Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 94
Sáng sớm hôm sau, mọi người trong xưởng thức dậy đã không thấy Diệp Vinh Thu ở trong phòng. Họ ăn sáng xong vào xưởng, trông thấy Diệp Vinh Thu đang ngồi trước máy móc làm việc.
Khang Thất tiến lên trước, thấy Diệp Vinh Thu đang chuyên chú vẽ tay. Cậu liếc nhìn bản vẽ, lấy làm kinh hãi — đêm qua trước khi mọi người đi nghỉ, bản vẽ mới chỉ được một nửa, ấy mà bây giờ đã sắp vẽ xong! Phải biết, mấy bản vẽ máy móc phức tạp này không dễ vẽ, yêu cầu độ chính xác vô cùng cao, mỗi đường đều phải cẩn thận dùng thước đo góc thật lâu, sai một li thôi cũng đủ gây phiền toái lớn. Xem ra Diệp Vinh Thu đã ngồi đây vẽ từ lâu rồi.
Khang Thất hỏi: “Chính ủy, anh đã ăn sáng chưa?”
Diệp Vinh Thu cũng không ngẩng đầu lên, ậm ừ đáp lấy lệ, nắm chặt bút trong tay tiếp tục đánh dấu đường vẽ. Cả người anh cúi gằm, mặt sắp dán xuống bản vẽ. Khang Thất nhìn sườn mặt anh cũng có thể thấy anh mệt mỏi — đẩy tốc độ làm việc nhanh như này, xem ra trời còn chưa sáng Diệp Vinh Thu đã làm việc.
Lúc này mấy cậu lính đi tới, Khang Thất kéo họ tới, ý bảo bọn họ nhìn Diệp Vinh Thu.
Một cậu lính tên là Lý Thiết đi lên trước, thấy bản vẽ Diệp Vinh Thu tự tay vẽ cũng lấy làm kinh hãi, hỏi: “Chính ủy, anh dậy từ khi nào vậy?”
Diệp Vinh Thu vẫn không ngẩng đầu: “Không được bao lâu.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng Diệp Vinh Thu nói vậy, nhưng mọi người đều biết nếu chỉ mới được một giờ, bản vẽ sẽ không đạt được trình độ này.
Lý Thiết nói: “Chính ủy, anh đi ăn chút gì đi, mấy cái này cũng không cần gấp.” Thật ra tất cả mọi người đều mong vũ khí và công xưởng có thể lập tức lớn mạnh ngay, tốt nhất là ngày nào cũng đạt được thành tựu mới, chế ra càng nhiều thuốc nổ, trên chiến trường có thể cứu sống càng nhiều anh em càng tốt, đuổi kẻ thù xâm lược sớm ngày nào hay ngày ấy. Nhưng chiến tranh đâu chỉ đánh một hai năm, gấp thì gấp thật đấy, nhưng một hai ngày thì có đáng gì.
Mọi người cùng tiến lên khuyên, cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng buông bút máy duỗi thẳng người dậy. Anh vừa ngẩng đầu một cái, mọi người đều bị dọa giật mình: Sắc mặt Diệp Vinh Thu tiều tụy vô cùng, tròng mắt nổi tơ máu, vành mắt đen đậm sắp kéo xuống mũi.
Khang Thất chợt nhớ tới chuyện đêm qua đột nhiên Diệp Vinh Thu ngồi dậy, vội vàng hỏi: “Anh Diệp, cả đêm anh không ngủ sao?”
Mọi người ai cũng đều lo lắng cho thân thể Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu day day huyệt thái dương: “Được rồi, không cần lo cho tôi. Đã tới rồi thì đi làm việc đi. Sửa máy xong sớm một chút, đừng để ý tới tôi, có thời gian tôi sẽ tranh thủ nghỉ.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì hơn là tản đi làm việc.
Khang Thất do dự nhìn Diệp Vinh Thu. Cậu luôn cảm thấy ngày hôm nay chính ủy có điều gì khang khác, lời anh vừa nói cũng nghe rất lạ, cái gì mà đừng để ý tới anh? Thật giống như anh sắp rời công xưởng đi làm chuyện khác không bằng. Nhưng sao có thể rời công xưởng? Xưởng này do Diệp Vinh Thu và Hoàng Mộ cùng góp công góp sức, có thể nói đây là toàn bộ tâm huyết của Diệp Vinh Thu, ngoài nơi này ra anh còn có thể đi đâu?
