Đoạ Tiên
Chương 50
“Chỉ dụ! Tám trăm dặm cấp báo!”
Một gã Tử y vệ giáo úy sắc mặt đen đúa, phong trần mệt mỏi xoay người xuống ngựa, được quân sĩ dẫn dắt thẳng đến quân doanh chủ trướng, thấy Túc vương Ấn Huy trên người nhung giáp, quỳ xuống ôm quyền nói: “Chỉ dụ, thỉnh Điện hạ tiếp chỉ!”
Thánh giá không phải đang ở Chấn châu phủ minh trấn, vì sao bỗng nhiên tám trăm dặm khẩn cấp truyền chỉ? Hay là Chấn châu quan có biến? Ấn Huy hơi giật mình, lập tức hành lễ tiếp chỉ.
Giáo úy lấy ra ống trúc đưa lên. Ấn Huy mở xi, lấy ra một tờ lụa trải ra trên án, cẩn thận xem xét. Trên tờ lụa, chính là thủ bút Hoàng đế hắn đã quen thuộc, nói giám quân Vương Hỉ cấu kết tướng lĩnh biên quan, kích động sĩ binh tác loạn, ý đồ thông đồng với địch quốc. Đại tướng Tần Dương Vũ bị thương, Chấn sơn quan tràn ngập nguy cơ, lệnh cho Túc vương mang sáu vạn thân binh dưới trướng, lập tức cứu viện Chấn sơn quan, giải mối nguy cho quốc gia. Phía dưới là một chu sa hồng ấn: “Chế ngự lục sư chi bảo”; chính là tiểu bảo tỉ mà Hoàng đế hay sử dụng trong quân lữ.
Ấn Huy mặc dù là võ tướng, cũng không mất cẩn thận, lại nghiệm qua yêu bài của tên giáo úy truyền chỉ, xác nhận đúng là Tử y vệ không thể nghi ngờ, liền hỏi: “Chấn châu hiện giờ tình hình như thế nào? Hoàng thượng có an toàn?”
Tên giáo úy kia nói: “Hoàng thượng cùng Lịch Vương tạm thời không việc gì. Phản quân tác loạn, Long Hổ tướng quân trọng thương. Thỉnh Điện hạ đúng lúc phát binh cứu viện, nếu không Chấn sơn quan nguy tai!”
Ấn Huy mày rậm vừa nhíu: “Mặc hoàng thúc cũng ở đó?” Lúc này liền hạ lệnh tập hợp toàn quân, chuyển vận lương thảo, chuẩn bị gấp rút tiếp viện Chấn sơn quan, bình định cứu giá.
Trong lòng hắn tính toán: Vụ châu biên phòng còn có ba vạn quân phòng thủ, cũng không tới nỗi nào; Lại từ khi Dã Li Tử chết, thảo nguyên chư bộ gần đây ít có mối lo, đương nhiên sau này là chuyện khác.
Trấn bắc quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiệu suất như gió. Không quá một canh giờ liền chuẩn bị xong. Ấn Huy mặc giáp trụ khắc hình thần thú, tay cầm lăng quang song nhận kích, thắt lưng dắt trường cung túi tiễn, cưỡi một con Đạp tuyết Ô Chuy toàn thân đen như mực, bốn vó trắng như tuyết, tự mình dẫn sáu vạn nhân mã, thẳng đến Chấn châu.
Ấn Huyên phong cho Ấn Vân Mặc chức giám quân lâm thời; đem kinh quân Thiên cơ doanh năm nghìn nhân mã lưu lại ở Phủ minh trấn làm vệ đội cho y. Vẫn chưa yên tâm, lại đem đại bộ phận hỏa khí cũng lưu lại, tự thân chỉ mang năm nghìn Tử y vệ, khởi giá đi đến trạm cuối cùng trong chuyến Bắc tuần – Vụ châu Hoài sóc quân trấn.
