Đóa sơn chi bên vành tóc mai

Chương 10 : Chuyện bí mật

Phùng Chi muốn nói nếu ngài không ngại trực tiếp đưa cho tôi là được rồi. Nhấp nhấp môi lại ép xuống, bởi vì lòng tự trọng mà khó nói ra được, nhìn hắn đi xa, lại dần dần hối hận. Gia yến cũng coi như là đại yến của Thường phủ, không được chút qua loa nào hết, giết gà, giết ngỗng, đánh vẩy cá, phòng bếp đã sớm bận rộn, người làm tạp vụ đang đứng trên ghế gỡ hai dây cá khô từ xà nhà xuống, cửa sổ không có gì che nấp, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, “tạch” một tiếng quản sự phòng bếp tắt đèn, tiết kiệm điện. Trong lòng bếp vang lên tách tách, lưỡi lửa xanh hồng liếm lên đáy nồi đen nhẻm đang hầm thịt bò, nồi nước ùng ục ùng ục sôi, mùi hương theo khí nóng lượn lờ phát tán ra ngoài, quấn quanh trước mũi năm sáu bà vú đang quây lại một chỗ nhặt rau. Phùng Chi cũng đang giúp đỡ lột tỏi. Vú Tiết đang chọn rau mầm, mùa rau mầm khá ngắn mà phải ăn rau mầm non mới ngon, tháng ba vẫn còn tươi tốt, tháng tư đã già nửa bó rồi. Bà nói ra những lời có ẩn ý khác: “Con gái ấy à nên tranh thủ vẫn còn thanh xuân nên sớm tính toán, chớ nên đứng núi nọ trông núi kia, đợi đến khi hết kỳ thanh xuân thì không phải mình chọn người ta nữa mà là người ta chọn mình rồi.” Liếc thấy Phùng Chi cúi đầu không nói, bà thấy thế liền nói chuyện với vú Lý: “A Lai thấy tóc mái tôi dài quá luôn che mắt, đặc biệt mua kẹp tóc pha lê, kẹp lên trước mắt cũng thoáng ra rất nhiều.” Vú Lý cười nói: “A Lai hiếu thuận.” Người khác cũng nhìn qua ánh mắt mang theo hâm mộ. Vú Tiết càng thêm ra vẻ: “Thằng bé còn mua sữa bò, sáng sớm tôi có pha một cốc nhưng cái mệnh này lại ăn không quen, bây giờ vẫn còn chút buồn nôn.” Mọi người cười ồ lên, hương vị thịt bò hầm cũng càng thêm nùng, bà ta lại hít hít cái mũi, ra vẻ người trong nghề mà bắt bẻ: “Lại cho nhiều hoa hồi rồi, che hết cả mùi thịt, bàn về hầm thịt bò này phải nói đến chị Tào.” Không ai cười nói, im lặng một lúc, Phùng thị mới lắp bắp hỏi: “Thím Tào bây giờ đang giúp việc trong phủ nhà ai? Cũng muốn đi thăm thím ấy, Nguyệt Mai với A Chi còn bằng tuổi…” Lời nói cũng mang chút xấu hổ, vốn ở chung hòa hợp cũng không thắng nổi người đi trà lạnh. “Coi như ăn trộm mà đuổi ra ngoài, truyền khắp nơi rồi nào có ai dám mời thìm ấy vào cửa.” vú Tiết nói: “Đợt nọ nghe A Lai nhắc tới, ở trên đường cái ngẫu nhiên gặp được Nguyệt Mai, cũng hỏi thăm tình hình gần đây, mới biết thím Tào hiện đang ở Yên Hoa Quán chuyên châm thuốc cho khách.” Nói như vậy cũng coi như nể tình rồi, ai mà không biết ở cái loại địa phương như vậy chính là “Bán”. “Lúc trước không phải là vụ án không đầu mối sao….” vú Lý nhẹ nhàng nói: “Ai biết lại thành thật.” Kỳ thật ai ở đây cũng biết rõ, nhà chủ đấu tranh nội bộ, đấu đến mệt mỏi liền không cần định luận nữa nên tìm người chịu tội thay. “Đáng thương đứa bé Nguyệt Mai kia, cũng không kém A Chi là bao!” Vú Tiết nói tiếp: “A Lai nói, mẹ con bé nuôi dưỡng con bé như con trai, đội mũ nỉ che khuất nửa gương mặt, so với lúc ra khỏi phủ cũng không cao thêm nhiều lắm, cảm giác như mấy năm nay không lớn lên vậy.” “Cái loại địa phương tra tấn người đó…” vú Lý dùng tay áo lau đôi mắt: “Không lớn mới tốt, chịu tội hai năm nữa là tốt hơn rồi.” “A Lai thiện tâm, cho con bé toàn bộ tiền bạc trên người….” vú Tiết còn đang nói, quản sự nhà bếp từ phòng bếp chạy ra, hếch mũi trừng mắt quát lên: “Lúc nào rồi, còn ở đây mà buôn chuyện!” Mọi người lập tức đứng dậy giải tán, Phùng Chi đưa một bát sứ tỏi cho Phùng thị, liền thấy Thải Nga vội vàng chạy tới, hất cằm với cô: “Tuyết sư tử của mợ cả không biết chạy đi đâu, cô nhanh chạy đi tìm xem!” Sắp tới giờ tiệc rồi, Phùng Chi không chịu: “Tôi còn phải bưng thức ăn, không có nhàn rỗi.” Thải Nga cười lạnh nói: “Đi trường học mấy ngày liền