Dưới sự giám sát của Diệp Vinh Thu, hiệu suất công nhân tăng đáng kể, mọi người cùng nhau nghĩ cách, chỉ một hai ngày là đã sửa xong máy móc bị hỏng.
Máy móc vận hành bình thường rồi, các công nhân lại tiếp tục chế tạo lựu đạn, Hoàng Mộ rất quan tâm đến chuyện này, tự mình dẫn người đi thử lựu đạn, lấy ba quả dùng thử, cả ba đều nổ, uy lực không tệ lắm.
Máy móc sửa xong xuôi, mọi người bắt đầu quay về làm việc bình thường, Hoàng Mộ cao hứng vô cùng, cho thịt một con gà, lại kêu người đi mua rượu về, mời Diệp Vinh Thu ăn gà nướng và uống rượu.
Đương ở thời chiến loạn, đừng nói là ăn thịt, ngay cả gạo cũng chẳng dễ dàng có được, đặc biệt là những người tham gia kháng chiến ở tiền tuyến như bọn họ càng nghèo hơn, ngay cả một cái quần đùi tử tế để mặc cũng không có. Hoàng Mộ gần như dồn hết kinh phí vào xưởng công binh. Nhưng cho dù điều kiện khó khăn như vậy, Hoàng Mộ vẫn luôn nghĩ cách đãi ngộ Diệp Vinh Thu tốt nhất, anh ăn không đủ no nhưng còn muốn Diệp Vinh Thu no. Gần đây Diệp Vinh Thu vất vả thế nào anh đều nhìn ra được, đêm nào cũng vậy, mãi tới khi đèn không đủ chiếu sáng nữa Diệp Vinh Thu mới đi nghỉ, mặt trời còn chưa lên cao đã đi làm, đến bữa thì ngồi ăn trong công xưởng, mới vài ngày mà anh đã gầy sọp hẳn đi. Diệp Vinh Thu vẫn luôn cố gắng nỗ lực, nhưng gần đây dường như anh còn chăm chỉ hơn, có ngày vừa tới nhà xưởng đã mệt đến nỗi ngất xỉu, mọi người đỡ về nghỉ ngơi vài tiếng là lại dậy làm việc. Tuy rằng không biết động lực này từ đâu tới, nhưng Hoàng Mộ rất lo cho thân thể của anh, cố sang đội bạn đổi mấy quả lựu đạn lấy gà, bồi bổ chất béo cho Diệp Vinh Thu.
Ngồi bên bàn cơm, gà nướng còn chưa bưng lên, Diệp Vinh Thu lấy một tập văn kiện ra đưa cho Hoàng Mộ: “Đoàn trưởng, anh xem một chút, đây là kế hoạch phát triển công xưởng trong một năm tới của tôi.”
Hoàng Mộ có chút giật mình, nhận lấy văn kiện từ trong tay Diệp Vinh Thu. Chuyện phát triển xưởng công binh, họ vẫn luôn lên kế hoạch, ý tưởng thì có rất nhiều, nhưng phần lớn đều không thể thực hiện, nay đang thời loạn, dù có tiền cũng không mua được nguyên vật liệu họ cần, hỏa dược để chế tạo đạn phần lớn đều là nhặt từ chiến trường hoặc lượm súng ống, đạn được đội bạn bỏ đi, để chế tạo một quả lựu đạn thì phải cần đến hơn mười đầu đạn.
Diệp Vinh Thu nói: “Hiện tại điều kiện thiết bị và nguyên vật liệu ở xưởng công binh chúng ta khó có thể phát triển hơn được nữa, chuyện này cũng không còn cách nào. Nhưng kỹ thuật thì có thể tăng lên, mấy năm nay tôi vẫn liên tục bồi dưỡng học đồ, mong họ có thể đảm đương một phần, nhanh chóng thay thế tôi. Hiện biểu hiện của Khang Thất rất tốt, cậu ấy cũng rất có hiểu biết, trời sinh am hiểu máy móc, có nhiều thứ tôi không biết cậu ấy đều có thể tìm ra. Cho dù không có mặt tôi thì cậu ấy cũng có thể một mình đảm đương được. Tôi muốn ta cần bồi dưỡng thêm nhân tài, một mình tôi đảm đương không nổi, học đồ có cái hay của họ đồ, tuy không thể lập tức chế tạo thuốc súng được nhưng dạy họ sửa chữa vũ khí cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Phần kế hoạch này chủ yếu là kế hoạch huấn luyện.”