Trước khi chia tay hắn ở trên ngựa đối Ấn Vân Mặc nói: “Tiểu Lục thúc, hảo hảo dưỡng thương, lâu thì một tháng trẫm liền phái người tới đón ngươi. Chờ trở về kinh, cũng còn ba tháng là đến xuân, Linh kiều liễu rủ trên sông, Giới Sơn đào hoa nở rộ, chúng ta cùng đi đạp thanh được chứ?”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Tốt a, Linh kiều yên liễu, Giới sơn bích đào, ta cũng có mười lăm năm chưa từng ngắm.”
Ấn Huyên thật sâu nhìn hắn: “Đến lúc đó, ngươi lại làm con diều cho ta?”
“Chuyện nào có đáng gì. Nói đến, ngươi trước đây rất thích gấp diều, nhất là xuyến yến. Mới có gió liền lôi kéo ta đi ngự hoa viên thả diều, nhớ không?”
“Nhớ rõ. Mai này đầu xuân, gấp cho ta một con diều Kim Long đi.” Ấn Huyên nói xong giơ roi giục ngựa, dẫn năm nghìn Tử y vệ mà đi.
Đến lối rẽ, Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn dừng ngựa xin chỉ thị: “Hoàng thượng, phía trước hai con đường, đều có thể đi đến Hoài sóc. Đường bên trái rộng mở bằng phẳng, thích hợp đại bộ phận hành quân, nhưng lộ trình phải vòng xa một ít; Bên phải đường hẹp mà gập ghềnh, phải băng rừng lội suối, nhưng lộ trình lại ngắn. Chúng ta nên đi đường nào, còn thỉnh Hoàng thượng phân phó.”
Ấn Huyên nói: “Năm nghìn tinh binh gọn nhẹ, hà tất ngại đường hẹp gập ghềnh, băng rừng lội suối. Liền đi đường gần đi.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Cùng lúc đó, ngoài năm trăm dặm, ở một cái lối rẽ khác, phó tướng Lâm Quỳnh hỏi Ấn Huy: “Tướng quân, phía trước hai con đường, đều có thể đi đến Chấn châu. Nếu đi bên trái đường nhỏ, phải xuyên qua lâm cốc. Nếu đi bên phải đường lớn, lại phải đến chậm hơn hai ba ngày. Chúng ta đi con đường nào?”
Ấn Huy hơi suy nghĩ một chút, nói: “Tuy rằng quân tình khẩn cấp, nhưng hậu đội có đồ quân nhu. Vạn nhất bị vướng ở trong cốc vài dặm, ngược lại chậm trễ thời gian. Đi đại lộ đi, kêu các tướng sĩ vất vả chút, mỗi ngày đi thêm nửa canh giờ.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Tả Thiên tử long kỳ Tử y vệ đội, cùng Túc vương Ấn Huy suất lĩnh trấn bắc quân, cứ như vậy mà không gặp được nhau, thật có thể nói là “Nhân sinh vô duyên”.
———
Gió tuyết dần dần giảm bớt, ngày đông khắp nơi khắp chốn đều một màu trắng của tuyết, phủ đầy thảo nguyên mênh mông cùng chiên trướng của đám mục phu.
Chiến binh mười hai bộ lạc lớn nhỏ của Uyển Úc gươm đao mài sắc, chiến mã no nê, tập hợp quanh Vương đình, chỉnh quân chờ phân phó.
Đô Lam thân không áo cừu, để trần vai trái, đội nón đầu sói, đứng trên đài gỗ cao, nhìn một dãy quân sĩ đông đúng đang yên lặng, cao giọng nói: “Huynh đệ!”
“Chúng ta cùng nhau truy bắt ngựa hoang, cùng nhau chăn thả bò dê, cùng nhau bắn chết sài lang. Hiện giờ, lại là thời điểm loan đao nhuốm máu, tên xuyên qua yết hầu! Thời điểm này, gió tuyết lạnh chết sơn dương, áp sập chiên trướng. Bên kia -” hắn đưa một tay chỉ về phía Nam “Có lương thực, có rượu ngon, có vải vóc, có thiết khí, có lá trà, còn có nữ nô sinh hạ nhi tử cho chúng ta!”
