Đóa Hoa Tội Lỗi
Chương 82 : Này người tôi yêu (04)
Dịch: Hé
Triệu Hương Nông chìm trong cơn mơ màng, cô loáng thoáng nghe được giọng nói luôn khiến cô quyến luyến thì thầm bên tai cô: "Triệu Hương Nông, anh muốn đánh mông em."
Lại thế nữa? Lúc này, cô đang nằm trong vòng tay kia, an toàn mà lại ấm áp khiến cô lười phải nhúc nhích. Cô có thể cho anh đánh mông cô, nhưng cô phải biết cô đã phạm phải lỗi gì?
"Vì sao?" Cô bĩu môi.
"Bởi vì..." Người kia kéo dài giọng, không biết vì sao Triệu Hương Nông nghe lại thấy lòng chua xót: "Bởi vì Triệu Hương Nông không còn nổi giận khi thấy Tống Ngọc Trạch ở bên phụ nữ khác nữa rồi."
Nói bậy, sao có thể chứ, nếu cô mà nhìn thấy Tống Ngọc Trạch ở bên người phụ nữ khác thì cô sẽ cho Tống Ngọc Trạch một bạt tai, sau đó một cước đá bay anh.
"Bởi vì, Triệu Hương Nông nói muốn đi nghỉ mát ở Hawaii, mà Bách Nguyên Tú lại đang ở đó. Tống Ngọc Trạch nghe thấy vậy thì rất giận. Người ta nói Hawaii là một trong những nơi thích hợp cho những cặp nam nữ tái hợp với nhau."
Ặc... gì vậy trời? Rõ ràng Bách Nguyên Tú đang ở Chicago mà!
"Còn bởi vì, Triệu Hương Nông bị ốm mà không nói cho Tống Ngọc Trạch biết. Bởi vì Triệu Hương Nông không để tâm chuyện mình bị ốm khiến Tống Ngọc Trạch vô cùng đau lòng."
Ừm, Triệu Hương Nông rất thích nghe những lời này, nghe mãi không thấy chán.
"Điều khiến Tống Ngọc Trạch giận hơn cả là, vừa rồi Triệu Hương Nông đã khiến anh ta sợ hết hồn. Anh ta không thể tìm được cô ấy, tìm hết từ tầng này xuống tầng kia, mỗi phòng rửa tay cũng không tìm thấy cô ấy. Thế là anh ta vô cùng sợ hãi, anh ta ngỡ rằng anh ta sắp mất cô ấy rồi."
Trong lúc mơ hồ, tay cô được kéo đến một nơi, bàn tay bị duỗi ra, ấn vào lồng ngực người kia. Ừm, đây là vị trí trái tim.
"Triệu Hương Nông, bây giờ em biết em hư thế nào chưa? Em nói xem, em có đáng bị đánh mông không?"
Hình như Tống Ngọc Trạch nói đúng, dưới bàn tay cô là trái tim đang đập cuồng loạn.
"Tống Ngọc Trạch, nếu như em còn là cô bé thì em chẳng phản đối gì, nhưng mà bây giờ em lớn rồi." Triệu Hương Nông nghĩ ngợi rồi nói.
Hồi lâu không nhận được câu trả lời của Tống Ngọc Trạch, thế là, bàn tay cô rời khỏi vị trí trái tim đến cổ áo anh, khẽ nắm lấy.
Dường như có cái gì đó nhỏ xuống mu bàn tay cô, giống như giọt nước lành lạnh. Sau đó, cõi lòng Triệu Hương Nông bỗng dưng trở nên buồn bã, rất buồn.
"Thôi được, Tống Ngọc Trạch anh đánh đi!"
Sau đó, Triệu Hương Nông quá buồn ngủ, cô cũng không biết Tống Ngọc Trạch có đánh hay không, cô chỉ nhớ khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt Tống Ngọc Trạch chìm trong bóng tối, tiếng còi cảnh sát vẫn vang lên bên tai cô, rồi dần dần biến mất. Sau đó, hình như cô nằm trên lưng Tống Ngọc Trạch.
Dường như Triệu Hương Nông vẫn luôn đắm chìm trong giấc mơ. Trong mơ, cô và Tống Ngọc Trạch cùng sống trong một căn phòng.
Căn phòng đó giống như một căn hộ kiểu khép kín, bốn phương tám hướng được bao quanh bởi những cây cầu thang. Căn phòng đó nằm trên tầng ba. Mỗi sáng Tống Ngọc Trạch đều cõng cô xuống lầu, sau đó cõng cô đến bệnh viện. Gần một tiếng sau, anh lại cõng cô đi lên bậc cầu thang để trở về căn phòng ấy.