Hoàng Mộ tiện tay giở qua tập kế hoạch Diệp Vinh Thu đưa. Anh không biết nhiều chữ lắm, mấy công việc này bình thường vẫn hay giao cho Diệp Vinh Thu và chi thư làm, chủ yếu anh chỉ trông nom chuyện luyện binh và chiến đấu. Về lý thuyết, Diệp Vinh Thu có kế hoạch phát triển đoàn và xưởng công binh, đáng lẽ ra Hoàng Mộ phải cảm thấy cao hứng mới phải, nhưng giờ anh không vui nổi. Thái độ này của Diệp Vinh Thu khiến anh có dự cảm xấu, giống như ủy thác vậy. Để một mình Khang Thất đảm đương, tiết kiệm thời gian cho Diệp Vinh Thu làm gì? Làm việc cường độ cao như này, chắc chắn không thể duy trì lâu được.
Quả nhiên, Diệp Vinh Thu nhấp một hơi rượu, nói tiếp: “Mấy ngày qua tôi đã sửa xong máy móc, cũng đã vẽ bản cấu tạo súng pháo thường gặp, chỉ cần biết được cách xem bản vẽ thì việc sẽ đơn giản hơn. Cho dù tôi có không ở đây thì công xưởng cũng không đến mức không thể vận hành.”
Lúc này gà nướng được bê lên, Hoàng Mộ đưa đùi gà cho Diệp Vinh Thu: “Cậu không ở đây là ý gì?”
Diệp Vinh Thu nhận đùi gà từ trong tay Hoàng Mộ, cũng không lập tức ăn ngay mà bỏ xuống cái đĩa trước mặt. Anh cúi đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau, Diệp Vinh Thu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Mộ: “Đoàn trưởng, tôi muốn tới chiến khu công tác.”
Hoàng Mộ ngẩn ra. Thật ra thái độ kì lạ của Diệp Vinh Thu ngày hôm nay cũng khiến anh có dự cảm chẳng lành, rằng có lẽ Diệp Vinh Thu sẽ tạm thời đặt chuyện của xưởng xuống. Anh cũng biết gần đây có không ít binh đoàn muốn lôi kéo Diệp Vinh Thu, nhưng về điểm này thì anh không quá lo lắng, xưởng công binh này do một tay Diệp Vinh Thu gây dựng, có cho anh cả núi vàng biển bạc anh cũng không buông. Anh đoán có lẽ gần đây Diệp Vinh Thu quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian, chứ không thể ngờ Diệp Vinh Thu đột nhiên nói ra mấy lời này.
Hoàng Mộ trợn tròn mắt: “Cậu điên à?” Chiến khu là nơi nào, cái tên Diệp Vinh Thu có tên trong hồ sơ của đặc vụ quốc dân đảng và giặc Nhật, tuy rằng Hoàng Mộ giấu anh rất kỹ, nhưng cũng đã có không ít người ở phe địch biết được tướng mạo Diệp Vinh Thu, đừng nói anh là tinh anh của quân cộng, chiến khu loạn như vậy, các trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào, dân chúng bình thường đi đường cũng có thể bị đạn bắn trúng hoặc bị quân Nhật bắt đi xây dựng công trình cho chúng, hôm nay qua lại lo ngày mai, để Diệp Vinh Thu tới chiến khu thì khác nào đưa dê vào miệng cọp!
Diệp Vinh Thu rất bình tĩnh, anh hơi thiếu tự tin, giọng nói cũng rất nhỏ, nhưng thái độ thì vô cùng kiên định: “Tôi không điên. Đoàn trưởng, tôi là chính ủy, tôi có thể tới chiến khu công tác ở mặt trận thống nhất, huy động quần chúng, phát triển sự nghiệp cách mạng!”