“Trấn bắc quân trúng kế điệu hổ ly sơn, đã rời đi Vụ châu. Hiện tại bọn họ chỉ còn lại có ba vạn quân coi giữ. Ba vạn! Mà chúng ta nơi này có bao nhiêu binh sĩ thiện chiến? Chỉnh chỉnh bảy vạn! Chính là bầy lang đuổi tiểu dương, thương ưng bắt thỏ. Đời này còn có thời cơ chiến đấu nào tốt hơn sao?”
“Trận chiến này tất thắng!” Đô Lam hét lớn, từng tiếng mang theo huyết đao lệ khí cùng nhuệ khí, “Uyển Úc chúng ta, Trường sinh thiên hữu, cung sai nha lợi, phúc vận lâu dài!”
“Cung sai nha lợi, phúc vận lâu dài!” Vạn người cùng đáp lời, như sóng thần núi lở.
Đô Lam rút ra bội đao, cắt ngón tay một nhát đổ máu, vẽ lên mặt theo tập tục xưa tỏ ý quyết tâm, cao giọng: “Lên ngựa, xuất phát!”
“Từ từ!” Dưới đài một thanh âm nữ nhân kêu lên. Mẫu thân của tân Khả Hãn, A Lộc Khả Đôn cầm một chén rượu nóng đi đến bên Đô Lam “Nhiếp chính vương, uống chén rượu đưa tiễn, chém thêm nhiều đầu giặc cũng không nương tay!”
Đô Lam tiếp nhận bát rượu, uống một hơi cạn sạch.
A Lộc lại rót thêm một chén. Đô Lam còn muốn đón lấy, lại bị nàng tránh đi, “Đây là chén rượu khánh công, chờ ngươi trở về sẽ uống. Ta liền như vậy bưng lấy, chờ ngươi – cùng binh sĩ của Uyển Úc khải hoàn!”
Gương mặt nàng đầm đìa lệ, đầy vẻ chờ đợi cùng kiên quyết. Đô Lam nhìn nàng thật sâu, tựa hồ muốn nắm chặt tay nàng, nhưng ở trước công chúng, kìm nén thu trở về, xoay người bước ra khỏi trực tiếp nhảy lên lưng ngựa.
“Ta cũng phải đi!” Ô Kỳ Khả Hãn xốc màn trướng đi ra, cung tiễn loan đao đều đã đeo trên người.
A Lộc lập tức phản đối nói: “Ngươi còn nhỏ!”
“Mười hai tuổi! Gia gia tám tuổi đã giết được sói, A Cha mười tuổi liền xông pha chiến trường. Ta vì sao không thể!” Ô Kỳ ngẩng khuôn mặt có phần giống Thanh Trĩ, vóc người khỏe mạnh, là một bộ dáng tiểu hổ sắp trưởng thành.
A Lộc sắc mặt trắng đi, vẫn phản đối như cũ: “Ngươi còn nhỏ…”
“Khả Hãn muốn đi, hãy để cho hắn theo đi.” Đô Lam ở trên ngựa mở miệng nói, “Mới vừa đánh đao tốt cũng cần một ngày khai phong, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.”
Ô Kỳ trừng hắn: “Ta không cần ngươi chiếu cố!” Hắn bước đi đến toạ kỵ của mình, động tác thành thạo mà leo lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống đối A Lộc nói: “A nương, hãy vì ta kiêu ngạo đi! Chờ ta trở lại, ngươi cũng sẽ châm một chén rượu khánh công cho ta.”
A Lộc cầm bát rượu, nhìn theo nhi tử cùng tình nhân rời đi, suất lĩnh đại quân lao tới chiến trường tinh phong huyết vũ, vẻ mặt mặc dù cứng cỏi, trong ánh mắt lại hiện lên một tia lo lắng không thể nói thành lời.
