Đóa sơn chi bên vành tóc mai

Chương 13 : Thất hẹn

Ban ngày vẫn còn có nắng, đến khi hoàng hôn lại nổi gió lạnh, có hạt mưa lay bay rơi khắp mặt đất. Cách giờ chiếu không bao lâu, trước cửa có mấy đứa trẻ tay cầm hoa hồng, quyến luyến không chịu rời đi. Thường Yến Hành xuống ô tô, không mở dù chỉ đội mũ, tài xế quay cửa kính xuống, cung kính nói: “Gần đây đều có xe đỗ rồi, tôi chạy ra Đại Thế Giới đỗ.” Thường Yến Hành gật đầu, bước nhanh vào trong rạp chiếu phim, đây là tòa kiến trúc kiểu Âu Mỹ, biển quảng cáo dựng cao dùng màu đậm vẽ một đôi nam nữ ôm nhau. Mặt tường dán đá cẩm thạch màu đen, cửa pha lê cỡ lớn được bọc bằng khung kim loại màu vàng kim, ánh ra bóng hình một cô gái Nga cao lớn đầy đặn, thấy có người tới vội vàng nhiệt tình kéo cửa ra mời vào. Đám trẻ vội vây lấy, ồn ào mời chào: “Tiên sinh, mua hoa đi!” Cô gái kia nhận tấm vé trong tay hắn, đưa thêm một chai nước cam. Thường Yến Hành xua tay, đi vào đại sảnh nhìn xung quanh, bồn phun nước bắn ra những bọt nước, trừ cô gái người Nga, một bà mẹ đang ôm đứa con đi đi lại lại, còn lại là trống không, không người đợi hắn. Hắn tiếp tục đi vào phòng chiếu phim, trong phòng đã tắt đèn tối mờ mịt, màn hình bắt đầu đong đưa những bóng người trắng đen, mấy cái đèn tường lộ ra ánh vàng nhạt, hắn dựa theo chút ánh sáng u ám bước lên cầu thang đến hàng thứ năm vị trí ở giữa, vang lên tiếng xồn xoạt khom người co chân, âm thanh bất mãn hỗn loạn rất nhỏ. Tiết tiểu thư trầm mặc liếc nhìn vị trí trống bên phải, đáy lòng không khỏi cảm khái, muốn vào mà không được, tuy vào rồi lại không đúng chỗ, như tình yêu bi ai của cuộc đời cô vậy. Chợt cô thấy một người, tuy là sống lưng cúi thấp nhưng vẫn có vẻ cao lớn, màn chiếu phim đúng lúc chiếu sáng, trong rạp cũng theo đó mà sáng lên rất nhiều, cô khẽ nhìn người nọ bước tới gần chiếc ghế trống, đầu hơi cúi xuống, viền mũ che khuất trán và mắt, chỉ lộ chiếc mũi cao thẳng, cùng bờ môi góc cạnh rõ ràng, Tiết tiểu thư có sự nhạy cảm trời sinh của nữ giới, có thể phát hiện ra ánh mắt anh ta đang đánh giá cô xuyên qua vành nón, đây là một người đàn ông thành thục có mị lực, tim cô bất giác đập nhanh hơn, không tự giác giơ tay vén tóc mai, liền nghe được tiếng nói trầm thấp của anh ta: “Cho qua một chút.” Anh ta không ngồi xuống sao, Tiết tiểu thư ngẩn người, theo bản năng co chân lại, nhường ra một khe hở, anh ta không hề quay đầu mà đi thẳng. Hóa ra là khách đi nhầm chỗ, đáy lòng cô có chút buồn bã. Phùng Chi đã sớm rửa mặt chải đầu lên giường rồi, dựa vào gối lấy quyển sách, dường như bên ngoài lại mưa, tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ trên mái nhà, giống như đang giội vào trong lòng cô. Có chút bất an, lật lật hồi lâu nhưng vẫn ngừng ở trang đó, cầu thang kẽo kẹt vang lên, vú Lý thò nửa đầu vào, bà ấy bưng một cái đĩa: “Sơn trà, biết cháu thích nhất.” Phùng Chi vội vàng xuống giường tới nhận, lột một quả ăn, nhìn lớp thịt vàng bên trong lại có vị chua, hai hột như hai hạt dẻ, bá đạo chiếm đi hai phần ba không gian, đè thịt quả thành một lớp hơi mỏng, cô vất vả ăn xong, nhìn một bàn vỏ với hạt thịt lại chỉ đủ nhét kẽ răng. Bưng mâm xuống lầu, các bà vú đánh bài như thường lệ, cô nhìn thấy A Lai ngồi trên bàn ăn một chén mì nấu thịt, đúng lúc A Lai cũng ngẩng đầu nhìn lên, hai ánh mắt chạm vào nhau, hai người cùng cười cười. “Em muốn ra ngoài sao? Bên ngoài đang mưa.” A Lai rút ra một chiếc dù giấy từ dưới bàn đưa cho cô. Phùng Chi lắc đầu, lại chỉ cái mâm: “Không cần dù, đi đổ rác ngay trong viện thôi.” “Ngọt sao?” A Lai cười hỏi: “Là một người bạn cho.” Phùng Chi nói ngọt liền mở cửa đi ra ngoài, đổ rác xong trong miệng vẫn có vị chua, cô đi lấy ít bột đánh răng để đánh răng, loại hàng rẻ tiền vị chua đã không còn nhưng trong miệng có vị đắng của hạnh nhân. “A Chi? A Chi!” Phùng Chi nghe thấy có người gọi cô, theo hướng âm thanh nhìn lại, ngọn đèn pha lê chiếu sáng lên khuôn mặt đầy nước mưa của anh ta, là Phúc An bên người Thường nhị gia. “Có chuyện gì ạ?” Trái tim cô như bị một bàn tay siết chặt, chạy đến trước mặt anh ta nhẹ nhàng hỏi. “Nhị lão gia bảo em đến biệt thự ngay lập tức.” Phúc An dùng tay áo lau mặt: “Xe đang đỗ ngoài cửa rồi.” Phùng Chi ít khi trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Trời đã tối muộn rồi, lại còn mưa….” Phúc An cắt đứt lời cô: “Nhị lão gia nói, nếu hôm nay em không tới, về sau cũng không cần tới nữa.” A Lai ăn xong chén mì, vẫn chưa thấy Phùng Chi quay lại, liền cầm dù bước ra ngoài đi tìm một vòng cũng không thấy bóng người, đang âm thầm thấy lạ, đúng lúc gặp Phùng thị đang đi ngược lại. Hắn hỏi: “Dì có thấy A Chi không? Nói ra đổ rác mà vẫn chưa thấy về phòng, khiến người ta lo lắng.” Phùng thị lãnh đạm trả lời: “Bị Ngũ tiểu thư gọi vào phòng rồi, cậu cứ tự chăm lo cho chính bản thân cậu đi, đừng quan tâm vớ vẩn tới A Chi.”. A Lai sờ sờ mũi, không biết nói gì thêm.