Anh luôn nói với cô rằng "Triệu Hương Nông, em bị ốm rồi. Nếu em không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện thì em phải nghe lời anh." "Được, em biết rồi." Cô cũng vui vẻ đáp lời.
Trong quãng thời gian đó, phần lớn thời gian cô đều giống như heo, hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy thì lại ăn.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường.
Do từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng nên mỗi lần Triệu Hương Nông bị ốm đều kéo dài rất lâu.
Có ánh đèn mờ ảo trong bóng đêm tĩnh lặng, gần như cứ cách mấy phút Tống Ngọc Trạch lại sờ trán cô. Cô luôn miệng nói với anh rằng "Tống Ngọc Trạch, anh đừng lo, mỗi lần em bị ốm đều không vượt quá bốn ngày. Cứ qua bốn ngày thì em sẽ tự động khỏe lại." Anh nghe thấy thế thì không nói gì nữa.
Một lúc sau, nụ hôn của anh ập đến. Lại... lại muốn hôn cô phải không?
Thế là, cô che miệng lại lần thứ N, cảnh cáo anh rằng "Tống Ngọc Trạch, anh biết không? Một số vi khuẩn sẽ truyền qua nước bọt đấy. Không phải không cho anh hôn, mà là em sợ em sẽ lây bệnh cho anh. Tống Ngọc Trạch, ốm đau không phải là chuyện dễ chịu gì đâu."
"Anh biết rồi." Anh trả lời.
Thế mà...
Cái người nói anh biết rồi lại kéo tay cô xuống, hôn lên môi cô, đầu lưỡi cậy mở hàm răng cuốn lấy lưỡi cô. Sau khi để anh đạt được ý định, cô bắt đầu càm ràm:
"Tống Ngọc Trạch, anh mà ốm thì ai đưa em đi viện?"
"Lỗi của anh."
"Tống Ngọc Trạch, anh mà ốm thì ai nấu cơm cho em?"
"Lỗi của anh."
"Vậy lần sau anh không được hôn em nữa, nghe thấy chưa?"
"Nghe thấy rồi."
Thế mà...
Cái người vừa bảo sẽ nghe lời cô lại coi những lời cô nói như gió thoảng mây bay. Cho anh hôn có đủ không? Không, không đủ, còn phải cho anh sờ, mỗi một tấc trên cơ thể anh đều sờ qua một lần. Sau đó tay anh luôn lưu luyến trên ngực cô, vần vò qua lại, lúc nhào lúc nặn, cuối cùng mới dừng lại sau những lời cảnh cáo của cô.
Sau cùng, anh ôm ngực cô chìm vào giấc ngủ.
Khi giấc mộng này dần đi đến hồi kết, cô nghe thấy Tống Ngọc Trạch thì thầm bên tai cô: "Triệu Hương Nông, anh xin lỗi." "Triệu Hương Nông, về sau chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau." "Triệu Hương Nông, nếu em tức giận thì cứ việc ở bên cạnh anh mà tức giận, dù lâu thế nào cũng không sao hết, anh sẽ đợi và mãi chờ đợi. Vừa đợi vừa cố gắng khiến em hết giận anh, rồi đến một ngày nào đó, em đến bên và nắm lấy tay anh."
Màn đêm như kéo dài vô cùng vô tận vì giọng nói ấy...
Khi Triệu Hương Nông mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà màu nhạt, rèm cửa màu nâu. Nhìn một lúc, Triệu Hương Nông mới nhận ra đây là căn hộ của Tống Liên Tố. Tống Liên Tố rất ít khi ở nơi này, mấy lần cô đến New York cùng bà đều ở chỗ này. Cảm giác cơ thể truyền đến cô không hề xa lạ, cô đã bị ốm, còn nặng hơn những lần ốm trước. Ký ức cuối cùng của cô là sau khi đến bãi đỗ xe, uống thuốc xong cô liền ngủ mất, sau đó cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát và bây giờ cô ở đây.
Cô chạm tay lên trán mình, đã hạ sốt rồi, cô vừa thở phào thì cơn mệt mỏi lại ghé đến. Triệu Hương Nông từ từ nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt lại lại lập tức mở mắt ra. Cô nghe thấy một hơi thở khác, hơi thở ấy vô cùng rõ ràng trong buổi sớm tĩnh lặng này. Theo tiếng hô hấp ấy, cô quay sang nhìn thấy người đang nằm cạnh cô là Tống Ngọc Trạch, sau đó cô lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Mấy phút sau, cô cẩn thận kéo bàn tay đang đặt trong áo cô của Tống Ngọc Trạch ra.