Trên một mục trường gần biên cảnh Uyển Úc, nghe tiếng vó ngựa rùng rùng qua bên cạnh, một gã mục phu trung niên đang chăn đàn dê ngẩng đầu, nhìn về phía Vụ châu, đáy mắt tràn đầy lo lắng. Đại quân Uyển Úc đi qua, hắn lén lút thả ra một con diều hâu đã được thuần dưỡng.
Ấn Huyên dẫn năm nghìn Tử y vệ ngày đi đêm nghỉ, sáu ngày sau, liền tiến vào địa giới Vụ châu, cách Hoài sóc quân trấn bất quá chỉ hai ba ngày đường.
Hoàng hôn buông xuống, nhân mã đang muốn dựng lều trú tạm, lại thấy một đám lưu dân từ hướng Hoài sóc trốn đến, mang theo cả gia đình, kinh hoảng thất thố. Không quá mấy khắc sau, lại có một tốp khác, vừa trốn vừa khóc. Sau đó lại tốp khác, liền liền không dứt.
Ấn Huyên ý bảo Hoa Lâm đi hỏi tình hình. Một lát sau Hoa Lâm sắc mặt đại biến, quay lại hồi bẩm: “Mấy ngày trước đây, đại quân Uyển Úc bất ngờ tập kích Vụ châu. Biên quân ngăn không được, hai mươi bốn quân bảo đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, mắt thấy Hoài sóc trấn không bảo đảm, bách tính ùn ùn hướng về phía Nam chạy nạn!”
Chuyện này khiến Ấn Huyên cũng thay đổi sắc mặt, nói: “Vì sao chỉ có biên quân chống cự? Trấn bắc quân của Túc vương đâu?”
“Nghe nói ngay tại mấy ngày trước, Túc vương đột nhiên tập hợp Trấn bắc quân sáu vạn nhân mã, vội vã đi Chấn châu, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Vi thần tính thời gian, nửa đường phải cùng chúng ta gặp mặt rồi chứ. Hay là… bọn họ đi đường lớn, cùng chúng ta lỡ gặp rồi!”
“Túc vương tự tiện rời khỏi nơi trấn thủ, là cơ hội cho quân địch xâm lấn. Nhưng hiện giờ không phải thời điểm truy cứu.” Ấn Huyên sắc mặt ngưng trọng, đối vài tên Chỉ huy sứ cùng Lang tướng bên người nói “Theo kế hiện giờ, chỉ có binh chia làm hai đường. Hoa Lâm, ngươi dẫn một đám giáo úy tháo vát lập tức quay lại đường cũ, đuổi theo Trấn bắc quân. Bọn họ nhiều người, đồ quân nhu nhiều, các ngươi ngày đêm kiêm trình, có lẽ có khả năng đuổi kịp. Còn lại nhân mã theo ta thẳng đến Hoài sóc, thu nạp biên quân còn lại, vô luận như thế nào nhất định phải bảo vệ!”
Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn lúc này kháng chỉ: “Trăm triệu lần không được! Quân địch đại binh tiếp cận, quan phòng đã bị phá, Hoài sóc quân trấn chẳng mấy lúc mà thất thủ. Bên người Hoàng thượng chỉ có mấy ngàn nhân mã, giờ phút này nghịch lưu mà lên, làm sao bảo đảm Thánh giá bình an? Làm như vậy quá nguy hiểm! Không bằng trước hãy rút về Chấn châu lại nghĩ biện pháp.”
Ấn Huyên nói: “Giờ phút này không ngược khó mà tiến, liền xem như buông tha toàn bộ Vụ châu, chắp tay dâng cho địch quốc! Vụ châu cùng Chấn châu sóng vai là cửa khẩu của Bắc cương, hai châu không mất biên thuỳ mới có thể an ổn. Vụ châu nếu như mất đi, Chấn châu ắt môi hở răng lạnh!”
