Đóa Hồng Gai Nhuôm Máu
Chương 62 : Chương 59- Thách Đấu
Sống trên đời, thà một lần toả sáng rồi tắt lịm như những bông pháo hoa còn hơn sống một cuộc đời nhàm chán, vô nghĩa cho đến chết.
Mùa xuân- mùa tình yêu nảy nở, gió thoảng mây bay, hương hoa thơm ngát. Dưới thời tiết đẹp như vậy, không còn gì tuyệt vời hơn cho một đám cưới linh đình.
Đúng 8 giờ, chiếc xe hoa màu đen sang trọng đỗ trước cổng tòa nhà Rus- nơi tập trung và làm việc của tất cả thành viên trong hội. Bên trong tòa biệt thự màu trắng mang đậm phong cách cổ điển châu Âu, mọi thứ đã sẵn sàng chào đón hai nhân vật quan trọng nhất hôm nay. Khí nóng lan tỏa ra đến ngoài đường.
Trần Thiên Duy xuống xe trước. Vẫn bộ vest đen bình thường nhưng mặc lên người hắn lại vô cùng đặc biệt, góp phần tôn lên dáng người chuẩn cùng nội hàm ít ai sánh kịp. Khí chất lạnh lùng cao ngạo thể hiện trong từng hành động của hắn khiến người khác không thể rời mắt.
Cửa xe sau được hắn mở ra. Hoàng Thanh Du xuất hiện ngay sau đó.
Ưu điểm của Thanh Du chính là dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, chiếc mũi thanh tú và đôi mắt to. Lớp trang điểm nhẹ nhàng mà khéo léo đã thành công làm bật các điểm mạnh đó. Trông cô thật thanh thoát, nhẹ nhàng trong chiếc váy trắng, tựa như một thiên sứ đi lạc của nhà trời.
Cánh cổng trắng mở rộng. Tiếng nhạc mơ hồ ngày càng rõ hơn. Phía sau, mọi người nghiêm chỉnh đứng dọc theo lối đi đón đôi tiên đồng ngọc nữ sánh vai nhau tiến vào.
Cùng một lúc mấy trăm cặp mắt đổ dồn về phía Thanh Du khiến cô không khỏi căng thẳng. Có ánh mắt ngưỡng mộ chúc phúc, có ánh mắt ghen ghét đố kị. Từng cử chỉ, nét mặt của cô họ đều không bỏ qua. Cô cố gắng tự trấn tĩnh bản thân để trái tim không vì đập điên cuồng mà rụng mất.
Bước qua cánh cổng biệt thự, cô bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp nguy nga, tráng lệ bên trong. Nơi đây giống như thiên đường dưới mặt đất. Khắp nơi, đèn hoa giăng rực rỡ. Cô bước trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa hồng thơm ngát, ngọt ngào và lãng mạn, cảm giác lâng lâng như đang đi trên mây.
Từ khuân viên đi lên sảnh lớn nhất định phải bước hết mười bậc thang lát đá cẩm thạch đen. Thanh Du đang chuẩn bị đặt chân lên bậc thang đầu tiên thì phát hiện người bên cạnh mình đột nhiên khựng lại...
Cô quay sang nhìn Trần Thiên Duy bằng ánh mắt khó hiểu.
-Em sẽ không hối hận?
1 giây...
2 giây...
3 giây...
Hoàng Thanh Du bất giác mỉm cười ôn nhu. Ánh sáng từ đôi mắt lanh lợi truyền thẳng vào tròng mắt màu tro. Có lẽ trong hai mươi mốt năm sống trên đời, cô chưa bao giờ kiên định như lúc này. Cô hít thật sâu lấy hơi, cố ý nói thật to như tuyên bố với mấy trăm con người đang có mặt tại đây.
-Cả đời....tuyệt đối không hối hận!
Khi cả hai đã đứng trên sảnh lớn của tòa nhà, Thanh Du kiêu hãnh khoác tay hắn, đôi mắt băng lãnh nhìn xuống khuân viên. Giờ đây, cô đã là vợ Trần Thiên Duy, là đại tỷ đứng đầu tất cả những con người dưới kia. Những hình ảnh trong quá khứ như một thước phim quay chậm lướt qua trước mắt cô. Kể từ giây phút này sẽ không ai dám khinh thường hay bắt nạt cô nữa. Mọi thứ không chân thật tới nỗi cô cứ ngỡ đây là một giấc mộng.
Từ giờ trở đi, Trần Thiên Duy sẽ không bao giờ cảm thấy cô quạnh trên này bởi bên cạnh hắn đã có cô.
-Một người như cô ta hoàn toàn không có tư cách trở thành đại tỷ của chúng tôi. Đậu Nành thông minh xinh đẹp lại chung tình, tại sao không phải là cô ấy?
Giọng nói lanh lảnh của cô gái mặc váy đỏ đứng ngay hàng đầu vút lên không trung rồi đấm thẳng vào tai Thanh Du. Đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại do màng nhĩ bị tấn công khá mạnh. Nhờ chất giọng vàng oanh hiếm có của mình, cô gái kia nhanh chóng biến thành khối nam châm khổng lồ hút phăng sự chú ý của tất cả những người còn lại.
Nhưng chưa đợi ai lên tiếng, một cô gái xinh đẹp khác đứng bên cạnh đã vội vàng kéo tay cô gái đó.
-Mướp Đắng, đừng quậy nữa.
-Đậu Nành, cô chịu ấm ức lâu rồi. Hôm nay tôi nhất định phải giúp cô đòi lại công bằng.
Mướp Đắng dần mất đi bình tĩnh. Cô ta hình như rất hăng hái tham gia chiến đấu với Thanh Du. Ngay cả Đậu Nành cũng không cách nào úp được miệng núi lửa đang phun trào măcma. Kéo theo hiệu ứng âm thanh, đám đông xung quanh bắt đầu văng nước miếng.
Hóa ra cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy xanh lam kia là Đậu Nành trong truyền thuyết. Thanh Du nắm chặt tay áo Trần Thiên Duy ý muốn hắn không cần lên tiếng. Nếu cô suốt đời chỉ biết dựa hơi hắn đè bẹp người khác thì còn ai tôn trọng cô nữa? Cô điềm đạm nở nụ cười chết chóc, từ trên cao nhìn xuống Mướp Đắng như một nữ thần nhìn kẻ thường dân thấp kém.
-Tôi thừa nhận, luận về nhan sắc tôi không bằng Đậu Nành, nhưng cũng không tới nỗi làm mất mặt mọi người. Vì vậy tôi cho rằng cứ để Trần Thiên Duy quyết định. Còn đối với hội, chỉ cần đủ khả năng là có thể ngồi vào chiếc ghế đại tỷ...Mọi người thấy thế nào?
Thanh Du đảo mắt vài vòng quanh khuân viên, kiên nhẫn chờ đợi ai đó lên tiếng. Thế nhưng tất cả chỉ thì thầm to nhỏ mà không có ý kiến phản đối. Quả nhiên mọi sự vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Cô hài lòng hắng giọng, rất tự nhiên hướng về phía Đậu Nành.
-Vậy thì tôi với cô, chúng ta hãy cạnh tranh công bằng.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
37 chương
40 chương
43 chương
35 chương
34 chương