Mở cửa phòng ra, khi sắp bước qua cánh cửa, không biết vì sao Triệu Hương Nông lại dừng bước rồi chầm chạp quay đầu lại. Sự xuất hiện của Tống Ngọc Trạch ở nơi này khiến lòng cô hoảng hốt.
Chiếc xe đỗ dưới lầu đưa cô đến sân bay, qua cửa kính xe cô nhìn thấy ánh nắng mai rực rỡ của New York. Cô đến New York một tuần thì có đến bốn ngày bị ốm. Trong thời gian cô bị ốm, cô đã mơ một giấc mơ, cô đã mơ thấy người vẫn luôn làm trái tim cô nhung nhớ, bọn họ sống cùng nhau.
Sau khi về Chicago, Tống Liên Tố cho cô nghỉ phép một tuần. Buổi sáng ngày thứ ba Triệu Hương Nông về Chicago, cô đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, của bạn bè cô và của đám ký giả. Bạn bè cô chúc mừng cô với giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Còn đám phóng viên thì gọi điện thoại cho Rice, bọn họ dò hỏi còn chi tiết hơn. Ngày hôm nay, từ New York lan truyền một tin tức: Vài tháng trước Tống Ngọc Trạch đã kết hôn, người kết hôn với Tống Ngọc Trạch là Triệu Hương Nông – Triệu Hương Nông sống ở Chicago.
Tin tức này hoàn toàn là thật, nó đến từ Tống Ngọc Trạch. Vốn dĩ đó chỉ là một chương trình tọa đàm về kinh tế, phần cuối của chương trình, nữ MC bỗng nhắc đến tin đồn giữa Tống Ngọc Trạch và Emilia, sau đó Tống Ngọc Trạch đã trả lời rằng: "Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, thực ra tôi đã kết hôn vào mấy tháng trước rồi." Lời của Tống Ngọc Trạch khiến nữ MC kinh ngạc đến rớt cằm. Dù Tống Ngọc Trạch không nói rõ người anh lấy là ai, nhưng đám ký giả thần thông quảng đại chỉ mất mấy phút đã điều tra được người kết hôn cùng Tống Ngọc Trạch là người thừa kế của nhà họ Triệu. Tin tức Tống Ngọc Trạch đã kết hôn trở thành tin tức hàng đầu ngày hôm nay.
Bách Nguyên Tú đang ở Hawaii thì đọc được tin này. Cùng với việc Tống Ngọc Trạch thừa nhận kết hôn với Triệu Hương Nông, cái ý nghĩ hèn mọn của anh ta cũng tan thành mây khói: Cô đã trở thành bà Tống người người đều biết, vậy thì sau này khi bọn họ cùng xuất hiện thì cô cũng chỉ có thể là bà Tống, còn bọn họ không còn là đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt người đời nữa.
Bốn ngày sau khi Tống Ngọc Trạch công bố tin tức kết hôn của hai người, điện thoại của Triệu Hương Nông cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Ngày thứ năm, có mấy người đến chuyển một số đồ đạc vào thư phòng của Tống Ngọc Trạch. Ngày thứ sáu, từ sớm quản gia đã thu dọn căn phòng dành cho khách nằm kế bên phòng khách. Buổi trưa, Triệu Hương Nông nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch nói với cô rằng: "Tối nay anh về nhà."
Triệu Hương Nông không nói gì, khi cô định cúp máy thì Tống Ngọc Trạch gọi cô lại: "Đừng cúp."
Cầm điện thoại, Triệu Hương Nông bắt đầu ngẩn người. Dường như cô nghe thấy tiếng thở dài của Tống Ngọc Trạch nhuốm vẻ bất đắc dĩ, sau đó anh bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.
"Ừm." Triệu Hương Nông đáp một tiếng rồi cúp máy.
Gần 5 giờ chiều, Tống Ngọc Trạch đã về nhà, về cùng anh còn có Tống Liên Tố. Tống Liên Tố vốn là một người phụ nữ hài hước nhưng hơi mơ hồ. Gần một tiếng đồng hồ của bữa tối, sự có mặt của Tống Liên Tố làm Triệu Hương Nông đã bớt lúng túng phần nào.
Sau bữa tối, Tống Liên Tố tạm biệt ra về, trước khi về bà kéo Triệu Hương Nông ra vườn hoa.