Ngư Từ Tuấn e sợ Thánh giá gặp bất trắc, cũng bất chấp tôn ti, đỏ mặt tía tai cường gián: “Vô luận như thế nào, không thể đưa Hoàng thượng vào hiểm cảnh! Không đi chính là mất một châu, đi cũng không chắc ngăn được cơn sóng dữ, ngược lại đẩy Thiên tử vào nước sôi lửa bỏng! Hoàng thượng lúc này lấy quốc khí làm trọng, lấy thiên hạ làm trọng, thỉnh gấp rút hồi giá!”
Ấn Huyên mặt lạnh như sắt, một chưởng vỗ vào thân cây, khiến tuyết đọng trên cây đều rơi xuống “Hôm nay buông tay mất một châu, ngày mai sẽ mất cả thiên hạ! Trẫm chính là lấy thiên hạ làm trọng, mới không dám tham sống sợ chết! Thiên tử trấn thủ biên giới, quân vương chết vì xã tắc, nếu có thể bảo vệ cho Chấn Vụ hai châu, ít nhất Đại quốc trăm năm thịnh thế cơ nghiệp của trẫm mới có thể sống thêm trăm tuổi? Ý ta đã quyết, các ngươi không cần khuyên nữa!”
Chúng nhân không thể nề hà, chỉ đành nhanh chóng lên ngựa, dựa theo Hoàng đế phân phó, nhất thời phân ra một tiểu đội mười mấy người đuổi theo Trấn bắc quân, phần còn lại năm nghìn tinh kỵ vất vả, vội vã hướng đến Hoài sóc quân trấn.
Ấn Huyên dẫn quân ngày đêm kiêm trình, chỉ tốn không đến thời gian một ngày đêm, chiều hôm sau mặt trời xuống núi đã chạy tới Hoài sóc. May mà quân địch một đường đốt giết đánh cướp, chưa bắt đầu tấn công Hoài sóc, còn thừa hơn một vạn biên quân liền đóng tại nơi này. Đầu lĩnh tướng quân tên là Lục Phùng Xuân, coi như là lão tướng có kinh nghiệm, một mặt đào đất dẫn nước, gia cố tường thành; một mặt phái người một đường đi về phía Nam, hướng các quân trấn khác xin cứu viện.
Nghe được tin tức Thánh giá dẫn năm nghìn nhân mã vào thành, Lục Phùng Xuân vừa lo lắng vạn phần lại vừa ngũ lôi oanh đỉnh, thầm nghĩ: Cái này xong rồi! Hoàng thượng vạn nhất có cái không hay xảy ra, ta cho dù bảo vệ được Hoài sóc, cũng khó trốn tử tội!
Ấn Huyên nhìn thấy hắn, câu đầu tiên liền nói: “Hoài sóc nhất định phải bảo vệ, bằng không trẫm cùng ngươi tạ tội với thiên hạ!”
Chuyện đến mức này, Lục Phùng Xuân cũng đành phải đập nồi dìm thuyền (*). Trước hết mời Hoàng đế lên đài tuyên thệ trước khi xuất quân đứng, nói vài câu khích lệ nhân tâm. Ngự giá thân chinh, thật khiến kích thích bại quân sĩ khí, lại thêm nghe nói Trấn bắc quân đã trên đường trở về cứu viện, khiến cho tâm thần đại định, mỗi người thề tử thủ cô thành, nhất định phải chờ tới khi viện binh đến.
[(*): theo tích Hạng Vũ qua sông cứu Triệu, lệnh cho binh lính đập hết nồi, dìm hết thuyền, ý chỉ quyết chiến không có đường lui về nữa]
Đại chiến sắp tới, Hoàng đế cũng không câu nệ, ngụ ở trong quân doanh chủ trướng, cùng vài tướng lĩnh khác, lật xem bản đồ Túc vương lưu lại cùng quân sự văn thư.