trở thành tiểu thư, sai cô cũng không được à!” Phùng thị tiến lên đập một cái vào lưng Phùng Chi: “Bảo đi thì đi đi, sao nói nhiều vậy.” Phùng Chi cắn cánh môi đi ra ngoài, bị vú Lý giữ lại an ủi: “Phải thông cảm cho mẹ cháu, những đứa hầu trước mặt các cậu mợ đều là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nói vài câu linh tinh trước mặt chủ tử người chịu tội vẫn là cháu. Sáng sớm nay A Mao thấy con mèo đó chạy tới tòa nhà đối diện, cháu chạy đi tìm một vòng, có hay không đều là có lòng là được.” Phùng Chi nói cảm ơn, vực dậy tinh thần đi ra phủ, tòa nhà đối diện là kiều nhà Tây ba tầng cũ kỹ, nghe nói người chủ thiếu nợ đã thế chấp cho ngân hàng, bây giờ thì đều phân ra cho thuê, cũng không biết bao nhiêu hộ ở đó, trước cửa có khoảng mười xe đạp cũ nát dựa vào tường, có cả một thợ cắt tóc bày sạp ở đó những chẳng có khách vãng lai, chủ sạp ngồi phát ngốc dưới ánh mặt trời. Phùng Chi đi vào cổng vòm, cũng không ai để ý đến cô, lá gan cũng lớn hơn một chút, liền gọi meo meo, hết nhìn đông nhìn tây lại bước lên trên lầu tìm, đến gần lầu ba chợt nghe có người nhỏ giọng nói chuyện kèm theo vài tiếng cười, chỉ cảm thấy rất quen tai, duỗi cổ ra nhìn chỉ thấy bóng lưng mặc sườn xám màu xanh, tóc chải thành hai bím tóc buộc lại thành hình tròn, được thắt nơ con bướm đỏ tươi. “Ngũ tiểu thư?!” Phùng Chi có chút không chắc chắn gọi một tiếng, thấy tấm lưng kia cứng lại, dường như có một bóng người nhanh chóng thoảng qua, có tiếng cửa “kẽo kẹt” khép lại. Quay đầu lại quả nhiên là Thường Dục Trinh, trong tay đang ôm tuyết sư tử: “Sao cậu đến đây?” “Tới tìm nó!” Phùng Chi chỉ chỉ con mèo Xiêm trong lòng cô ấy, cái đại tiểu thư này có lẽ lúc nhảy xuống nóc nhà liền hối hận, tình yêu đến căn nhà Tây này cũng đã là tận tình tận nghĩa. Thường Dục Trinh “À” một tiếng, nhìn qua tâm trạng rất là không ổn, lúc sắp đến cổng Thường phủ, Thường Dục Trinh bỗng nhiên nhét con mèo vào tay Phùng Chi, rồi ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Mèo là cậu tìm được, cậu cũng không gặp đưuọc tớ, nhớ kỹ đấy?” Chờ Phùng Chi gật đầu, cô ấy mới cười gia tăng bước chân chạy về phía phòng của lão thái thái. Phùng Chi vuốt bộ lông mềm mại của con mèo, đứng ở giàn hoa tử đằng một hồi lâu, cảm thấy dường như cô đã vô tình đánh vỡ cái gì đó, rồi lại không thể lên tiếng. Rốt cuộc cũng không liên quan tới cô. Đợi cô tới phòng khách, buổi tiệc cũng đã gần kết thúc, lão thái thái đang che miệng xỉa răng, nhìn Dục Trinh ăn cơm trộn với canh vịt già hầm măng tây, vội nói: “Cẩn thận đau dạ dày.” Các lão gia vẫn chưa rời bàn, trước mặt bày trà thơm, nói chuyện chính phủ, thời cuộc, đua ngựa, cổ phiếu, cả những tin tức tình ái của các minh tinh điện ảnh, ý vị thâm trường mà cười mỉm. Mợ cả lôi kéo mợ ba, mợ tư nói chuyện tuyết sư tử, hôm nay bà ấy cũng không dám bày sắc mặt ra, ngữ khí đau khổ nói: “Mọi người không biết nó hiểu chuyện như nào đâu, không cho nó lên giường, nó liền ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, còn biết ngậm khăn tay cho tôi….” Vú Lý cách cửa gần nhất, thấy Phùng Chi ôm mèo vén mành tiến vào, vừa ngạc nhiên lại tiếc hận: “Thật là cháu tìm được, chẳng qua tới chậm rồi, các lão gia vừa mới phát tiền thưởng.” Thải Nga mắt sắc lạnh, đã cười lanh lảnh bẩm báo: “Đã tìm được tuyết sư tử rồi ạ.” “Mau ôm tới.” Mợ cả vui mừng khôn xiết, Thải Nga vươn tay hướng về phía Phùng Chi, vú Lý vội nói: “Cháu ôm vào đi, đừng để nha đầu đó gặp may, không chừng mợ cả còn thưởng.” Phùng Chi không có hứng thú tranh công nhưng nghe thấy có thưởng liền động tâm, ôm chặt tuyết sư tử hất tay Thải Nga ra, lập tức đi về phía mợ cả, cũng ngay lúc này con mèo xiêm đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô bỗng nhiên dùng sức giãy ra, nhảy xuống đất chui vào gầm bàn.