"Triệu Hương Nông, cháu cảm thấy cô có bao nhiêu thời gian để đến đây ăn cơm cùng hai đứa?" Tống Liên Tố nói với Triệu Hương Nông: "Hôm nay Tiểu Trạch mời cô đến, nó bảo cô cùng về với nó, nó không muốn làm cháu mất tự nhiên."
Triệu Hương Nông không nói gì, Tống Liên Tố đặt tay lên vai cô, nói lời ẩn ý: "Đừng đấu tranh với bản thân nữa được không? Triệu Hương Nông, có lẽ cháu cảm thấy sự kiên trì lúc này là một kiểu mạnh mẽ, nhưng hai mươi năm sau khi cháu ngoảnh đầu nhìn lại, thời gian sẽ nói với cháu rằng quãng thời mà cháu kiên trì kia thực ra là đang lãng phí thời gian, những khoảng thời gian tươi đẹp nhất."
Sau khi Tống Liên Tố ra về, Triệu Hương Nông vẫn đứng ở chỗ cũ, mãi đến khi đèn trong sân vườn sáng lên, ánh hoàng hôn dần ảm đạm, cho đến khi có người dè dặt gọi tên cô: "Triệu Hương Nông."
Triệu Hương Nông quay đầu lại, Tống Ngọc Trạch đang đứng dưới ánh đèn, lặng lẽ nhìn cô. Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch bước đến đứng cạnh cô.
"Sau này, anh sẽ về nhà mỗi cuối tuần. Tất cả những cố gắng của anh trước kia đều là vì có thể về nhà vào cuối tuần. Bây giờ, anh có thể về nhà mỗi cuối tuần rồi, em không cần lo lắng cũng không cần gượng gạo. Anh sẽ ở trong phòng dành cho khách, cho đến khi..."
Những lời sau Tống Ngọc Trạch không tiếp tục nói.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng...
Một lúc sau, Tống Ngọc Trạch thử vuốt tóc cô, sau đó cầm lấy tay cô: "Chúng ta quay vào nhà thôi, ngoài này sương dày, em vừa ốm dậy không nên đứng lâu ở đây."
Rời khỏi vườn hoa, hai người đi trên hành lang màu ngà, Tống Ngọc Trạch nắm tay Triệu Hương Nông không buông, Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn bước chân cùng chung một nhịp của cô và Tống Ngọc Trạch. Khi bước đến lối rẽ, Triệu Hương Nông dừng bước lại, Tống Ngọc Trạch cũng dừng lại theo cô.
Triệu Hương Nông ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Tống Ngọc Trạch.
Nhìn vào mắt Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tối mai, không cần bảo cô đến đây nữa."
Ở khoảng cách gần, hành lang màu ngà khiến những ánh đèn cũng nhuốm màu mờ ảo. Trong quầng sáng ấy, Triệu Hương Nông nhìn thấy sự dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt của Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt ấy.
Cùng lúc này, ở biên giới Mexico, Chu Nhan đang nhìn bầu trời xám xịt qua hàng rào dây thép gai, một khoảng không thuộc lãnh sự nước Mỹ đang ở ngay trước mắt cô ta. Từ sau khi cô ta đọc được tin Tống Ngọc Trạch đã kết hôn với Triệu Hương Nông trên báo, lòng cô ta bắt đầu nổi giận phừng phừng. Cô ta gọi điện bảo mẹ cô ta đến Úc, khi gặp mẹ, cô ta giao cho bà ta mấy đoạn băng ghi âm. Sau đó Chu Nhan cầm hộ chiếu giả ngang nhiên nhập cảnh vào Mexico.
Bốn ngày sau, Chu Nhan được Đầu Rằn dẫn qua biên giới Mexico để nhập cảnh vào Mỹ. Buổi trưa hôm nay, cô ta đã giao một cuộn tiền cho người kia, cô ta nói với hắn cô ta không thể ở lại đây thêm một lúc nào nữa.
Đúng vậy, giây phút này, ngọn lửa trong lòng cô ta đã bốc lên đỉnh điểm. Chu Nhan có một ưu điểm, càng phẫn nộ cô ta càng bình tĩnh, giống như loài rắn. Sở dĩ rắn được gọi là động vật máu lạnh là vì tạo hóa đã ban cho chúng một cái đầu lạnh. Khi thấy con mồi sắp rơi vào miệng, thân nhiệt của chúng vô cùng cao, nhưng ngược lại với cơ thể chúng là dòng máu, não bộ, và khả năng phán đoán!
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau mỗi lần ở ẩn về lại cảm thấy không biết phải nói sao với mọi người huhu, đành tạ lỗi bằng những chương truyện vậy:(((
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
20 chương
53 chương
11 chương