Túc vương cùng Lịch Vương cùng tuổi, chính trực mà đứng, so với Hoàng đế lớn tám tuổi. Ấn tượng cuối cùng Ấn Huyên đối hắn, là dừng lại ở bảy năm trước, khi hắn rời kinh thành đi đến phiên địa. Lúc hắn ra khỏi cửa thành, dưới tịch dương, xoay người thoáng nhìn.
Năm ấy Khánh vương Ấn Thầm mới vừa đăng cơ, sửa niên hiệu là “Cảnh thành”. Ấn Huyên mười lăm tuổi, cùng người đại ca ruột thịt cả ngày vũ thương lộng bổng, tuổi tác lại lớn hơn hắn rất nhiều, quan hệ không nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, chỉ là lễ thượng vãng lai (*).
[(*): Lễ coi trọng việc có đi có lại, đại khái “có đi có lại” xã giao]
Mấy tháng sau, Ấn Thầm dẹp qua muôn vàn khó khăn, lập thứ tử Ấn Huyên làm Thái tử, lại phong trưởng tử Ấn Huy làm Túc vương, lệnh cho hắn tức khắc rời kinh, phiên thủ Bắc cương Vụ châu, hoàn toàn dẹp tan ý niệm “Lập trưởng đảng” trong triều.
Ấn Huy năm ấy hai mươi ba tuổi, hào hoa phong nhã, oai hùng mà sa sút tinh thần, trong ánh tà dương như máu, một lần cuối cùng nhìn lại kinh thành phồn hoa, hướng địa vị Thái tử hữu duyên vô phận nói lời từ biệt.
Ánh mắt kia phức tạp đến cực điểm, Ấn Huyên đến nay vẫn khó quên.
Hắn nhất lật từng trang Ấn Huy thủ bút, tựa hồ muốn từ trong từng nét chữ, tìm kiếm lại hình dáng đại ca trong trí nhớ.
Tám cách luyện binh, chiến lược tâm đắc, bố trí quân sự… Bày mưu nghĩ kế trong trướng, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài… Ấn Huy trong quân trướng tự viết, mang theo khí tức sâu thâm của danh tướng, giống như một chiến thần vì võ mà sinh. Cuộc đời này ngoại trừ chinh chiến sa trường, trong lòng không màng chuyện gì khác.
Ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, Ấn Huyên lấy ra hai trang giấy, lại không có quan hệ gì với binh pháp hành quân, mà là hai bài thơ.
Ấn Huyên có điểm ngạc nhiên. Hắn nhớ rõ Ấn Huy cho tới bây giờ là trọng võ khinh văn. Ở trong cung thì không được các học giả uyên thâm yêu thích, văn học một đường cũng chỉ là lơ lỏng bình thường. Hắn mang theo một chút tò mò mở ra xem:
“Quan ải phân tẩm khởi, mạc dã lỗ yên xâm.
Đấu kỵ trục tinh nguyệt, chinh y toái tụ khâm.
Thiền Vu phi quyện ký, mạc dám vọng thanh sầm.
Chiến giác tinh kỳ cuốn, cung đao kỵ binh cầm.”
Là một bài thơ cảnh trấn thủ biên tái, thật ra mười phần hợp thân phận cùng tâm tình Ấn Huy. Hắn lại lật đến trang cuối cùng, là một bài thất tuyệt:
Mây tía đông lai lạc bích trì
Mưa rắc hoa sen sắc vô tri.
Vi quân chi cố hà lưu phán –”
– Cuối cùng một câu, làm cho đồng tử Ấn Huyên hơi co rút lại một chút, hắn chậm rãi đọc lên: “Long dược kim lân sẽ có khi.”
“… Hay cho một câu Long dược kim lân sẽ có khi.” Hoàng đế đóng tờ giấy lại, thu liễm tầm mắt, sau một hồi lại ảm đạm cười “Hoàng huynh, ngươi thật sự là chí hướng cao xa a.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
10 chương
75 chương
40 chương
349 chương
71 chương