Hoàng Mộ nở nụ cười: “Cậu? Muốn ra mặt trận thống nhất công tác?” Diệp Vinh Thu không phải người biết chiến đấu, có khi một năm chỉ nổ một phát súng, có lần cả đoàn huấn luyện Diệp Vinh Thu cũng tham gia, ngày nào anh cũng tiếp xúc với súng ống nhưng thành tích bắn thậm chí còn không bằng cậu lính mới dùng súng lần đầu. Bảo anh nổ súng giết địch, anh không bắn phải người mình là còn may. Ở chiến khu bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến trận, muốn công tác ở mặt trận thì nhất định phải có năng lực giao tiếp và nhiệt tâm với cách mạng, cả hai vấn đề này Diệp Vinh Thu đều mờ mịt, thật ra anh là một người tương đối hướng nội, rất ít khi chủ động giao lưu cùng người khác, ngoại trừ nghiên cứu súng ống ra thì không có nhiệt tình với cái gì, hơn cả, mấy chuyện về chiến đấu đó giờ anh luôn trốn tránh, công việc của chính ủy phần lớn đều giao cho chi thư. Đã như vậy rồi mà anh còn đòi ra mặt trận công tác?
Diệp Vinh Thu cứ nghĩ Hoàng Mộ nghe xong sẽ nổi trận lôi đình, nhưng ngoài dự liệu của anh, Hoàng Mộ chỉ tỏ vẻ ý muốn của anh rất buồn cười, chứ không hề tức giận.
—— Hoàng Mộ hiểu rõ bản chất Diệp Vinh Thu, thậm chí cả những điều chính Diệp Vinh Thu cũng không hiểu. Anh không phải kẻ ngốc, Diệp Vinh Thu nói vậy, khẳng định có lý do của riêng mình.
Hoàng Mộ hỏi anh: “Vì sao?”
Diệp Vinh Thu trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đoàn trưởng, anh biết Yamadera Kou và Độc thoại chứ?”
Hoàng Mộ ngẩn người, gật đầu: “Sao không biết? Yamadera Kou là Hán gian, còn Độc thoại là đồng chí ưu tú của chúng ta.”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi hy vọng có cơ hội được tiếp xúc với họ, có thể để tôi đi xúi giục Yamadera Kou, hoặc là đi liên lạc với Độc thoại cũng được.” Tuy rằng Diệp Vinh Thu chưa từng gặp qua Yamadera Kou và Độc thoại, nhưng anh luôn cảm thấy hai người này có quan hệ với Hắc Cẩu. Có thể cả hai đều là tên giả của Hắc Cẩu, hoặc cũng có thể một trong hai người đó là hắn. Hoặc không thì, dù sao hai người này cũng là nhân vật lớn, giao thiệp rộng ở chiến khu, có lẽ họ sẽ có tin tức của Hắc Cẩu. Nhưng anh không dám nói ra suy nghĩ này, dù sao thì phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, anh đi bước này cũng là đánh cược rất lớn. Nhưng anh đã đợi bốn năm, Hắc Cẩu sống chết ra sao anh không biết, anh sắp chờ đến tuyệt vọng, dù cho có thể đánh mất tất cả, nhưng anh cũng muốn đánh cược một lần, ngoài nó ra, không còn con đường nào khác để đi.
Hôm nay, câu nào Diệp Vinh Thu nói ra cũng đều ngoài dự liệu của Hoàng Mộ, cho nên phản ứng của đoàn trưởng đột nhiên chậm hơn hẳn. Một người là Hán gian, người kia thì là anh hùng tình báo trong đảng, đừng nói là Diệp Vinh Thu, ngay cả Hoàng Mộ anh thân là đoàn trưởng một trung đội cũng không đủ tư cách để tiếp xúc với bọn họ. Những chuyện này đều đã có chuyên gia phụ trách, không thể vì Diệp Vinh Thu có chút công nên anh nói muốn làm thì làm được ngay. Hơn cả, quan hệ của Diệp Vinh Thu với họ cũng rất xa, anh muốn tiếp xúc với họ để làm gì?
Hoàng Mộ được giữ chức đoàn trưởng, anh không chỉ biết chiến đấu mà còn có khả năng suy nghĩ. Anh trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Có phải liên quan tới người cậu cần tìm không?”
