muốn đầu thai?” Lâm Ương nhúc nhích ngón tay, vô lực mà cố nắm lấy vạt áo Tử Vi Đại Đế, “Sư phụ, ngươi nói cho ta biết, ý chỉ này có phải… bởi vì Đông Lai can thiệp hay không?” Tử Vi Đại Đế cúi đầu nhìn y, vẻ mặt cao thâm khó lường, không trả lời, cũng không lắc đầu. Lâm Ương lộ ra một ánh mắt tuyệt vọng, cầu xin: “Sư phụ… Ta thà rằng thân tan hồn diệt, cũng không muốn… lại đối mặt hắn…” Sau một khoảng khắc trầm mặc, Tử Vi Đại Đế nói: “Đây là thiên ý, ngươi không thể nào lựa chọn.” Rồi sau đó, ngón tay như kiếm, lập tức đem hồn phách Lâm Ương cắt thành hai nửa. Lâm Ương phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết trước đó chưa hề thốt ra. Đỉnh Côn Lôn băng tuyết vĩnh cửu, gió lạnh chưa bao giờ ngừng cũng vì một tiếng kêu không nói lên lời này mà ngưng trệ. Tử Vi Đại Đế nhìn tiên thân của Lâm Ương hóa thành điểm điểm linh quang, triệt để biến mất, đem một nửa hồn phách nhét vào trong tay áo Càn Khôn, một nửa còn lại trực tiếp dẫn vào luân hồi ngọc kiều. Sau đó hắn khe khẽ thở dài, nói: “Nhất triều tan hết tiên nhân đạo, Cửu khuyết trọng thiên khởi đầu tham.” (Thiên cơ quyển hoàn)