Diệp Vinh Thu muốn tìm người, đây cũng không phải bí mật gì trong đoàn của họ, thậm chí là cả Tân Tứ quân. Hoàng Mộ cũng biết Diệp Vinh Thu đã tìm người này suốt bốn năm năm qua, ngày đêm không từ bỏ. Hoàng Mộ có thể tự tin nói, xưởng công binh này như sinh mệnh thứ hai của Diệp Vinh Thu, có thể khiến anh buông tha sinh mệnh này, đại khái chỉ có thể là người tồn tại trong ký ức của Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu cũng không giấu diếm, gật đầu: “Tôi hoài nghi… có thể cậu ấy đang ở chiến khu.”
Hoàng Mộ thở dài, uống một hớp rượu, sau đó rót đầy ly rượu trước mặt Diệp Vinh Thu. Gà nướng rất thơm, lâu rồi Hoàng Mộ chưa thấy thịt, thật ra ngay từ lúc gà mới được bưng lên bụng anh đã kêu rột rột rồi. Nhưng giờ gà đã sắp nguội mà chẳng ai động, không ai còn tâm trí đâu mà ăn uống.
“Diệp Tử à.” Hoàng Mộ chậm rãi hỏi: “Tôi hỏi, cái người cậu muốn tìm kia, hai người đã quen nhau bao lâu rồi?”
Diệp Vinh Thu giật mình, đáp: “Trước khi xa nhau.. biết chừng một năm.”
Hoàng Mộ gật đầu: “Ồ, một năm, người đó có quan hệ máu mủ gì với cậu không?”
Diệp Vinh Thu có chút bối rối. Xét về thân phận thì Hắc Cẩu là chú trẻ của anh, nhưng họ hàng rất xa, ít nhất trong lòng anh là như vậy, Hắc Cẩu không có quan hệ máu mủ thân thích gì với anh. Nhưng anh vẫn gật đầu một cái: “Có, thông gia họ hàng.”
Hoàng Mộ nói: “Như vậy quan hệ cũng rất xa, quen qua họ hàng thân thích, vậy mới quen nhau một năm sao?”
Diệp Vinh Thu không nói gì.
“Tôi tính cho cậu xem.” Hoàng Mộ nói: “Cậu mới biết người đó một năm, nay đã xa nhau gần năm năm rồi, anh em từ nhỏ tới lớn, năm năm không gặp cũng có phần xa cách, không phải sao? Mà xưởng công binh này, từ khi chỉ có một cái giũa cái nhíp, đến nay có quy mô lớn thế này cũng tốn của cậu ba năm, cái người cậu quen kia đã xa cậu năm năm, thậm chí cậu còn không biết người đó sống chết thế nào, rốt cuộc đang ở đâu, ấy vậy mà cả xưởng công binh cùng tính mạng mình cậu cũng không màng, muốn ra chiến khu tìm người? Lại nói, cho dù cậu có không sợ chết đi chăng nữa, cậu có biết nếu cậu chết thì có bao nhiêu người cũng không sống được không? Giá trị cậu như nào, chắc không cần tôi phải nói đâu nhỉ? Anh em sống với cậu năm năm qua cậu không quan tâm sao?”
“Tôi…” Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi: “Tôi cũng không nói sẽ mặc kệ chuyện của xưởng, chỉ là hiện tại công xưởng cũng đã hoạt động vào guồng, tôi chỉ tranh thủ ít thời gian đi tới chiến khu công tác, nếu xưởng có xảy ra chuyện gì, dù thế nào tôi cũng lấy xưởng làm trọng.”
Hoàng Mộ từ chối cho ý kiến: “Cậu ăn gà trước đi, sắp lạnh rồi.”
Diệp Vinh Thu không thể làm gì hơn là cầm lấy đùi gà. Bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn được ăn một miếng thịt, giờ thịt đến miệng anh lại cảm thấy không ngon, ăn mà như nhai sáp.
Hoàng Mộ thấy anh gặm hết cái đùi gà, lúc này mới nói: “Cả con gà này đều là của cậu, ăn xong rồi thì quay về nghỉ ngơi đi. Về chuyện cậu vừa mới nói, nó buồn cười thế nào tôi cũng đã phân tích cho cậu cả rồi.”
Diệp Vinh Thu sốt ruột muốn nói nữa, nhưng Hoàng Mộ không nghe anh, uống một hơi cạn cốc rượu trước mặt rồi đứng dậy bỏ đi.
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
102 chương
206 chương
40 chương
49 chương
61 chương